Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1441



Trương Tiểu Du gật đầu, sau đó lại liếm liếm môi: ‘Ừ, còn có… anh hai nữa”

Tô Yến nghe xong lời cô nói nhất thời cứng ngâc ở đó Ngoài Trần Phong Sinh hai tay đút túi quần đi trước ra thì người đàn ông theo sau mặc tây trang chẳng phải là anh hai Trân Phong Niên thì còn có thể là ai?

Khác với người đàn ông thành thật trên mặt đeo kính gỗ ở đối diện, Trần Phong Niên mang theo kính mắt tơ vàng, trong lúc giơ tay nhấc chân đều là mang đậm khuôn cách của ông chủ xí nghiệp lớn, tuy nhiên lúc nhìn thái độ, trong đôi mật đẹp dưới mắt kính là vẻ lạnh nhạt, đường cong nơi cẫm khá sắc bén, lộ rõ sự đặc trưng thành thục, vũng vàng của một doanh nhân.

‘Vừa mới nói xong không bao lâu, hai bóng dáng cao ngất kia một trước một sau đã đã đi tới trước bàn, vì vẻ ngoài của hai anh em đều thuộc loại xuất chúng cho nên hấp dẫn không ít ánh mắt trong nhà hàng.

Trần Phong Sinh lười biếng đứng ở bên cạnh, trên gương mặt đẹp trai bảy ra vẻ xem kịch vũi.

Thấy thế, Trương Tiểu Du không khỏi toát mồ hôi thay cô bạn tốt.

Một giây sau, bước chân của Trần Phong Niên dừng lại đăng sau lưng Tô Yến, bàn tay to trực tiếp đặt lên bàn tay đặt ở trên đầu gối của cô.

Tô Yến bối rối không thôi: “Anh làm gì đót”

“Đi theo anh!” Trần Phong Niên cười lạnh một tiếng “Vì sao tôi phải đi theo anh chút” Tô Yến không động đậy, một cánh tay kia níu chặt mép bàn, mục đích chính là muốn dùng sức lực yếu ớt của mïnh chống lại anh ấy.

Người đàn ông đeo kính mắt ngồi đối diện đã sớm không kìm chế được, ánh mắt qua lại giữa hai người bọn họ, tìm được cô hội thì vội hỏi: “Tô Yến, anh đây là… bạn em à?”

“Tôi không biết!” Tô Yến không ngừng lắc đầu, vẫn còn đang cố gắng rút bàn tay mình ra khỏi bàn tay to lớn của Trần Phong Niên.

Nghe vậy, người đàn ông đeo kính mắt nhất thời đứng lên từ trên ghế, nhíu mày tiến lên: “Ngại quá, thưa anh, anh là ai thế? Có thể bỏ tay ra khỏi người bạn gái tôi được không?”

“Nếu tôi không bỏ thì sao đây?” Trần Phong Niên lạnh nhạt hỏi ngược lại.

Tính cách người đàn ông đeo kính mắt vốn thật thà phúc hậu, có vẻ như rất ít khi xung đột với người khác, bị Trần Phong Niên hỏi văn lại như vậy, anh ta thật đúng là có chút kích động đến mắt mặt đỏ lên: “Nơi này là nơi công cộng, không phải chỗ cho anh tùy tiện giở trò lưu manh, nếu anh còn nói như vậy, tôi sẽ gọi bảo vệ đến đó! Tôi cũng sẽ không khách khí với anh đâu!”

Trần Phong Niên lại nở nụ cười, giơ tay đẩy đấy gọng kính viền vàng, cười như không cười nói: “Như vậy đã tính là giở trò lưu manh sao, hai người chúng tôi làm việc trên giường thì chắc còn lưu manh hơn rồi!”

“Trần Phong Niên, anh đừng có quá đáng!” Tô Yến bỗng dưng đứng bật dậy từ trên ghế.

Trương Tiểu Du và Tô Yến làm đồng nghiệp đã nhiều năm, quan hệ bạn bè giữa hai người cũng rất thân thiết, ở ấn tượng của cô tính tình Tô Yến từ trước đến nay đều khá ôn hòa, đối đãi với đồng nghiệp ở trong văn phòng đều mang theo ý cười trên mặt, con người cũng bình đạm như cúc, đây là lần thứ hai cô nhìn thấy Tô Yến tức giận thành như vậy, đôi má đỏ bừng, thậm chí toàn thân còn phát run, tất cả đều vì Trần Phong Niên.

Đôi mắt hẹp dài đăng sau mắt kính của Trần Phong Niên từ từ nheo lại, cười lạnh nói: “Anh còn có thể quá đáng hơn đó, nếu em không theo anh, còn dám tiếp tục lêu lổng với người đàn ông khác, em có tin là anh sẽ tung ảnh giường chiếu của chúng ta ra ngoài không? Nói ví dụ như em thích anh theo mặt trái…”

“Đủ rồi!” Tô Yến thở hổn hến cắt ngang lời anh nói, đôi mắt trừng trừng lườm anh, so với nói là bị kích thích mà tức giận, không bằng nói là bất đắc dĩ tới cực điểm nên mới bùng nổ: “Trần Phong Niên, rốt cuộc thì anh muốn thế nào? Anh đã sắp phải kết hôn rồi, vì sao cứ còn chạy đến dây dưa không rõ với tôi thế!”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.