Ôm Nhầm Thiếu Gia Giả Được Sủng Ái Mà Không Tự Biết

Chương 43: Người của tiểu thiếu gia



Lúc Nghiêm Thanh Viên nhận được cuộc gọi vừa mới từ trong phòng tắm của mình tắm rửa xong định đi ngủ.

Giọng của Cố Hãn Hải từ đầu bên kia truyền đến: "Nghiêm Thanh Viên, cái hộp và máy chơi game của cậu đã bị Cố Trường Hà lấy đi, bây giờ tôi đang ra ngoài tìm ông ta, tôi sẽ lấy lại cho cậu."

Nhưng khi Nghiêm Thanh Viên nghe được những lời này, trong đại não vang lên tiếng nổ thật lớn, cảm giác sợ hãi vô biên vô hạn bao lấy cậu, bên tai Nghiêm Thanh Viên dường như không nghe được âm thanh nào nữa.

Cái rương kia chứa bí mật lớn nhất của mình!

Bây giờ biết cái rương ở trong tay người khác, trái tim đã căng thẳng hồi hộp đến đau đớn.

Bản năng của cơ thể thúc đẩy cậu lao thẳng ra ngoài, nhưng lại bị vấp tấm thảm mềm mại ngã trên đất, đập mạnh xuống sàn gạch ở cửa, khuỷu tay và cằm đều bị đập đau đớn.

Nhưng lúc này Nghiêm Thanh Viên đã hoàn toàn không còn dư sức lực để trấn an đau đớn, bản năng bắt được cái gì đó liền muốn đứng dậy.

Cậu ngẩng đầu lên, cuối cùng có bóng dáng của một người khắc ghi vào trong con ngươi của cậu, là quản gia Hứa Tam Tối.

"Tiểu thiếu gia, cháu bị thương rồi, chú cần phải giúp cháu xử lý vết thương một chút đã." Hứa Tam Tối nhìn thấy Nghiêm Thanh Viên nửa ngày nói không ra lời, nhìn thấy chiếc cằm bị đập của Nghiêm Thanh Viên bắt đầu đỏ bừng nên muốn đưa Nghiêm Thanh Viên trở lại giường, áo lại đột nhiên bị kéo.

"Chú Hứa, đưa cháu đi gặp Cố Hãn Hải, đưa cháu đến đó, chú Hứa, xin chú." Nghiêm Thanh Viên đã tràn đầy hoảng loạn, cậu chỉ biết phải nhanh chóng trở về, muốn tìm được Cố Trường Hà, nhưng Cố Trường Hà ở nơi nào, cậu lại hoàn toàn nhớ không ra.

"Tiểu thiếu gia, xin hỏi là xảy ra chuyện gì sao? Cháu chờ một lát, bây giờ chú lập tức đi thông báo cho đại thiếu gia." Hứa Tam Tối nói.

"Không được!" Nghiêm Thanh Viên nghĩ đến món đồ mình bị trộm, không chút nghĩ ngợi cự tuyệt nói.

Không được, không thể, bây giờ còn chưa phải lúc, bầu không khí trong nhà thật vất vả mới tốt hơn một chút, bây giờ cho dù như thế nào cũng không thể bỏ dở nửa chừng được.

Một khi mọi việc bị phát hiện, quỹ đạo của kiếp trước sẽ lặp lại, đó là kết cục cho dù như thế nào Nghiêm Thanh Viên cũng muốn tránh.

"Đừng nói cho anh cả anh hai, ai cũng đừng nói, chú Hứa, chú dẫn cháu đi, chỉ một mình chú." Nghiêm Thanh Viên vì thời gian trôi qua một chút mà đã hơi bình tĩnh được một xíu, cậu biết lúc này không thể hoảng loạn.

