Ôm Nhầm Thiếu Gia Giả Được Sủng Ái Mà Không Tự Biết

Chương 119: Sợ hãi và tin tưởng cùng tồn tại



Diêm Thanh Viên chưa bao giờ học chuyên môn giúp việc gia đình, cũng không biết yêu cầu và điều kiện giúp việc gia đình là gì, nhưng nói như nào thì cũng là sống dưới sự chăm sóc của vô số người, đương nhiên không phải không biết gì.

Cụ thể cần làm thế nào, cần làm gì? Diêm Thanh Viên cũng không biết rõ lắm, nếu muốn làm việc ở nơi này, cậu nghĩ rằng mình vẫn cần một người cố vấn, bởi vì không gian ở đây thật sự quá lớn.

"Khoảng thời gian tiếp theo tôi phải học tập mới có thể chính thức làm việc, xin hỏi liệu tôi có được trả lương trong thời gian thử việc không?" Diêm Thanh Viên hỏi.

Nghiêm Trạch Thanh ở bên cạnh vẫn luôn nhìn Diêm Thanh Viên, nhướng mày nhìn tiểu thiếu gia trước đây vốn không hiểu gì cả, nhưng bây giờ việc gì cũng cũng có thể nói ra một hai điều.

"Có thể." Nghiêm Hãn Hải cũng không quan tâm đến chi tiết này, ngược lại, lý do hắn để Diêm Thanh Viên ở lại là vì để cậu ở lại bên cạnh mình.

Lúc trước sau khi biết thân phận của hắn, Diêm Thanh Viên đã ký với hắn một hợp đồng làm việc cho Nghiêm gia trong tương lai, để cuộc sống của hắn càng thoải mái hơn, hỗ trợ cậu bằng tiền ở một mức độ nhất định.

Mà bây giờ Nghiêm Hãn Hải tạm thời dùng phương pháp tương tự, hắn sẽ cho Diêm Thanh Viên công việc, hơn nữa còn có thể tài trợ cho thiếu niên hiện tại vẫn đang cố gắng tiết kiệm tiền này.

"Vậy thì tôi bắt đầu làm việc từ hôm nay được không?" Diêm Thanh Viên có vẻ vô cùng tích cực.

Nghiêm Hãn Hải nhìn laptop trong tay, nhưng trên thực tế cũng không làm việc, mà đang nói chuyện với Nghiêm Y, giao tiếp một số vấn đề công việc.

"Có thể." Nghiêm Hãn Hải nói.

"Vậy bây giờ tôi có thể ra ngoài mua một số đồ dùng hàng ngày cần thiết cho gia đình này được không? Mặc dù bây giờ trông rất sạch sẽ, nhưng những thứ cần dùng thì lại không có" lập tức bước vào trạng thái làm việc, miễn là ông chủ trả tiền cho cậu, làm tốt công việc của ông chủ là điều cần thiết.

"Những việc này giao hết cho chúng tôi xử lý là được rồi, chúng ta chỉ cần vào đây xem một chút kết cấu và bài trí trong nhà. Sau đó mới có thể lựa chọn sản phẩm thích hợp." Đúng lúc này vệ sĩ gần đó đột nhiên nói.

"Em cảm thấy em đi thì sẽ tốt hơn, mặc dù các anh có lẽ càng quen thuộc với quy trình nên mua thứ gì, nhưng em nghĩ em..." Diêm Thanh Viên đang nói chuyện đột nhiên im bặt, sắc mặt có chút ngượng ngùng gãi gãi má, nở một nụ cười nhạt, "Trước kia em nhớ rằng em vô cùng quen thuộc với sở thích sinh hoạt của Nghiêm Hãn Hải và anh hai Nghiêm, nhưng em nghĩ lại rồi, vẫn là các anh đi đi."

Nghiêm Trạch Thanh nhận thấy sự lúng túng lật lọng của Diêm Thanh Viên, mở miệng dò hỏi: "Sao thế?"

