Cố Hãn Hải ngồi trên ghế phụ, từ đầu tới cuối không giao lưu với tài xế bên cạnh, tài xế có ý muốn nói mấy câu lại phát hiện Cố Hãn Hải vốn không để ý tới gã nên những lúc sau cũng chỉ lặng lẽ, dù sao hắn cũng là người tăng tiền làm thêm giờ.
Mặc dù Cố Hãn Hải không thích giao lưu với người khác không có nghĩa là năng lực giao tiếp của hắn không tốt, thiếu niên mười sáu tuổi tâm tư nhạy cảm phức tạp, một nhóm bạn cùng lớp tụ tập với nhau cũng rất phức tạp, nhưng Cố Hãn Hải cuối cùng vẫn có thể làm tất cả học sinh chịu phục, cũng đủ chứng minh năng lực giao tiếp của hắn.
Nhưng Cố Hãn Hải vây giờ, lại có chút như đi vào cõi thần tiên thiên ngoại.
Nghiêm Thanh Viên đột nhiên xuất hiện trước mắt, không ra nước ngoài làm hắn rất bất ngờ, mà từ đầu tới cuối Cố Hãn Hải không dò hỏi, thứ nhất là vì tôn trọng riêng tư của Nghiêm Thanh Viên, thứ hai là vì không biết bản thân nên dùng lập trường gì để đi hỏi hành trình của thiếu niên.
Nhưng, lúc hắn nhận được cuộc gọi điện thoại của Nghiêm Thanh Viên, lúc nhìn thấy thiếu niên ở bên cạnh hắn, Cố Hãn Hải không cách nào phủ định tâm trạng và cơ thể của hắn đều đang nhảy nhót.
Con người sẽ trở nên hưng phấn lúc nhìn thấy thứ họ thích, mà cho đến nay chỉ có Nghiêm Thanh Viên có thể làm đầu hắn trống rỗng.
Nhìn kính chiếu hậu của xe, Cố Hãn Hải trước sau đều chú ý chiếc xe đi theo bọn họ, mặc dù không nhìn thấy Nghiêm Thanh Viên, nhưng chỉ cần biết thiếu niên ở nơi cách mình không xa, Cố Hãn Hải sẽ cảm thấy an tâm.
Thân phận của bọn họ giống như cách biệt như một trời một vực, tất cả sự gần gũi của bọn họ đều là do Nghiêm Thanh Viên đơn phương cố gắng tới gần, Cố Hãn Hải biết bản thân rất ti tiện hưởng thụ sự thân mật của Nghiêm Thanh Viên, nhưng hắn kiềm chế không được.
Hắn có thể khống chế cảm xúc của mình, khống chế hành động của mình, lại không cách nào kiềm chế ánh mắt muốn nhìn Nghiêm Thanh Viên của mình, những lúc lơ đãng nhìn thấy thiếu niên đáng yêu quá mức sẽ kích thích tim đập thật nhanh.
"Chiếc xe đi theo sau cậu là bạn của cậu à? Kia cũng là xe của bạn cậu luôn hả?" Lúc này tài xế nhìn kính chiếu hậu nói, "Đó là siêu xe đó, hơn trăm vạn đó, sao cậu lại có được bạn như vậy hay thế, dọn nhà cũng tự mình giúp cậu một tay?"
Ánh mắt Cố Hãn Hải vì vậy mà u ám một chút, tài xế không chú ý tới, vô cùng cảm khái, người có tiền thật sự sẵn sàng chi tiền, loại người làm cực khổ cũng không kiếm được bao nhiêu như bọn họ thật sự rất hôm mộ vô cùng.
"Con người sinh ra đúng là đã có nghèo giàu sang hèn, tôi thấy cậu bé kia dọn mấy cái thùng đi như sắp lung lay té ngã tới nơi rồi, tôi còn tưởng cái thùng nó nặng thế nào, ai dè đâu rất nhẹ, đúng là sinh ra trong một gia đình tốt thì không cần phải lo lắng gì hết."