Cố Hãn Hải vừa nãy nói Cố Trường Hà lấy rương của cậu đi, nhưng cái rương kia được chế tạo đặc biệt, chìa khóa vẫn còn trong tay cậu, muốn mở ra không dễ, hơn nữa trong quyển ghi chép cậu dùng loại bút đặc biệt phải chiếu ánh sáng vào mới có thể nhìn thấy chữ cậu viết, vì đánh lừa ánh mắt Nghiêm Thanh Viên còn để vào trong rương một ít quà tặng mắc tiền yêu thích.

Đó là cái rương quý giá đến tận cùng của cậu.

Tương tự còn có món quà máy chơi game như một món quà cho sự trưởng thành của cậu, đó là món quà chúc mừng đầu tiên anh cả anh hai thật sự cho cậu, ý nghĩa trong đó cũng không phải chỉ nói hai ba câu là có thể nói rõ.

Nghiêm Thanh Viên vẫn luôn cho rằng, bản thân mình có thân phận như vậy, là trời sinh, là số trời đã định, cậu sẽ nghĩ cách để tiếp nhận người thật sự của mình, cũng hy vọng cho Cố Hãn Hải một gia đình hoàn chỉnh tốt đẹp.

Nhưng bây giờ đây là lần đầu tiên Nghiêm Thanh Viên sinh ra tâm trạng oán giận với Cố Trường Hà.

Hứa Tam Tối có chút khó xử, mặc dù tiểu thiếu gia vai vế nhỏ, nhưng cũng là chủ nhân của gia đình này, Hứa Tam Tối suy nghĩ một chút hỏi: "Chuyện này rất quan trọng không thể nói cho đại thiếu gia và nhị thiếu gia đúng không?"

"Đúng vậy."

Hứa Tam Tối nhìn vẻ mặt sốt ruột của Nghiêm Thanh Viên, trong lòng hiểu rõ: "Vậy chú đi theo tiểu thiếu gia tất nhiên là không thích hợp, tiểu thiếu gia có thể liên lạc với vệ sĩ của cháu Diêm Đàm, bây giờ chú có thể lái xe đưa tiểu thiếu gia ra ngoài khu biệt thự để cháu gặp Diêm Đàm, chú là quản gia nơi này, nếu tự tiện rời chức vụ, sẽ khiến cho người ta nghi ngờ."

Bản thân Nghiêm Thanh Viên vì sợ hãi mà đôi mắt trở nên trầm lặng cuối cùng cũng có một tia sáng.

"Chú Hứa."

"Nếu là chuyện rất quan trọng, chú tin tưởng tiểu thiếu gia bây giờ hẳn là có năng lực phán đoán của mình, mặc dù thân phận của chú không thể giúp cháu một tay, nhưng ở trong lòng sẽ cầu nguyện tất cả mọi việc của tiểu thiếu gia sẽ có tiến triển thuận lợi." Hứa Tam Tối nâng Nghiêm Thanh Viên dậy, "Tiểu thiếu gia, đi thay áo ngủ của cháu đi, người của Nghiêm gia cho dù như thế nào cũng không thể lôi thôi được, cháu là tiểu thiếu gia của Nghiêm gia, không thể mất uy nghiêm của Nghiêm gia."

Giọng Hứa Tam Tối rất mềm mỏng, bình tĩnh, giống như có ổn định tinh thần bình tĩnh lại trong tiếng mưa rơi, có thể trấn an tâm trạng bực bội, Nghiêm Thanh Viên nghe âm thanh của vị trưởng lão* từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng ở bên cạnh bọn họ, dần dần yên ổn lại.

* 长者: Trưởng lão (tuổi cao và có đức hạnh).

Diêm Đàm hơn nửa đêm nhận được cuộc gọi lập tức lái xe tới, vừa rồi hội hợp với Nghiêm Thanh Viên.

Hứa Tam Tối trong đêm tối vẫn là tây trang giày da, mái tóc hoa râm dễ bảo chải chuốt sau đầu, đó là dáng vẻ tiêu chuẩn của một quản gia vô cùng nghiêm túc, mà thiếu niên nho nhỏ lúc này đứng bên người Hứa Tam Tối, lại khác với trước đây.