"Thời gian qua lâu như vậy, sở thích của anh hai Nghiêm và Nghiêm Hãn Hải chắc cũng sẽ thay đổi phải không, dù sao sở thích của em bây giờ cũng có chút xíu thay đổi." Diêm Thanh Viên ngượng ngùng gãi đầu, thật sự thì sở thích của cậu đã xảy ra thay đổi đến long trời lở đất, nhưng lý do thay dổi lại không phải là tự nguyện.

Đã từng là tiểu thiếu gia, Diêm Thanh Viên muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, chỉ cần có tiền là có thể thực hiện được mong muốn, trước giờ không cần phải lo lắng.

Nhưng khi Diêm Thanh Viên thực sự bắt đầu dựa vào nỗ lực của bản thân, một số thứ cậu từng thích không tính là đắt lắm, đều là sau khi kiếm được tiền phát hiện ra những thứ mình từng được hưởng thụ, hóa ra ở trong mắt người thường, cũng là xa xỉ như thế.

Mặc dù đã biết là như vậy, Diêm Thanh Viên cũng không nhất định phải từ bỏ hoàn toàn ý định chơi đùa, cậu bắt đầu tìm kiếm những cách vui vẻ thú vị hơn nhưng rẻ tiền hơn, chẳng hạn như cậu từng rất thích đi khắp đường lớn ngõ nhỏ, xem nhiều thứ khác nhau, đến bây giờ vẫn vậy.

Cậu thường đi đến nhiều nơi nhất có thể trong một khoảng thời gian ngắn sau khi tan làm và trước khi phục vụ khách hàng vào ban đêm, để lại dấu chân của mình trên những con đường không mấy phức tạp của thị trấn nhỏ.

"Sở thích của anh chưa từng thay đổi." Ít nhất Nghiêm Trạch Thanh cho rằng như vậy, đã từng thích Diêm Thanh Viên, đến bây giờ y vẫn thích Diêm Thanh Viên như trước, "Một năm nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn, cũng sẽ không dễ dàng thay đổi một người trong thời gian ngắn như vậy."

Những gì thay đổi dễ dàng thường không được trân trọng.

Nếu như người vô tâm vô phế, có thể sau khi cậu biết chân tướng về ôm nhầm, con đường cậu chọn sẽ hoàn toàn khác với đường của Diêm Thanh Viên bây giờ.

Có lẽ bọn họ sẽ ngăn cản Nghiêm Hãn Hải đến, cũng có lẽ cậu sẽ thành lập một nhóm trong gia đình này để bài xích Nghiêm Hãn Hải giống như trong sách nói. Nhưng trên thực tế Diêm Thanh Viên không làm gì cả, cậu vẫn là một thiếu niên thuần khiết như trước.



Diêm Thanh Viên chớp mắt: "Cảm ơn anh hai Nghiêm quan tâm đến suy nghĩ của em, nhưng nếu đã ở đây, thật ra anh hai Nghiêm cũng coi như là chủ nhân của em, em sẽ chăm sóc tốt anh hai Nghiêm."

Nghiêm Trạch Thanh không ngờ khi y có thể nghe thấy người em trai yêu quý của mình nói sẽ chăm sóc tốt cho y, trong lòng không khỏi cảm động.

"Chỉ cần Viên Viên muốn tấm lòng này, anh hai đã rất mãn nguyện rồi." Trong lòng Nghiêm Trạch Thanh mềm nhũn, cho dù là đã từng, Viên Viên cũng vẫn luôn thật cẩn thận mà quan sát, chăm sóc bọn họ, Viên Viên đáng yêu như vậy, sao bọn họ nỡ vứt bỏ đây?

"Lẽ nào anh không tin em ạ?" Diêm Thanh Viên bỗng mở to hai mắt, hiển nhiên lời cậu nói, cũng không chỉ là ngoài miệng nói mà thôi, "Anh hai Nghiêm không tin công việc của em sao? Năng lực chăm sóc người khác của em cũng không tệ lắm đâu, có lẽ anh có thể hỏi anh Diêm thử."

