Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 112: Anh Muốn Ăn Mì





“Là anh đây.
Nguyễn Phongvẫn cười với cô giống như trước

Lâm Quyền Bạch trong lúc nhất thời còn chưa hồi thần, "Sao kia.
anh lại.
“Cuối năm có một đoàn người mới đến cần chiêu mộ.
Trong quân đội phải anh quay lại làm công việc này.
Nguyễn Phong cười giải thích nói, "Còn có, lúc trước anh gọi điện thoại cho em muốn nói với em chuyện này, kế quả em không nhận, sau còn tắt máy luôn!" "Vậy hả, em có không nghe sao." Lam Ngọc Anh giật mình.
Trong phòng ngủ có âm thanh vang lên, Trương Tiểu Du vui vẻ đi ra ngoài, "Ngọc Anh, cậu đã trở về rồi!" "Đêm hôm qua anh đã xuống máy bay, nhưng vì chênh lệch thời gian nên không ngủ được, sáng sớm tiện đường tới đây luôn.
Không ngờ sau khi gõ cửa thì bạn của em mở, cô ấy nói em đưa bà ngoại về quê, sáng sớm mới trở về nên anh dứt khoát ngồi đợi ở đây.
Nguyễn Phong tiếp tục nói.
"Ô.." Lam Ngọc Anh gật đầu, cảm thấy đầu óc có chút không tiếp thu nổi, cởi túi đeo vai xuống, "Em đi rửa mặt chút

Mở khóa vòi nước, cho nước vào chậu rửa mặt, cô vùi mặt vào đó lúc lâu mới cảm thấy cả người khỏe lại được một chút.


Trương Tiểu Du như cái đuôi đi theo vào, hướng mắt nhìn về phía cửa sổ khi đưa cô cái khăn mặt, không hiểu hỏi: "Này, cậu không nhìn thấy chiếc Land Rover màu trắng của ông chồng của mình à?" "Hiểu Du, anh ấy không phải chồng của tớ.." Lam Ngọc Anh cắn môi.
“Không phải á, tớ lúc nào chả thường xuyên nhắc đến chuyện này, còn ngại ngùng gì nữa!” Trương Tiểu Du khúc khích cười.


Lam Ngọc Anh dùng ngón tay kéo khăn lau mặt qua, giọng nói trầm thấp, có hơi lạc lõng, "Bọn mình đã chia tay rồi...
Nhưng nghĩ lại thấy nó cũng không phải là một cuộc chia tay nữa.
“Thật hay đùa vậy?" Trương Tiểu Du sửng sốt, liếc nhìn Nguyễn Phong đang ngồi trong phòng khách, chỉ chỉ, “Sẽ không phải là bởi vì cậu vẫn không quên được.
"

Lam Ngọc Anh hé miệng nữa ngày, nhưng cuối cùng vẫn im lặng lắc đầu.


Đặt lại khăn tầm và bàn chải đánh răng vào chỗ cũ, thay quần áo khác rồi đi ra, Ngu Phong từ trên sô pha đứng dậy, "Đi thôi, Ngọc Anh, chúng ta ra ngoài ăn sáng, sau đó anh đưa em đi làm!"


Lam Ngọc Anh ngây ngốc gật đầu, đi theo ra ngoài cửa.
Xuống nhà hàng ở tầng dưới gần đó ăn sáng, Nguyễn Phong đã gọi rất nhiều, nhưng cô lại ăn rất ít.


Nguyễn Phong lái chiếc xe Jeep gần mác quân sự.
Mặc dù đang là giờ cao điểm đi làm nhưng khi thấy xe anh nhiều ô tô vẫn chủ động né tránh, sợ nếu có va chạm thì rất không tốt, nên cũng xem như là đường đi rất thông suốt.


Khi gặp đèn đỏ, anh mim cười quay đầu về phía cô, "Lần trước có anh nói với em là Châu Châu cứ nài nỉ muốn gặp được em đó.
Nhà trẻ ở bên New York được nghỉ tương đối sớm, nên đại khái khoảng hai tuần nữa nó sẽ trở về nước...