Hôm nay Nghiêm Thanh Viên ăn mặc có chút không giống bình thường, so với tùy hứng ngày thường thì giờ đây nhiều thêm một chút lạnh lùng, chiếc áo khoác ngoài sẫm màu cùng những chi tiết trang trí độc đáo sang trọng và đắt tiền trên cổ tay áo và trước ngực, phá lệ làm nổi bật sự đẹp đẽ quý giá tiểu thiếu gia ngày thường bình dị gần gũi.

Lúc này Nghiêm Thanh Viên hơi rũ đôi mắt xuống, tổ hợp một cao một thấp một già một trẻ này làm cho Diêm Đàm đột nhiên có cảm giác trở lại thời trung cổ khi thiếu gia quý tộc chân chính xuất hành, dáng vẻ tách biệt bầu không khí và giới hạn hoàn toàn với những người xung quanh.

Khóe mắt tiểu thiếu gia có chút nhiễm hồng, nhìn qua như được nước mắt làm dịu đi, nhưng lúc này khóe mắt ửng đỏ giương ánh mắt nhìn về phía Diêm Đàm, nội tâm Diêm Đàm vậy mà có một loại cảm giác bị kinh sợ, hôm nay tiểu thiếu gia phá lệ làm cho người ta chú ý.

"Diêm Đàm, an toàn của tiểu thiếu gia giao cho cậu, cho dù như thế nào cũng phải bảo đảm an toàn cho tiểu thiếu gia, người của cậu có đủ không?" Sau khi Hứa Tam Tối nhìn thấy Diêm Đàm thì nói.

"Tiểu thiếu gia cần bao nhiêu người?" Diêm Đàm hỏi.

"Không cần bao nhiêu người đâu." Nghiêm Thanh Viên vì được Hứa Tam Tối trấn an nên bình tĩnh lại, mặc dù cũng vẫn lộ ra vài phần nôn nóng, "Trực tiếp đi thôi ạ."

Hứa Tam Tối nhìn Diêm Đàm gật gật đầu, mở ra cửa xe ghế sau, Nghiêm Thanh Viên lên xe, lại một lần nữa nhìn thoáng qua Hứa Tam Tối.

Hứa Tam Tối lộ ra nụ cười mỉm vô cùng khéo léo, hơi khom lưng với cậu trong xe, cho đến khi chiếc xe chạy đủ xa, cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng Hứa Tam Tối.

"Vì sao tiểu thiếu gia ban đêm rồi còn muốn đột ngột quay về?" Diêm Đàm hỏi kỹ càng, lúc ấy Hứa Tam Tối nói một câu cuối cùng thật sự rất ý vị sâu xa, khiến anh ấy không thể không nghĩ nhiều.

"Có người lấy đồ của em." Nghiêm Thanh Viên tựa vào cửa sổ xe, nhìn cảnh đêm bên ngoài không ngừng xẹt qua, "Đó là thứ cực kỳ quan trọng với em."

"Có biết đối phương là ai không?" Diêm Đàm hỏi.

"Là Cố Trường Hà." Nghiêm Thanh Viên chậm rãi nói.

Biết đối tượng Nghiêm Thanh Viên muốn tìm là ai, Diêm Đàm dứt khoát căn dặn xuống để cho tất cả mọi người tìm kiếm, từ sau khi Nghiêm Thanh Viên tiếp xúc với Cố Hãn Hải mỗi vệ sĩ bọn họ mỗi người đều có một phần thông tin tin tức của Cố Hãn Hải, quả nhiên rất nhanh đã có người tìm được vị trí cụ thể.

Diêm Đàm nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, thấy dáng vẻ Nghiêm Thanh Viên tựa như là vì khẩn trương mà gắt gao nắm lấy ống tay áo, thấy được dáng vẻ Nghiêm Thanh Viên mặc lo lắng cực kỳ nhưng lại cố gắng bình tĩnh, Diêm Đàm chậm rãi tăng tốc độ xe.