Diêm Đàm sờ mũi: "Mặc dù thời gian ở bên cạnh Viên Viên cũng không dài lắm, nhưng mỗi lần được Viên Viên chăm sóc, thật ra nên nói thế nào nhỉ?"

Diêm Đàm muốn nói những lời dễ nghe, cũng có hơi ngượng ngùng, suy nghĩ một chút, quyết định nói thành thật.

"Viên Viên thật sự rất chú ý đến cảm nhận của người khác, em ấy sẽ cẩn thận quan sát người em ấy muốn trợ giúp, có thể hiểu thấu đáo mọi mặt, rồi còn ra tay giúp đỡ."

Đây có lẽ là một ưu điểm, nhưng Diêm Đàm cảm thấy sự nhạy cảm này của Diêm Thanh Viên là hai hướng trí mạng, người được cậu chăm sóc, ngay từ đầu sẽ bởi vì suýt chút nữa bị đọc ra cảm xúc mà hoảng sợ, dần dần cuối cùng không cách nào rời khỏi cậu, Diêm Thanh Viên lại bởi vì sự nhạy cảm này mà suy nghĩ lung tung quá nhiều, nếu như không thể dẫn dắt chính xác, rất dễ dàng để tâm vào chuyện vụn vặt.

"Vì vậy bây giờ anh nếm được vị ngon ngọt của Viên Viên, cho nên mới đi theo không chịu rời đi sao?" Nghiêm Trạch Thanh nhìn Diêm Đàm nhìn thế nào cũng không vừa mắt, y quen với Nghiêm Trạch Thủy, là bởi vì dù gì thì bọn họ cũng là người thân cùng nhau trưởng thành, nhưng Diêm Đàm là người không đáng chú ý không biết từ đâu ra, còn muốn cùng y tranh đoạt lực chú ý của Viên Viên.

"Ít nhất trong vòng một năm này, thời gian tôi chăm sóc Viên Viên có thể nhiều hơn so với cậu." Mặc dù Diêm Đàm cảm thấy Nghiêm Trạch Thanh ấu trĩ, nhưng đối phương khiêu khích thì anh ấy cũng không cam lòng yếu thế.

Nghiêm Trạch Thanh vừa muốn nói gì đó, lại nhìn thấy vệ sĩ và Diêm Thanh Viên ở bên cạnh nhìn bọn họ.

Vệ sĩ và Diêm Thanh Viên dường như cũng không thể hiểu nổi lúc này bọn rốt cuộc là đang cãi nhau, hay là quan hệ tốt nữa.

Nghiêm Trạch Thanh thở dài, y cũng không muốn làm chuyện ấu trĩ như vậy, chỉ là muốn bảo vệ Diêm Thanh Viên, thật sự khiến y không cách nào bình tĩnh đối xử bất kỳ người nào ở bên cạnh Diêm Thanh Viên, những người ngấp nghé mong muốn cậu.

"Vậy chi bằng Diêm tiểu thiếu gia cũng đi theo chúng ta đi?" Vệ sĩ đương nhiên nhìn thấy sự bất đắc dĩ của Nghiêm Trạch Thanh, lập tức nói chuyện, ý định phá vỡ bầu không khí xấu hổ này.

Diêm Thanh Viên không đưa ra câu trả lời ngay lập tức, mà quay sang nhìn Nghiêm Hãn Hải, người vẫn luôn im lặng bên cạnh cậu.

Một hành động nho nhỏ như vậy, khiến cho tất cả những người ở đây chú ý đến tình hình sự việc rơi vào trầm mặc, nín thở chờ đợi.

"Đi đi." Nghiêm Hãn Hải nói, hơn nữa ánh mắt của hắn vẫn luôn nhìn không rời mắt laptop ở trước mắt, dường như không thèm để ý chút nào đến Diêm Thanh Viên.