Tài xế đang nói thì bỗng cảm thấy không khí lạnh như băng, vô thức ngậm miệng lại, thiếu niên bên cạnh tay dài chân dài, lực áp bách vô cùng lớn, rõ ràng trên mặt không có biểu cảm gì nhưng lại cố tình làm người ta có thể cảm nhận được hơi thở của hắn lúc này lạnh như băng, đột nhiên tài xế cảm thấy có chút khó thở.
"Người không thể lựa chọn sinh ra, nhưng có thể lựa chọn tương lai." Cố Hãn Hải hiếm thấy trả lời.
"Nhưng điểm sinh của rất nhiều người lại là điểm kết thúc của hầu hết mọi người mà? Điều này cậu không thể phủ nhận đâu, sinh ra trời sinh đã tốt chính là đứng trên vai của biết bao người, cậu xem xe của cậu bé kia, số tiền một chiếc cả đời này tôi cũng không dám tưởng đến." Tài xế có chút oán giận.
* 可是很多人的出生点就是大部分人的终点了啊?这你不能否认吧,出生就好的人天生就是站在巨人的肩膀上了,你看那小男孩的车,就那一辆都是我这辈子都不敢想的钱 câu này ko chắc dịch đúng ko 🥲
"Nếu ông cho rằng đây là điểm kết thúc, ngay cả khi ông đạt tới thành tựu cao hơn thì cùng lắm cũng chỉ dừng bước ở đây." Tâm trạng Cố Hãn Hải rất bình tĩnh.
"Cậu bây giờ còn nhỏ, chưa nhận thức được cuộc sống gian khổ, chờ cậu trưởng thành sẽ biết muốn kiếm tiền khó đến mức nào, chân chính tiến vào xã hội sẽ biết xã hội này rất tàn khốc khắc nghiệt, đây cũng đâu là nơi cho trẻ em chơi nhà chòi đâu." Tài xế rất không vui và oán giận khi Cố Hãn Hải nói như vậy, chỉ cảm thấy đứa nhỏ này không trải qua cực khổ mới có thể nói chuyện nhẹ nhàng như vậy.
"Bất cứ ai kiếm tiền cũng không dễ dàng cả, mục đích kiếm tiền cuối cùng đều là vì làm cuộc sống tốt hơn, không phải để làm người khác ghen ghét rồi khua môi múa mép*." Giọng điệu Cố Hãn Hải lành lạnh, dường như đang cố ý trào phúng tài xế, hắn rất ít khi sẽ thể hiện cảm xúc như vậy ra ngoài.
Tài xế cảm thấy bị chọc tức muốn điên, lúc này không nói nữa, ngậm miệng sắc mặt u ám lái xe, chửi ầm lên với chiếc xe đang tiến vào làn đường bên cạnh, cảm xúc cực kỳ nóng nảy cáu kỉnh và gắt gỏng.
Cố Hãn Hải hừ nhẹ một tiếng, như là trào phúng tài xế phẫn nộ điên cuồng một cách bất lực, lập tức khiến tài xế tức điên, trong xe có theo dõi, nếu gã thật sự nổi lên tranh chấp với khách, đến lúc đó có hại với gã.
Không có người nào là sống nhẹ nhàng trên đời này cả, mỗi người đều có sự vất vả của riêng mình, Cố Hãn Hải từ trước đến giờ chưa từng cho rằng cuộc sống của mình khốn khổ.
Thiếu niên được bọc trong gia đình chúng tinh củng nguyệt, nhưng Cố Hãn Hải vẫn luôn chú ý thiếu niên, hắn chưa bao giờ thấy thiếu niên tiếp xúc với bất cứ ai.
* nói năng ba hoa, khoác lác.
Hắn không phải cố ý xem, chỉ là thiếu niên chưa bao giờ kiêng dè hắn mỗi lần cậu mở công cụ trò chuyện.
