Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1139



Chương 1139

Lê Văn Nam nhíu mày nói: “Anh tới đế tìm em”

Anh thực sự vừa xuống máy bay, do chênh lệch múi giờ nên vẫn chưa thích ứng được. Sau khi tìm thấy địa chỉ nhà của cô, anh đã lập tức lái xe đến. Điện thoại thì hết pin, anh cũng không dám gõ cửa. Đành đợi ở cửa hai giờ đồng hồ cho đến lúc cô mở cửa đi ra.

“Tìm tôï?” Trịnh Phương Vũ không có biểu cảm gì: “Tim tôi làm cái gì?”

Lê Văn Nam bước tới, nghiêm túc nắm lấy cố tay cô: “Phương Vũ, tôi biết rằng tôi có thế đã gây ra một số thương tốn nhất định cho em. Tôi rất xin lỗi, nhưng tôi hy vọng em sẽ không vì nhất thời kích động mà đem cuộc đời mình ra để đùa cợt, tùy tiện tìm một tên ngoại quốc để kết hôn!”

“Tôi có lấy ai cũng không liên quan gì đến anh!”

Trịnh Phương Vũ hừ lạnh, hất tay anh ra rồi sải bước vào sân Ngay khi cánh cửa đóng lại, cô nhanh chóng lấy điện thoại ra và hét lên đầy phấn khích: ‘Alo, Diệu Linh!”

Tại quán cà phê ở tầng trệt của một khách sạn năm sao, không khí thoải mái, được trang trí theo phong cách rất riêng.

Trịnh Phương Vũ dựa vào chiếc ghế sô pha, đối diện là một ông chú người London trong bộ vest với bộ râu quai nón trông rất phong độ, bên cạnh là một cậu bé có dáng người giống anh ta, hai cha con đều chăm chú nhìn cô.

Cô cầm ống hút trong cốc nghịch tới nghịch lui, lộ ra vẻ thờ ơ.

“Tinh!”

Cuối cùng cũng bắt gặp một bóng người đã ngóng đợi từ lâu từ cánh cửa thang máy đang từ từ mở ra, Trịnh Phương Vũ đột nhiên đứng dậy, ngồi thẳng người, trên mặt nở nụ cười với hai cha con đối diện.

Khi ông chú ngoại quốc nhìn thấy phản ứng của cô, anh ta đã phấn khích đến mức không thể nói tiếng Anh chuẩn giọng London một cách lưu loát được.

Sau khi giới thiệu bản thân và bày tỏ tình cảm của mình, anh ta nói đã bị nụ cười rạng rỡ của cô làm cho mê mẩn, không thể không nắm tay cô, muốn buông một nụ hôn ấm áp lên đó.

“Tuy nhiên, nụ hôn của anh ta lại không thể đặt xuống.

Ngay lúc anh ta chuẩn bị chạm vào, đột nhiên có người xuất hiện, nắm lấy bàn tay nhỏ bé mỏng manh kia lôi đi Trịnh Phương Vũ kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn Lê Văn Nam đứng ở trước mặt: “Anh.. tại sao anh lại ở chỗ này? Anh đang làm gì vậy?”

“Em ở đây làm gì?” Lê Văn Nam nhíu mày hỏi “Anh bị ngốc sao, không nhìn thấy tôi đang đi xem mắt à?” Trịnh Phương Vũ nhún vai, hơi nâng cắm ra hiệu nói Lê Văn Nam hơi đè giọng: “Em đi cùng tôi ra khỏi đây!”

“Tôi không muốn!” Trịnh Phương Vũ trực tiếp từ chối “Trịnh Phương Vũ!” Lê Văn Nam trầm giọng gọi tên cô.

Anh luôn nở một nụ cười tỏa nẵng trên môi, giữ tính cách hiền lành và phẩm chất quý ông, đây là lần đầu tiên cô trông thấy dáng vẻ anh nối điên như vậy.

“Gọi tên của tôi lên làm gì!” Trịnh Phương Vũ nhướng mị, lười biếng nói: “Việc tôi xem mắt không hề liên quan đến anh, Lê Văn Nam, anh bao nhiêu tuổi chứ, anh là gì của tôi mà đứng đây nói như vậy? Dựa vào cái gì mà quản lý chuyện của tôi! Hơn nữa tôi và chú đây đang nói chuyện rất hợp tình hợp ý, không chứng còn chuấn bị quyết định mối hôn sự này rồi, hơn nữa còn có luôn cả con luôn, tốt biết bao nhiêu. Người ta đồng ý cưới tôi, anh lại không thể cưới vậy nên bớt quan tâm đi, đến từ nơi nào trở về nơi đấy đị!

Đôi mày tuấn tú của Lê Văn Nam ảm đạm xuống, sắc mặt lúc này trắng xanh vì tức giận ‘Thấy cô lại ngả người nói chuyện vui vẻ với tên ngoại quốc kia, anh lại bất ngờ nắm lấy tay cô, cô chưa kịp mở miệng bắt bẻ thì anh đã buột miệng nói: “Tôi cưới em!”

Ba chữ đột nhiên vang lên, Trịnh Phương Vũ sững sờ.

Trong khoảnh khắc, cô trở nên ngoan ngoãn như một chú mèo con, để mặc cho anh ta cầm tay và túi xách, sải bước ra khỏi sảnh khách sạn.

Đứng giữa con đường đông đúc, Trịnh Phương Vũ nhẹ nhàng kéo bàn tay to lớn của anh, ngốc nghếch hỏi anh: “Lê Văn Nam, những gì vừa rồi em nghe thấy không phải ảo giác sao?”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.