Bình thường Cố Hãn Hải sau khi ra khỏi cửa đều sẽ khóa tất cả các cửa có thể khóa, đây là thói quen hắn dưỡng thành từ nhiều năm trước.

Bọn họ luôn bị Cố Trường Hà biết địa chỉ, cướp đoạt mọi thứ có tiền trong nhà, cũng không phải vì Cố Trường Hà có mạng lưới tin tức rộng rãi như nào, mà là chuyện này luôn sẽ bị Tư Tuyết Ngữ nói ra.

Bọn họ đã chuyển nhà vô số lần, nhưng lần này thời điểm Cố Trường Hà biết địa chỉ nhanh nhất.

Hắn cũng không muốn để cho cảnh giác của mình làm cho cuộc sống của Nghiêm Thanh Viên gặp phiền toái, lại không ngờ rằng tai họa lại đến nhanh như vậy.

Cố Hãn Hải vừa trở lại nơi nhìn thấy Cố Trường Hà lúc nãy, vừa men theo con đường bắt đầu đi về phía đường lớn, thời gian bọn họ trước sau tách ra cùng lắm cũng chỉ mười phút, nhưng thời gian mười phút thậm chí cũng đã đủ để Cố Trường Hà bắt taxi rời đi.

Hắn gọi điện thoại cho Cố Trường Hà, nhưng không có bất cứ ai nghe máy, Cố Trường Hà nhất định biết hắn gọi lúc này là vì đã biết chú lấy đi đồ nên mới cố ý không nghe gọi.

Nghiêm Thanh Viên là tiểu thiếu gia nhà quyền thế, bất cứ thứ gì của cậu đều là đáng giá, thậm chí mỗi một bộ quần áo đều có giá cả xa xỉ, chỉ là những gì Cố Trường Hà biết có hạn, cho nên lấy đi hai thứ kia.

Chú nhất định sẽ bán lấy tiền, nhưng lúc này vẫn là đêm khuya, chỉ sợ Cố Trường Hà sẽ lựa chọn về nhà, nhưng nơi này cách nhà kia của Cố Trường Hà tương đối xa, có tương đối nhiều con đường có thể lựa chọn để đi.

Cố Hãn Hải nhíu mày, định trực tiếp đi đến nhà Cố Trường Hà, người mà rõ ràng còn chưa ly hôn đã thành lập tổ ấm khác trong nhà.

Thật là... Bực bội.

Lúc Cố Hãn Hải đối mặt với Nghiêm Thanh Viên luôn lộ ra gương mặt dịu dàng nhưng giờ đây trên gương mặt mơ hồ hiện ra chút ác ý, sắc mặt tối tăm u ám đã rất lâu không xuất hiện giờ đây lại dần dần hiện lên.

* 戾气 (Lệ khí): Thái độ thù địch, ác ý, ác tâm.

Lúc này hắn đứng ở ven đường chờ xe taxi, đôi tay rủ bên người, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, cả người đều không thể ức chế tức giận, làm cho gương mặt rõ ràng quá mức đẹp trai kia có hiện lên khí thế bức bách.

Cố Hãn Hải vô thức giật ngón tay, đầu ngón tay nảy lên như đang xúc động suy nghĩ muốn làm gì đó, đã rất lâu rồi hắn chưa từng có tâm trạng phẫn nộ không thể khống chế như vậy, lần này Cố Trường Hà không hề cố kỵ trực tiếp dẫm lên điểm mấu chốt của hắn.

Giữa đêm khuya yên tĩnh có ít xe cộ qua lại, Cố Hãn Hải nghe được tiếng hít thở đều đều của mình, ánh mắt âm trầm của hắn nhìn chăm chú vào dòng xe cộ.

Một chiếc xe dừng trước mặt Cố Hãn Hải, người trong xe mở cửa xe: "Xin hỏi là Cố thiếu gia Cố Hãn Hải sao?"