Lam Ngọc Anh cúi thấp mặt xuống, nhìn chằm chằm vào bàn tay đang đan nhau trên đầu gối.
“Ngọc Anh, em có đang nghe anh nói chuyện không thế?" Nguyễn Phong không khỏi lên cao giọng một chút.
"Hả.." Lam Ngọc Anh liền giật mình ngẩng đầu, sửng sốt hỏi, "Anh vừa rồi nói cái gì vậy?"

Nguyễn Phong nghe vậy nhưng không hề khó chịu chút nào, anh kiên nhẫn lặp lại những lời vừa mới nói, "Anh nói là, hai tuần nữa Châu Châu có thể trở về nước.
Thằng bé nhất định sẽ rất vui nếu lúc đó em đi cùng anh đến đón nó!" “Ồ được thôi!" Lam Ngọc Anh gật đầu.


Hơn một năm rồi cô không gặp nhóc con này, nên đương nhiên cô cũng sẽ đi sân bay đón

Đèn tín hiệu chuyển đổi, ánh mắt của Nguyễn Phong vẫn chưa rời khỏi gương mặt của cô, anh không giấu được vẻ lo lăng hỏi: "Ngọc Anh, có phải em không thoải mái chỗ nào không?" "Không...
Ánh mắt Lam Ngọc Anh hơi lóe lên, mơ hồi đáp: "Có lẽ tối hôm qua đi xe lửa, nên hôm nay có hơi mệt.
Nguyễn Phong gật đầu, không hỏi nhiều nữa mà dặn dò cô đừng gắng sức làm việc quả, chú ý nghỉ ngơi và uống nhiều nước.


Lam Ngọc Anh thấp giọng đáp lại, tòa nhà văn phòng đã hiện ra trước mắt.



Thời gian trôi qua thật nhanh, gần như mới đảo mắt đã một tuần trôi qua.


Sau khi kết thúc mối quan hệ với Hoàng Trường Minh, Lam Ngọc Anh dường như có nhiều thời gian hơn.
Hàng ngày sau khi tan làm đều mua thức ăn về nhà, nấu ăn cùng với cô bạn thân Trương Tiểu Du, sau đó gọi điện cho bà ngoại để hỏi thăm tình hình sức khỏe của bà.
Ngày nào làm xong hết những việc này, trời bên ngoài cũng vừa hay đã tối đi.


Không lâu sau khi ngồi lại bàn làm việc sau cuộc họp buổi chiều, giám đốc vội vàng đi ra khỏi văn phòng, nói rằng vụ hợp tác với Hoàng thị có vấn đề nhỏ cần phải sửa đổi, ra lệnh cho cô sắp xếp tài liệu rồi đến đó một chuyển.


Hoàng thị...


Vẻ mặt của Lam Ngọc Anh đây bối rối, cần môi, "Giám đốc, tôi có thể không đi không “Làm sao có thể chứ!" Giám đốc không hề nghĩ ngợi liền trả lời, đồng thời cũng khiến trách, “Công ty không phải là nơi nuôi những người làm biếng!"

Cuối cùng, với thái độ không cho từ chối của giám đốc, Lam Ngọc Anh không còn cách nào khác là phải đến Hoàng thị với tập tài liệu trên tay.


Cô đã có hẹn trước nên đi tháng đến phòng trên tầng cao nhất.


Hoàng Trường Minh đã ngồi đợiở bên trong.
Dựa lưng vào ghế ngồi, tư thế rất lười biếng, xoay cây bút máy ở trong tay, rơi xuống trên mặt giấy vang lên âm thanh lạch cạch rõ ràng.
Vẻ mặt điên hôm kia đã không còn, thay vào đó là vẻ mặt cương nghị.
Cho dù là đang làm việc, nhưng giơ tay nhấc chân vẫn lộ ra vẻ tự phụ.