"Tôi sẽ về nhanh thôi, cậu có muốn mua gì không? Tôi giúp cậu mua về luôn."

Câu nói này của Diêm Thanh Viên rất đơn giản, cũng không có gì không ổn, nhưng khi Nghiêm Hãn Hải nghe được những lời này, trong ánh mắt vẫn không chú ý Diêm Thanh Viên có phiêu tán trong chốc lát, đáy mắt có chút hoài niệm không cách nào truy tìm.

Họ đã từng vất vả thuê một ngôi nhà giá rẻ, cẩn thận duy trì cuộc sống đơn giản nhất, họ cũng thường có những cuộc trò chuyện như vậy.

Vừa nghe những lời này, như được trở về với những ngày bình dị vô tư.

"Không có." Nghiêm Hãn Hải nói, tất cả cảm xúc đều đã bị kìm nén, không thể hiện ra nữa.

"Anh Diêm thì sao? Anh hai Nghiêm thì sao ạ?" Diêm Thanh Viên hỏi.

Nghiêm Trạch Thanh nhíu mày: "Chẳng lẽ anh không thể đi cùng sao?"

"Anh hai Nghiêm à, bây giờ tốt nhất vẫn nên ngủ một giấc đi." Diêm Thanh Viên đã nhìn thấy phòng ngủ của nhà mới thuê, tất cả chăn ga gối nệm ở đây đều là đồ mới mua, hẳn là nhân viên thuê nhà đã chuẩn bị trước ở dây, hẳn là phù hợp với nhu cầu của Nghiêm Trạch Thanh.

"Nhưng anh muốn ở cùng Viên Viên." Nghiêm Trạch Thanh không vui.

"Trong khoảng thời gian anh hai Nghiêm ở trên xe lửa, vẫn không thể nghỉ ngơi thật tốt phải không?" Diêm Thanh Viên làm sao có thể không biết Nghiêm Trạch Thanh bài xích xe lửa, hoàn cảnh ồn ào đối với Nghiêm Trạch Thanh yêu cầu giấc ngủ rất cao mà nói, là vô cùng khó chịu, huống hồ đến bây giờ sắc mặt của y cũng có chút tái nhợt, hơn nữa trước mắt có quầng thâm đen hơi nhạt nhìn không rõ ràng nhưng thật sự có.

"Anh không muốn ngủ." Nghiêm Trạch Thanh vẫn nghiêm khắc kỷ luật bản thân, cũng không có thói quen ngủ vào ban ngày, thậm chí y cũng không ngủ trưa, thời gian ban ngày nên dùng để làm những việc có ý nghĩa hơn, chứ không phải lãng phí vào giấc ngủ.

"..." Diêm Thanh Viên trầm mặc trong thời gian ngắn, có lẽ cậu của trước đây sẽ càng mềm mỏng hơn, càng thêm khéo hơn hơn để đi trấn an và chỉ dẫn, nhưng nếu là bây giờ... Diêm Thanh Viên lấy hết can đảm, ngẩng đầu, cẩn thận lại nghiêm túc nói, "Nếu anh hai Nghiêm muốn đi theo em, vậy nhất định phải nghe lời mới được."

Câu này vừa nói ra, tất cả mọi người đều ngạc nhiên, ngay cả Nghiêm Trạch Thanh cũng lộ ra một chút kinh ngạc.

Tất cả mọi người đều biết Nghiêm Trạch Thanh yêu thương Diêm Thanh Viên, nhưng trong phần yêu thương này, cũng bao gồm cả có thể nói bằng giọng điệu ra lệnh sao?

Nhất thời ngay cả Diêm Đàm cũng cảm thấy hứng thú lén quan sát sự phát triển của tình huống hiện tại.

Một lát sau, cho đến khi Nghiêm Trạch Thanh thở dài một tiếng, mang theo một chút vẻ bất đắc dĩ lại buồn cười: "Biết rồi, biết rồi, nếu Viên Viên đã nói như vậy, anh đây nghe lời."

