Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1182



Chương 1182

“Một giờ sau” Trần Phong Sinh nói xong lấy di động ra bấm gọi cho ai đó.

Từ bệnh viện đến Cục Công an mất hơn nửa tiếng đồng hồ, trên đường đi, Trương Tiểu Du đã báo tin cho người cô rồi cô liếc nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh, ngập ngừng hỏi: “Anh không về lại bệnh viện sao”

“Hôm nay anh nghỉ làm” Trần Phong Sinh lấy hộp thuốc lá ra.

“Vậy hôm nay anh bận việc gì, khi nào đi thế?” cô có ý muốn anh rời đi “Sao thế?” Trần Phong Sinh nhìn cô.

“Cô em một chút nữa sẽ đến ngay thôi” Trương Tiểu Du xoa xoa bản tay, bối rối nói: “Cô ấy nghĩ em và người cũ vẫn ở bên nhau, nếu bây giờ nhìn thấy anh ở đây, em thật không biết giải thích như thế nào”

Trần Phong Sinh đang châm thuốc, nghe xong đột nhiên dừng lại Sau khi anh ánh mắt ủ rũ nhìn cô vài giây, anh hừ lạnh một tiếng, xoay người mở cửa xe, nhấn ga lái Cayenne đi, để lại cô với màn khói xe phía sau.

Trương Tiểu Du giơ tay vẫy tạm biệt mà không rõ vì sao lại cứ thế nhìn anh rời đi “Thật là nóng tính mà!

Đến bây giờ cô vẫn không tin được cuộc hôn nhân này là thực, càng không biết phải nói như thế nào với cô và chú của mình, dù gì cuộc hôn nhân của họ cũng không giống như của những người bình thường khác.

Hơn nữa, vừa này trong điện thoại, em họ cô Chu Thị Linh cũng có mặt, liệu có phải chạm mặt như thế này nữa không”

Nghĩ một hồi, cô mím môi, bước vào đôn cảnh sát. Thời gian cứ thế trôi đi rồi trời cũng chập tối, cô trở về nhà với cơ thể đây sự mệt mỏi.

Cô và chú của cô đã bình an vô sự ra khỏi đồn cảnh sát với không án phạt Bên phía công ty đã rút đơn kiện, nói là có người đã vu oan giá hạ cho chú ấy, ngày mai là chú ấy có thể đi làm lại rồi. Người cô vui mừng đến rơi nước mắt, thầm cảm ơn ông trời có mát. Cô đứng bên cạnh cũng vui mừng đến không nói nên lời Sau khi cả gia định bốn người ăn tối sum họp, cô và cô em họ Chu Thị Linh tiễn cô và chú của mình lên tàu về lại thành phố ‘Sau khi tắm xong, Trương Tiểu Du lấy giấy thỏa thuận và giấy đăng ký kết hôn từ trong túi ra, cất vào ngăn kéo tủ ở đầu giường.

Nhìn lên tấm ảnh bày trên tủ được chụp đã lâu, màu cũng đã sờn đi, một cặp vợ chồng trẻ ôm một cô bé đang cười trước máy ảnh, bất giác cô vuốt ve tấm ảnh, thầm nói: “Bố mẹ ơi, con đã kết hôn rồi…”

Nhớ lại nụ cười của bà nội khi sáng ở bệnh viện, cô nghĩ nếu bố mẹ cô lúc này còn sống, có lẽ họ cũng sẽ rất hạnh phức.

Cả một ngày dài, cô từ một cô gái độc thân nay đã trở thành một người phụ nữ có gia đình. Trong lòng cô thật sự quá hỗn độn, không một bộ phim truyền hình nào lại có thể miêu tả hết nỗi lòng cô bây giờ. Cô đi tẳm rồi, nằm dài trên chiếc giường quen thuộc, đầu vừa tựa vào gối đã chìm vào giấc ngủ.

Đang ngủ, cô bỗng nhiên nghe có tiếng gõ cửa khiến cô tỉnh giấc. Cô sững sở ngồi dậy một lúc lại nghe có tiếng gõ cửa liên tục, cô vội nhấc chăn bước ra khỏi giường, trong bóng tối không tìm được dép nên cô đi chân trần lại cửa Không biết đã muộn như vậy rồi, ai lại đến đây tìm cô, phá giấc ngủ của cô.

Trong lòng cô đây cảnh giác chần chử từ từ mở cửa.

Khi nhìn rõ người đứng bên ngoài, cơn bưồn ngủ của Trương Tiểu Du như biến mất không còn tăm hơi Sun Cô kinh ngạc nhìn anh, nuốt nước bọt rồi tiếp tục hỏi: ”Câm Thú, sao anh biết em ở đây? Anh đến đây có việc gì thế?”

Mặc dù Trần Phong Sinh đã đưa cô về nhà, nhưng anh chỉ đậu xe ở dưới, không hề tiên cô lên lầu, không hiểu sao anh lại có thể tìm được chính xác địa chỉ phòng cô như vậy.

Anh chẳng thèm trả lời câu hỏi đầu của cô. Đây là nhà của bạn thân anh Hoàng Trường Minh, anh chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là có thể biết được chính xác địa chỉ rồi.

Anh chống một tay lên cửa, lộ rõ vẻ lười biếng. anh nhếch môi, ánh mắt đây vẻ đào hoa: “Anh đến để thực hiện quyền lợi của một người chồng”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.