Giao diện thông tin sạch sẽ, hoàn toàn không có bất cứ tin nhắn chưa đọc nào, ngay cả sau khi hắn đăng kí Wechat vẫn có khá nhiều bạn học và người quen thêm Wechat của hắn vào, thậm chí... Wechat của hắn còn ồn áo náo nhiệt hơn thiếu niên.
Diêm Đàm nói, thiếu niên cũng không phải tính nết cởi mở, Cố Hãn Hải hắn tin đấy.
Những lúc thiếu niên lơ đãng, luôn sẽ lộ ra vẻ mặt hoang mang làm người đau lòng.
Đó là những gì hắn không thể nhìn thấy, cũng không cách nào biết là khốn cảnh gì.
Nghiêm Thanh Viên: Nhà mới của cậu ở chỗ nào, gửi định vị đi, chưa biết chừng chúng tôi có thể tới đó trước! (Sticker cún con làm động tác tay OK chớp mắt).
Cố Hãn Hải nhìn những sticker đáng yêu này, Nghiêm Thanh Viên dường như rất thích dùng những thứ nhỏ nhỏ này lúc nói chuyện để biểu đạt tâm trạng của mình.
Hắn vô thức ngẩng đầu nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, quả thật chiếc xe vẫn luôn theo sau kia giờ đã không thấy đâu, vì thế cúi đầu gửi tin nhắn định vị.
Mặc dù Nghiêm Thanh Viên nói có thể sẽ đến trước, nhưng không ngờ Diêm Đàm lái xe rất chậm, đến lúc bọn họ đến hàng hóa trên xe tải đã được đem xuống hết.
Lúc này tài xế lái xe đã đi rồi, Cố Hãn Hải lau mồ hôi, quay đầu nhìn thấy Nghiêm Thanh Viên đi trước Diêm Đàm theo sau, Cố Hãn Hải liếc mắt nhìn Diêm Đàm thì đã biết Diêm Đàm cố ý trì hoãn thời gian.
Nghiêm Thanh Viên nhìn một đống thùng chất đống trước cửa, chớp mắt: "Vậy... Chúng ta bắt đầu dọn lên trên?"
"Tiểu thiếu gia, cậu đứng ở đây nhìn đồ đi, tôi và Cố Hãn Hải dọn lên trên, nếu không ai nhìn đồ thì sợ có người trộm đi mất." Diêm Đàm nói.
"Ừm." Bất ngờ là Cố Hãn Hải cũng đồng ý.
Trộm đồ? Nghiêm Thanh Viên nghĩ rồi lại nghĩ, quả thật có thể có chuyện này, lúc chuyển nhà có thể bị rối, thiếu cái gì cũng không thể tìm ra trong khoảng thời gian ngắn, nếu Cố Hãn Hải đều dọn qua đây, chắc chắn đều là những món hữu ích.
"Được."
Nghiêm Thanh Viên ngồi trong bóng râm, thật ra ít nhiều gì cậu cũng hiểu thay vì lên tiếng giúp đỡ, có lẽ cậu không thể giúp được gì nhiều, để cậu ở đây trông coi đồ hẳn là Diêm Đàm không muốn cậu mệt.
Ánh mặt trời quá khô nóng, mặc dù ngồi mà cũng đổ mồ hôi, đây là lần đầu tiên Nghiêm Thanh Viên nhìn thấy dưới lớp quần áo bao bọc cơ thể của Diêm Đàm là cơ thể cường tráng đến mức nào.
Cho đến nay Nghiêm Thanh Viên chỉ biết Diêm Đàm là vệ sĩ của mình, nhưng không biết năng lực vệ sĩ của Diêm Đàm mạnh đến mức nào, đến hôm nay đây là lần đầu tiên Nghiêm Thanh Viên cảm thấy Diêm Đàm thật sự là một người vô cùng ưu tú.
