Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1247



Chương 1247

“Dừng lại, em dừng lại cho chị!” Trương Tiểu Du hét lớn để ngăn chặn lại, ở trong ánh mắt nhìn chấm chăm của cô em họ, cô ấy không còn cách nào khác, đành phải nói thật: “Bọn chị đã kết hôn!”

“Cái gì?” Vẻ mặt của Chu Thị Linh lúc này càng trở nên kích động: “Chị đã kết hôn rồi sao? Chuyện lớn như vậy mà chị lại luôn giấu đi, trời ạ, em phải nhanh chóng gọi điện thoại nói cho bố mẹ em một tiếng, hai người họ chắc chán cũng sẽ kích động như vậy!”

Nhìn thấy cô em họ lấy điện thoại ra, Trương Tiểu Du vội vàng ngăn cản: “Không được!”

“Tại sao?” Chu Thị Linh khó hiểu.

Trương Tiểu Du mím khóe miệng, đan hai tay vào nhau: “Thị Linh, không phải như em nghĩ đâu, cuộc hôn nhân của hai người bọn chị không giống với người thường, bọn chị là thỏa thuận hôn nhân…”

Thấy không giấu được, cô ấy đành phải kể lại cho cô em họ biết tất cả nguyên nhân và kết quả của mọi chuyện.

Sau khi Chu Thị Linh nghe xong, hồi lâu vẫn mang vẻ mặt không tiêu hóa được: “Chị ơi, chị có chắc là không phải chị đang đóng phim truyền hình đúng không?”

“Trương Tiểu Du tức giận nhìn chảm chẩm vào cô em họ, lại đặt hộp mì gói vào tay cô ấy: “Được rồi, chuyện này đến đây xem như kết thúc, say này ở trước mặt cô và dượng thì ngậm miệng lại cho chị, một chữ cũng không được nhắc đến, em có biết chưa?”

“Biết rồi mài” Chu Thị Linh rất nhanh hiểu được ý của cô ấy, ngoan ngoãn gật đầu.

Sau khi bố mẹ qua đời, cô ấy luôn được nuôi dưỡng ở nhà di, cô và dượng coi cô ấy như ruột thịt, từ đầu đến cuối luôn ấp ủ trong lòng nếu bọn họ đổi với cô ấy không tốt, thì về sau sẽ không còn mặt mũi nào có thế gặp chị gái và anh rể đã mất của mình, nếu như cô ấy thật sự kết hôn lấy chồng là một chuyện tốt, nhưng đây suy cho cùng là một cuộc hôn nhân thỏa thuận, sẽ có một ngày nó phải kết thúc, đế cho họ biết thì đến cuối cùng cũng chỉ là sự vui mừng vô ích.

Trương Tiểu Du kiên nhẫn đợi cô em họ ăn mì xong, lập tức thúc giục: “Đã hơn chín giờ, mau mau rửa mặt đánh răng lên giường đi ngủ đi”

Màn đêm ngoài cửa số càng thêm đậm sắc hơn, hai chị em họ năm cạnh nhau trên giường.

Ánh trăng lờ mờ rọi vào qua lớp vải thưa của tấm màn cửa sổ, Trương Tiều.

Du trở mình, cơn bưồn ngủ dần ập đến, khi cô đang mơ màng đi vào trong giấc mộng, thì chiếc điện thoại bên gối bông rung lên Sau khi bị đánh thức, cô ấy dụi mắt, nhìn thấy hai chữ “Cầm Thú” hiển thị trên màn hình được chiếu sáng.

Trương Tiểu Du cầm lên đặt vào bên tai cô ấy, còn chưa đợi cô ấy nói gì, giọng nói trầm thấp của Trần Phong Sinh đã xuyên qua đường dây truyền đến “Em họ của em đã ngủ chưa?”

Nghe xong, cô ấy quay đầu lại nhìn cô em họ đang ngủ say bên cạnh.

“Ngủ rồif Trương Tiểu Du hạ giọng xuống một chút, đáp lại một cách khó hiểu.

Sau đó, đầu dây bên kia im lặng trong hai rồi nghe thấy anh ấy ném ra một câu: “Anh vẫn đang ở dưới lầu”

Trương Tiểu Du ngạc nhiên nói: “Anh còn chưa đi sao?”

Cô ấy vén chăn lên, chân trần chạy đến bên cửa sổ, kéo rèm cửa số và nhìn xuống, quả nhiên cô ấy nhìn thấy ở dưới lầu chiếc xe Porsche Cayenne màu đen vẫn đang đậu ở nguyên chỗ đó, cửa số của ghế lái đang hạ xuống một nửa, mơ hồ có thể nhìn thấy ánh lửa màu đỏ tươi đang lóe lên từng hồi Thời gian dài như thế, anh ấy vậy mà vẫn chưa rời đi sao?

Trương Tiểu Du mở miệng muốn nói, phát hiện điện thoại đã bị cúp rồi.

Cô ấy lại một lần nữa nhìn xuống lầu, chiếc Porsche Cayenne như một con thú ngủ yên trong màn đêm, không có ý định sẽ rời đi, cắn khóe miệng một hồi, không còn cách nào khác cô chỉ đành nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng ngủ, khoác chiếc áo khoác và vội vã xuống cầu thang.

Khi cô đến gần chiếc Cayenne, cửa xe bên ghế lái phụ đã mở từ bên trong Trương Tiểu Du do dự ngồi vào, hỏi một cách khó hiểu: “Cầm Thú, sao anh không trở về đi?”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.