Cố Hãn Hải nhìn lại, lúc tài xế kia nhìn vào hai mắt Cố Hãn Hải đột nhiên sau lưng bỗng cảm thấy lạnh, xông thẳng đại não, nhưng sau đó lại phát hiện không có gì cả, sự hoảng sợ vừa rồi phảng phất chỉ là giả mà thôi, cố gắng chớp mắt, đem cảm giác kỳ lạ kia áp xuống.

"Anh là người của Nghiêm Thanh Viên?"

"Tôi cũng là vệ sĩ của tiểu thiếu gia, đồng nghiệp với Diêm Đàm, Diêm Đàm bảo tôi tới đón ngài."

Tài xế vừa dứt lời, Cố Hãn Hải đã trực tiếp kéo cửa xe ghế phụ ngồi lên, tài xế sửng sốt một chút, cũng nhanh chóng lên xe khởi động.

"Có thể trực tiếp đến nhà Cố Trường Hà." Cố Hãn Hải nói.

"Cố thiếu gia không cần lo lắng, chúng tôi bên này đã nắm được biển số xe Cố Trường Hà ngồi, đang lần theo dấu vết, nửa đường cũng có thể chặn lại."

Ánh mắt Cố Hãn Hải không rõ, một tay tựa vào cửa sổ xe, nhìn không ra vui giận.

Ban đêm tài xế taxi nhận được một đơn đặt hàng khoảng cách tương đối xa, sau khi đón khách thì ra là một vị khách nam, trong tay mang theo hai món đồ, ăn mặc rất bình thường, tài xế taxi ấn máy tính tiền bắt đầu thực hiện.

Trong lúc lái xe tài xế vô thức nhìn thoáng qua người đàn ông phía sau, người đàn ông không nói chuyện với bác, mà vẫn luôn nhìn hai cái rương, trong đó có một cái rương là một máy chơi game mới nhất, con trai của bác cũng thích những thứ này, bởi vì bây giờ cái này đã hết hàng, giá cả lên đến năm con số, máy này thoạt nhìn hoàn toàn mới, mua cho đứa nhỏ sao?

Có điều tài xế taxi lại chú ý thấy người đàn ông cầm lấy một cái rương khác xem, dường như muốn mở ra, còn dùng chìa khóa cạy một chút, tài xế taxi khẽ nhíu mày cảm thấy có chút không đúng, mà người đàn ông kia giống như đã chú ý tới ánh mắt của bác, không làm chuyện khiến người khác nghi ngờ nữa.

Mỗi ngày tài xế taxi nhìn những người khác nhau, cũng có kiến thức sâu rộng, lập tức cảm thấy có vấn đề, nhưng cũng không thể trực tiếp nói rằng vị khách này có vấn đề được, chỉ là bất giác chú ý mà thôi.

Đột nhiên nhận được cuộc gọi điện thoại, tài xế taxi giảm bớt tốc độ đeo tai nghe lên, từ bên trong truyền đến một âm thanh lạ.

"Tài xế taxi công ty thịnh vượng Dương Hạo Nhiên, xin chào."

"Anh là?" Tài xế taxi có chút hoang mang nói.

"Mong ngài an tĩnh nghe tôi nói, bây giờ vị khách ngồi trên xe taxi của ngài là một kẻ trộm, vật có giá trị đắt tiền của của chủ nhân của tôi đã bị đánh cắp bởi tên trộm này, và bây giờ chúng tôi đang theo dõi chiếc xe của ngài, bây giờ ngài có hai lựa chọn,

Lựa chọn thứ nhất là đến cục cảnh sát, chúng ta nói chuyện này tại đồn cảnh sát,

Lựa chọn thứ hai là bây giờ quẹo vào đường Tư Nguyên rồi đi tiếp về trước đến vùng ngoại ô rồi dừng xe, ngài có thể lập tức xuống xe, chúng tôi sẽ bồi thường gấp ba toàn bộ tổn thất tinh thần thậm chí có thể tổn thất chiếc xe của ngài,

Giao lộ kế tiếp mong ngài tiến hành lựa chọn, chúng tôi bảo đảm sẽ không để ngài gánh vác bất cứ trách nhiệm nào."