Diêm Đàm vì nóng nên xắn tay áo lộ ra cơ bắp rắn chắc mạnh mẽ, mặc dù chiều cao không chênh lệch bao nhiêu với Cố Hãn Hải nhưng lại cường tráng hơn nhiều, nhà mới của Cố Hãn Hải ở lầu ba, thời tiết nóng như vậy liên tục lên xuống nên Diêm Đàm cũng ra mồ hôi, lúc Diêm Đàm vén vạt áo lau mồ hôi, Nghiêm Thanh Viên đã thấy được cơ bụng rắn chắc được trải qua rèn luyện của anh ấy.
Người đàn ông vai rộng eo thon không giống Cố Hãn Hải, đó là mị lực độc đáo thuộc về người đàn ông thành thục, sức lực của anh ấy rất lớn, hành động cũng rất mạnh mẽ, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng, là một người thường xuyên vận động và vận dụng tốt cơ thể của mình.
Mặc dù Nghiêm Thanh Viên không hiểu lắm về sự khác biệt, nhưng mỗi một bước đi của Diêm Đàm đều rất nhẹ nhàng, thậm chí trông rất đẹp mắt, Nghiêm Thanh Viên cuối cùng cũng nhận ra có điều gì đó không đúng, không lẽ thật ra... Diêm Đàm là một người siêu lợi hại ư? Lợi hại như vậy lại tới bảo vệ cậu, có phải đây là không trọng dụng nhân tài không?
"Hết rồi?" Diêm Đàm ôm cái thùng cuối cùng hỏi.
"Hết rồi ạ." Nghiêm Thanh Viên gật đầu, thật ra cậu có ôm một ít mấy thùng nhỏ nhẹ giúp chuyển vào trong nhà, bây giờ cũng ra mồ hôi, nhưng không mệt lắm, "Anh lên trước đi, ở trong nhà đợi em, em đi mua chút đồ uống lạnh cho anh, anh có muốn khăn lông mới không?"
"Tôi đi với cậu." Diêm Đàm thuận tay đặt cái thùng cuối cùng vào trong tay Cố Hãn Hải vừa mới từ trên lầu đi xuống.
Nhưng Nghiêm Thanh Viên lại nhíu mày: "Không không không, em đi, hai người vừa mệt vừa nóng, em cũng chưa làm gì, kế bên đây em có nhìn thấy siêu thị, em đi nhanh rồi về."
"Tôi còn đang trong giờ làm việc, đến đi theo tiểu thiếu gia." Diêm Đàm phủ định nói.
"Nhưng hôm nay anh đã giúp em một việc rất quan trọng rồi, em nên cảm ơn anh mà, vì thể hiện lòng biết ơn, anh hãy vào nhà chờ em trước đi ạ!" Lúc này Nghiêm Thanh Viên không cho Diêm Đàm cơ hội trả lời, xoay người liền chạy, không cho Diêm Đàm cơ hội đổi ý.
"Tiểu thiếu gia cơ thể quá yếu, mới đi hai ba bước trên đường đã đổ mồ hôi." Nghiêm Thanh Viên vì nóng và ra mồ hôi nên gương mặt ửng hồng, trông sinh động hơn ngày thường, Diêm Đàm chớp mắt, trong khoảng thời gian ngắn vậy mà cảm thấy thật ra Nghiêm tiểu thiếu gia lớn lên rất đẹp, "Cố Hãn Hải, tôi vẫn luôn bảo vệ tiểu thiếu gia trong khu vực của tôi vì cậu, còn nói cảm ơn với tôi."
Bên trong những lời này không có hàm ý gì đặc biệt, nhưng Cố Hãn Hải lại hiểu.
"Anh không thích tôi." Cố Hãn Hải vô cùng chắc chắn nói.
"Tôi sẽ không nói tôi thích cậu, hay là nói tôi không thích cậu, tôi chỉ là một vệ sĩ, nhiệm vụ của vệ sĩ chính là bảo vệ chủ nhân." Giọng điệu Diêm Đàm thật sự bình tĩnh, anh ấy cũng không thể hiện bất kỳ địch ý nào với Cố Hãn Hải, nhưng lại là vô cùng đề phòng.