Giám đốc gần như là muốn chạy nhanh vào trong, ông ta vừa xoa xoa tay vừa nói xin lỗi: giám đốc Hoàng, thực xin Đã để anh chờ lâu, trên đường có hơi kẹt xe “Không Đôi chân dài gấp khúc của Hoàng Trường Minh đổi tư thế, cầm bút đặt lên bàn, giọng nói nhàn nhạt nói, "Là tôi đến sớm mấy phút, vì vừa mới kết thúc một cuộc họp ở

Giám đốc nghe thấy thế, mới thở phào nhẹ nhõm.


Lam Ngọc Anh im lặng đi theo ở phía sau, kéo ghế ra xuống, cúi thấp đầu để giảm xuống khả năng tồn tại của mình xuống.


Rất nhanh đã đi vào chuyện chính.
Không lâu sau cô chỉ nghe thấy lời dặn của giám đốc, "Ngọc Anh, mau đưa tài liệu mới sửa cho tổng giám đốc Hoàng xem đi!" “Vâng!” Lam Ngọc Anh đứng lên.


Lấy từng tập tài liệu trong túi hồ sơ ra, cô thầm hít một hơi rồi đi về phía Hoàng Trường Minh.
"Tổng giám đốc Hoàng, đây là tài liệu mới sửa lại.
" “Ừ” Hoàng Trường Minh khẽ đáp, nhưng không thèm ngẩng đâu.


Vị trí đang đứng của Lam Ngọc Anh có thể nhìn thấy rõ ràng từng chi tiết nhỏ của anh, bao gồm khỏe môi đang nhấp nhẹ, chiếc cằm sạch sẽ không có râu, xuống chút nữa còn có yết hầu nổi

Đột nhiên, hô hấp ngừng lại một chút, cô nhìn chăm chăm vào cần cổ của anh.


Áo anh đang mặc chính là chiếc áo cô mua...


Trong lòng cô chợt cảm thấy ấm áp.
Không biết là cố ý hay vô tình, lúc Hoàng Trường Minh nhận lấy văn kiện, đầu ngón tay có lướt qua chạm vào tay cô.


Đây là những hành động trước đây thường hay có, Lam

Ngọc Anh không khỏi căn môi nhìn anh.



Hoàng Trường Minh nhưởng mi, hời hợt hỏi, "Sao vậy?" “Không có, không có việc gi!” Lam Ngọc Anh lắc đầu.
Cô trở lại chỗ ngồi, tầm mắt vô thức nhìn qua.


Chỉ thấy Hoàng Trường Minh cúi đầu xem tài liệu, giữa lông mày hiện lên vẻ nghiêm túc, trong mặt không có bất kỳ một gợn sông nào.
Cô không khỏi năm chặt ngón tay mà anh vừa mới vuốt.


Chạng vạng tối cô mới tan làm về nhà, Trương Tiểu Du có việc không về nhà ăn cơm.
Lam Ngọc Anh mua một hộp cơm hộp ăn đối phó.


Khi cô vừa mở hộp cơm ra, điện thoại đột ngột reo lên.


Nhìn thấy ba chữ "Hoàng Trường Minh" hiển thị phía trên, hội hấp của cô nghẽn lại.


Do dự nhắc máy, "...
Alo" “Là tôi.” Một giọng nói trầm lắng truyền đến từ đầu dây.
"Tôi biết..." Đôi đũa nhựa dùng một lần ở trong tay bị Lam Ngọc Anh bóp kêu sột soạt.
Cô điều chỉnh hơi thở, hỏi: "Anh, anh có chuyện gì sao?" “Tôi đói." Hoàng Trường Minh đột nhiên nói.
"...
Hộ hấp của Lam Ngọc Anh như ngưng lại.


Hoàng Trường Minh ở đầu dây bên kia im lặng hai giây, sau đó nói: "Tôi muốn ăn mì"


.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.