Cuộc gọi đối diện kết thúc, tài xế taxi chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, rốt cuộc người kia là ai bác cũng không biết, nhưng nghe hai lựa chọn, bác chỉ cần trực tiếp lái xe đến cục cảnh sát là được, cho dù là hiểu lầm nói lời xin lỗi hẳn là cũng xong việc.

Đến bây giờ tài xế taxi đã xác nhận cảm giác không phù hợp này là gì, vị khách phía sau quả nhiên là ăn trộm, không phải ăn trộm thì sao lại dùng chìa khóa cạy khóa rương chứ.

Tài xế taxi suy nghĩ một chút, thông tin của mình đối phương có thể trong vòng mười phút ngắn ngủi lái xe đã diều tra rõ ràng, xem ra thân phận địa vị của người bị trộm chắc chắn không bình thường, nếu bọn họ đã nói sẽ không để mình chịu trách nhiệm, vậy hẳn là thật sự sẽ không.

Đưa đến cục cảnh sát bọn họ đều có cách, vậy không bằng dứt khoát chạy đến ngoại ô, còn có thể lấy tiền bồi thường gấp ba lần kia, coi như là bồi thường tiền xe đêm nay bác cũng có thể nhận được cả trăm nghìn tệ trong tài khoản, bác chăm chỉ vất vả làm việc với chiếc xe chạy lông nhông người đường không phải chỉ để kiếm tiền thôi sao?

Nhưng có khi nào đối phương lừa mình không? Hiểu lầm hay gì đó?

Tài xế taxi suy nghĩ rất nhiều, nhưng lại đột ngột rẽ sang, lái xe về phía đường Tư Nguyên.

Một ngày bọn họ cực khổ kiếm tiền còn không kiếm được bao nhiêu tiền, một người tiện tay ăn cắp một tháng lương của bác như vậy có rồi, huống hồ người khác còn tổn thất rất nhiều, ranh giới giữa bản thân tên trộm và tên cướp cũng chỉ cách một ranh giới, làm chuyện xấu tự nhiên sẽ có người trừng phạt!

Cố Trường Hà nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, cứ cảm thấy càng ngày càng hẻo lánh, là ảo giác của chú sao? Bên này vốn dĩ chính là ngoại ô mà, chú cũng chưa từng đến, cũng không rành đường lắm, tức giận* nói với tài xế taxi: "Này, ông con mẹ nó có phải đi đường vòng không?"

* 恶声恶气 (Ác thanh ác khí): Giọng nói tức giận, hung ác độc địa, lời lẽ nặng nề và thái độ thô bạo.

Bản thân tài xế taxi vốn có chút do dự, nghe thấy vị khách miệng đầy lời lẽ thô tục nháy mắt liền không vui, nhếch môi cười lạnh một tiếng, nhưng giọng điệu lại cung kính: "Đương nhiên không phải, con đường này tương đối gần, hơn nữa đèn giao thông ít, vị khách này ngài cũng không muốn chờ đèn xanh mãi nhỉ?"

Cố Trường Hà nửa tin nửa ngờ mở điện thoại ra xem hướng dẫn, tức khắc sắc mặt liền thay đổi, bản thân chú tính cách vốn đã không tốt lắm, phát hiện tài xế vậy mà muốn hại chú thì nổi nóng trực tiếp vươn tay muốn nắm cổ tài xế.

Tài xế lúc ấy cũng hoảng sợ, đề phòng lập tức đạp phanh, Cố Trường Hà không thắt dây an toàn ngã mạnh lên ghế trước, còn chưa kịp tỉnh táo thì tài xế taxi đã thuần thục cởi dây an toàn mở cửa xe liền chạy ra ngoài.