Cố Hãn Hải chưa bao giờ để ý cái nhìn của người khác với mình, nhưng khi chuyện này liên quan đến Nghiêm Thanh Viên, quan điểm của hắn đã thay đổi.
Hắn muốn biết lý do Diêm Đàm đề phòng hắn.
"Vì sao?"
"Cậu là một người vô cùng thông minh, cậu là một thiếu niên nhưng lại biết thức thời hiểu thủ đoạn, tương lai nhất định là tiền đồ vô hạn." Diêm Đàm cũng không keo kiệt khen ngợi Cố Hãn Hải, "Nhưng với tiểu thiếu gia mà nói, cậu quá ưu tú không phải là tương phản với cậu ấy sao?"
"Tôi hoàn toàn không cho rằng Nghiêm Thanh Viên có chỗ nào không bằng tôi." Cố Hãn Hải nói.
"Tôi nói rồi, cậu là một người vô cùng thông minh, nhưng tiểu thiếu gia không tính là thông minh, cậu hiểu tôi cũng hiểu, đối với tiểu thiếu gia mà nói lại không thể hiểu." Diêm Đàm thở dài một hơi sâu, cảm giác bản thân giống như nuôi một đứa con trai hơi ngốc nên vì nó mà nhọc lòng.
"Em ấy cho rằng em ấy và tôi có sự chênh lệch?" Cố Hãn Hải hỏi.
"Đây chỉ là tôi đơn phương suy đoán mà thôi." Diêm Đàm lau mồ hôi, lại thở dài, "Chỉ là sau mỗi lần tiểu thiếu gia tiếp giao lưu với cậu, luôn có một thời gian mất mát."
Cố Hãn Hải chỉ cảm thấy ngực như bị ai siết chặt.
"Cho tôi thời gian nói chuyện riêng với em ấy." Cố Hãn Hải nói.
"Không chọn một thời điểm thích hợp à?" Diêm Đàm hỏi.
Vừa mới chuyển nhà xong, trong không gian hẹp hòi, để đủ thùng lộn xộn cả lên, ở một nơi không có bất cứ bầu không khí nào, bắt người ta phải nói chuyện nghiêm túc liền ư?
"Ừm." Cố Hãn Hải nói, "Nếu trao đổi có thể giải quyết băn khoăn của em ấy, vậy sớm một chút càng tốt."
Diêm Đàm ở một bên an tĩnh nhìn Cố Hãn Hải, thiếu niên này lúc nghe được mình bị ghét, lúc mình bị người ta đề phòng, đều không lộ ra chút vẻ mặt khổ sở nào, giống như mọi thứ xung quanh đều không liên quan đến hắn.
Nhưng lúc nghe sự tồn tại của mình làm Nghiêm Thanh Viên không thoải mái, lúc này hắn mới lộ ra vẻ mặt bối rối hiếm thấy thuộc về thiếu niên.
Hai thiếu niên thuần khiết va chạm nhau, thân phận giữa hai người chênh lệch lớn như thế, lại khó hiểu có thể gặp nhau.
*Nguyên văn là 交集: giao thoa hay còn gọi là phép giao, là đụng nhau đấy (giao thoa của sóng lí 12 ಥ‿ಥ)
Khi hai người gặp mặt đối phương, mỗi hành động đều rất cẩn thận.
Diêm Đàm không biết giữa thiếu niên với nhau kết bạn như thế nào, nhưng giờ phút này anh ấy nhận thấy được, cho dù là Nghiêm Thanh Viên hay Cố Hãn Hải, bọn họ có lẽ đều thật sự đem đối phương đặt trong lòng, vừa lo lắng vừa suy nghĩ.
Nghiêm Thanh Viên an toàn ôm bọc nilon đựng đồ quay về: "Vì rẻ, nên mua siêu nhiều luôn, có thể để trong tủ lạnh á."