Cố Trường Hà có chút chấn động, chạy? Tài xế chạy? Đến xe cũng bỏ luôn?

Cố Trường Hà xoa cổ, vừa nãy va chạm như vậy còn nghĩ là sẽ đâm đến có chuyện, cũng may không phải rất đau, chú mở cửa xe xuống xe, nhưng mà động tác lại đột nhiên dừng lại.

Xung quanh chú có tổng cộng bốn chiếc xe dừng lại xa xa, vây quanh toàn bộ xung quanh đó, tài xế kia đã sớm chạy như nhanh như chóng không thấy bóng dáng đâu, Cố Trường Hà lúc này mới cảm thấy sự việc không đúng, ẩn ẩn bắt đầu có chút sợ hãi.

Trong đó có một người đàn ông xuống xe, khi Cố Trường Hà nhìn thấy người đàn ông mặc đồ đen kia nháy mắt hai chân đều mềm nhũn, cái khí thế này, một trăm phần trăm là tới đòi nợ rồi!

"Xin, xin lỗi, tôi không phải cố ý kéo dài, tiền tôi có thể trả, tôi nơi này có chút đồ, chỉ cần bán chắc chắn có thể trả!" Cố Trường Hà nhân lúc đối phương còn chưa nói chuyện lập tức cho mình một chủ quyền chủ động, những người ngày thường đòi nợ đó chắc chắn không có khí thế này, những người này nhất định khác với những người trước!

Lúc này Cố Trường Hà nhìn những chiếc xe khác một chút, mỗi người đi xuống đều bước đi vững vàng, khí thế không nhỏ, Cố Trường Hà đã biết hôm nay bản thân đã chọc phải người không nên chọc.

Nhưng trong số những người mình vay tiền hẳn là không có người có địa vị như vậy, chú cũng điều tra rất nhiều.

Chú xin tha đối phương cũng không thèm để ý, Cố Trường Hà cũng mới ẩn ẩn phát hiện có chút không đúng, những người này giống như đang chờ đợi gì đó.

Cố Trường Hà nhìn người đàn ông mặc đồ đen cầm đầu kia lúc này vòng qua chiếc xe đến ghế phụ, cung kính mở cửa xe ghế phụ ra, tựa như đang chờ người trên đó xuống.

Nhưng người ngồi trên ghế phụ vẫn không xuống xe, thời gian trôi qua từng giây từng phút, Cố Trường Hà cảm thấy tinh thần của bản thân theo thời gian đang trôi qua không ngừng căng thẳng.

Bốn bề vắng lặng, thậm chí đến xe cộ cũng không nhìn thấy, bốn chiếc xe này giá cả mỗi một chiếc đều không phải thứ chú có thể mơ ước được, chứ đừng nói là những người này từ trên xuống dưới đều là một tư thế thẳng tắp, rõ ràng đều trải qua huấn luyện chuyên nghiệp.

Lúc này người ngồi trên ghế phụ không xuống, những người này đến một tiếng cũng không dám nói, đủ để thấy được người trên ghế phụ thật sự tôn quý đến mức nào.

Trong đầu Cố Trường Hà đang suy nghĩ miên man, bản thân bình thường hay giở trò la lối khóc lóc phỏng chừng là vô dụng, những người đó đều là hổ giấy, bị đánh một đấm thì cũng không sao, nhưng lần này rõ ràng không giống vậy.

* 纸老虎: Hổ giấy, cọp giấy, có tiếng mà không có miếng, mượn oai của ai đó để hù dọa.

Trong lúc bất chợt truyền đến tiếng quần áo ma sát, người ngồi trên ghế lái phụ đi xuống, ở góc độ của Cố Trường Hà chỉ có thể nhìn thấy đó là một người không cao, nam giới, mặc quần áo màu đen.

Sau đó, một gương mặt quen thuộc có chút non nớt lúc này lại có chút không vui phản chiếu vào con ngươi của chú.

___

8/12/2022.

20:43:40.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.