Cố Hãn Hải nghe xong, cắm dây tủ lạnh vào ổ điện, Nghiêm Thanh Viên nửa ngồi xổm trước tủ lạnh nhỏ, đem kem bỏ vào từng cái một.
Diêm Đàm mở bọc ra lấy chai trà, tự uống một mình, nhưng đôi mắt vẫn luôn nhìn chăm chú vào Nghiêm Thanh Viên và Cố Hãn Hải.
"Chất đống như vậy có hiệu quả không?" Nghiêm Thanh Viên nâng đầu hỏi.
"Hiệu quả gì?" Cố Hãn Hải cúi đầu hỏi.
"Thì là, sử dụng không gian hợp lý, sau đó có thể đặt rất nhiều thứ." Đôi mắt Nghiêm Thanh Viên trông mong hỏi, "Kỹ năng sống gì đó?"
"Không cần." Cố Hãn Hải phủ định ý nghĩ của Nghiêm Thanh Viên, "Có thể làm như vậy nhưng không cần thiết, bản thân tủ lạnh có thể không giữ nổi quá nhiều đồ, ăn bao nhiêu mua bao nhiêu có thể đảm bảo độ tươi."
"Vậy nếu ban đêm đói bụng mà không có đồ ăn thì phải làm sao?"
"Đồ ăn để một hai ngày vẫn còn tươi."
"Vậy không phải ngược lại với những lời vừa rồi sao?"
"Kinh nghiệm cuộc sống không phải đã hình thành thì không thay đổi."
Diêm Đàm nhìn hai người đứng trước tủ lạnh nói những câu chuyện bình thường, đột nhiên cảm thấy rất có hơi thở sinh hoạt.
"Cố Hãn Hải." Diêm Đàm đột nhiên nói, "Tiểu thiếu gia hôm nay muốn trốn nhà, ở một đêm nhà cậu dược không?"
Nghiêm Thanh Viên bỗng nhiên quay đầu lại.
Cố Hãn Hải sững sờ.
Cố Hãn Hải: "Cậu bỏ nhà ra đi?"
Nghiêm Thanh Viên: "Không... Không có."
"Vậy vì sao?" Cố Hãn Hải hỏi.
"Tôi muốn tự lập." Nghiêm Thanh Viên nói.
"Tự lập?"
"Thì là muốn dọn ra tự mình sống."
Cố Hãn Hải khẽ nhíu mày, chủ động nhìn về phía Nghiêm Thanh Viên: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Ừm, thì là cảm thấy trước kia bản thân sống thật sự quá xa hoa, tôi cần phải nhớ khổ tư ngọt* một chút."
*nhớ về những đắng cay trong quá khứ và suy nghĩ về những hạnh phúc mình có được hôm nay là nhờ đâu.
Xa hoa? Lông mày Cố Hãn Hải càng nhăn hơn, dường như đã hiểu trong giọng nói của Diêm Đàm ý hữu sở chỉ*.
* 意有所指: Nghĩa là ngoài ý nghĩa trên bề mặt câu chữ, bên trong còn ẩn chứa một hàm nghĩa khác.
Nếu là bản thân Nghiêm Thanh Viên thì, cậu căn bản sẽ không ý thức được cuộc sống của mình có điều gì không đúng, chỉ sau khi có đối lập mới có thể nhận ra bản thân đang ở trong tình trạng nào.
Nói cách khác, cho tới bây giờ, Nghiêm Thanh Viên chưa từng sinh ra ý nghĩ như vậy, mà bây giờ hắn xuất hiện, nguyên nhân cơ bản nhất rất có thể là do chính mình.
Hắn đã để tiểu thiếu gia được sống trong ngôi nhà ấm áp cảm nhận được đời sống khó khăn, mà bản tính bên trong cậu đã bị hắn kích thích rồi.
"Xe tôi dừng lâu lắm rồi, vì để không bị dán hóa đơn phạt, tôi đi nhìn cái nhé." Diêm Đàm đứng dậy, quyết định ra ngoài lượn một vòng, không thì thuận tiện ăn cơm trưa luôn cũng tốt, trông như thế này, muốn tiểu thiếu gia mời cơm trưa có thể còn cẩn một khoảng thời gian.
Trong nhà hỗn loạn, Nghiêm Thanh Viên ngồi trên thùng, nhìn Cố Hãn Hải đang khoanh tay nhìn cậu.
Vẻ mặt Cố Hãn Hải nghiêm túc, hắn dường như đang suy nghĩ, Nghiêm Thanh Viên loáng thoáng cảm nhận được lúc này hắn nghiêm túc là vì cậu.
"Tôi làm sai chuyện gì sao?" Nghiêm Thanh Viên chủ động mở đầu câu chuyện, "Nếu tôi làm sai chuyện gì, cậu nhất định phải nói cho tôi. Có rất nhiều việc tôi không có cách nào biết bản thân có làm sai hay không."
"Vì sao nhất định tự lập?" Cố Hãn Hải hỏi.
"Thì là cảm thấy như vậy, trước kia tôi sống quá nhẹ nhàng, không biết củi gạo mắm muối quý giá, cứ tiếp tục như vậy tôi sẽ nhất định sẽ gặp quả báo." Muốn những ứng đối với những quả báo đang đợi cậu ở phía trước.
"Cậu hoàn toàn không cần phải làm như vậy."
Nghiêm Thanh Viên không cách nào dùng từ ngữ chính xác để nói cho Cố Hãn Hải biết cậu làm như vậy quan trọng đến mức nào đối với cậu.
"Tôi muốn tiếp nhận một cuộc sống không giống như bây giờ." Lúc bản thân còn thời gian và đường sống để chuẩn bị, cậu không muốn lãng phí thời gian.
Bây giờ mỗi một giây lãng phí là đang tiêu hao tương lai của cậu.
"Nghiêm Thanh Viên, cậu đối với trạng thái bây giờ có cái gì bất mãn sao?"
Nghiêm Thanh Viên lắc đầu, cậu đã rất thỏa mãn rồi, nhưng mà sự thỏa mãn này không nên thuộc về cậu.
"Sự tồn tại của mỗi người, bất cứ việc gì xảy ra, đều có ý nghĩa riêng của nó." Cố Hãn Hải nói với Nghiêm Thanh Viên, "Cậu đã từng cân nhắc chưa, quyết định bây giờ của cậu có ý nghĩa sao?"
"Đúng vậy!" Nghiêm Thanh Viên đột nhiên ngẩng đầu nói, "Tôi vô cùng chắc chắn!"
Ngược lại nếu bây giờ tiếp tục ở lại Nghiêm gia, Nghiêm Thanh Viên mới không biết ý nghĩa nằm ở đâu.
"Cậu khẳng định sao?" Cố Hãn Hải hỏi lại một lần nữa.
"Đúng vậy!" Nghiêm Thanh Viên giống như sợ Cố Hãn Hải không đồng ý, tiếp tục nói, "Tôi biết vừa mới bao lớn mà đã đòi thử thách tính độc lập, khó khăn rất nhiều, cho nên nếu sống với cậu, tôi có thể học được càng nhiều kinh nghiệm cuộc sống, có thể ứng đối càng nhiều cách, có một sự chuyển đổi, tôi có thể cung cấp chi phí sinh hoạt và phí trợ giúp hướng dẫn sinh hoạt trong cuộc sống, nhưng nếu cậu không muốn, tôi cũng sẽ nghĩ những cách khác tuyệt đối không làm khó cậu."
Cố Hãn Hải khẽ nhíu mày, cúi đầu nhìn đôi mắt sáng ngời của thiếu niên.
Vẫn như cũ làm tim hắn loạn nhịp, sinh động đáng yêu, không miễn cưỡng, cũng không làm khó, nhưng mà...
Hắn không cách nào khống chế được cảm xúc này, không cách nào có được lý do làm hắn nôn nóng vô cùng.