Lời này vừa nói xong, Nghiêm Trạch Thanh cũng nhìn thấy sự sáng ngời trong mắt Diêm Thanh Viên, dường như cậu cũng không ngờ lời mình nói sẽ được đồng ý, lúc này mang theo tràn đầy kinh ngạc, lộ ra vẻ vui mừng khôn xiết không dễ phát hiện, mà trong lòng Nghiêm Trạch Thanh cũng không khỏi càng mềm mại hơn.

Trước đây Diêm Thanh Viên luôn tìm mọi cách kiêng dè họ, lựa chọn phương pháp ổn thỏa hơn, nhiều lắm cũng chỉ thử lớn mật hơn một chút, thay đổi một cách vô tri vô giác, còn bây giờ cậu trở nên kiên cường hơn.

Giờ đây sự kiên cường này đã nhận được đáp lại của y, không biết điều này có thể cho đứa nhỏ này thêm can đảm, để làm những gì mình thật sự muốn làm, tiếp xúc những người mình muốn tiếp xúc, làm chuyện tùy hứng hơn hay không.

Quả nhiên y còn chưa yêu thương Diêm Thanh Viên tới cực hạn, y còn có rất nhiều chỗ cần cải thiện, sau này Viên Viên nhất định sẽ đối xử chân thành với y hơn.

Diêm Thanh Viên rời đi, lúc này trong không gian chỉ còn lại ba người đàn ông to lớn, Diêm Đàm chỉ cảm thấy mình thật sự không phù hợp trong không gian này, hỏi: "Ở đây có phòng cho tôi không?"

"Tùy ý chọn phòng anh thích." Lúc này tất cả lực chú ý của Nghiêm Hãn Hải đã không còn trên máy tính nữa, ngón tay thon dài một lần nữa khép lại máy tính, hắn nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, lại không biết vì sao lại thở phào nhẹ nhõm.

Diêm Đàm xoay người tùy ý đi nhìn mấy căn phòng, chọn một căn phòng anh ấy cho là tốt, chuyển hết những thứ Diêm Thanh Viên mang đến rồi mang hết vào phòng của mình y như một con chuột hamster.

Trí nhớ của anh ấy rất tốt, tất cả những thứ Diêm Thanh Viên mang đến thích hợp sử dụng đặt ở đâu anh ấy đều nhớ rõ ràng.

Nghĩ đến Diêm Thanh Viên hoàn toàn không có bất kỳ vẻ miễn cưỡng nào, Diêm Đàm thật sự lý giải vì sao Diêm Thanh Viên nói nếu sau này có cơ hội gặp lại Nghiêm gia cậu cũng sẽ không tránh né, nhưng bây giờ xem ra người nghĩ không thoáng, ngược lại là anh ấy.

Tùy ý nghịch một số đồ trang trí thú vị mà Diêm Thanh Viên thậm chí còn mang theo trong gói hàng, trang trí trong căn phòng hoàn toàn trống rỗng, nhìn đồ chơi đáng yêu hoàn toàn không phù hợp với phong cách lãnh đạm xung quanh, khóe miệng Diêm Đàm nở một nụ cười khổ.

Thu dọn tới lui, nếu không Diêm Thanh Viên nhất định sẽ tới giúp anh ấy thu dọn quần áo, còn vừa thu dọn vừa lải nhải nói chút gì đó, hôm nay Diêm Thanh Viên sẽ rất mệt cho nên anh ấy sẽ không gây phiền phức cho cậu.

Sau khi Diêm Thanh Viên rời đi Nghiêm Trạch Thanh cũng không tìm ngay một phòng để nghỉ ngơi, mà là ngồi trước mặt Nghiêm Hãn Hải, trước mắt là anh em ruột thịt có quan hệ huyết thống với nhau, quan hệ giữa họ không thể nói là tốt hay xấu, nhưng bây giờ Nghiêm Trạch Thanh đang rất nghi ngờ.

"Nếu tôi nhớ không nhầm thì lẽ ra cậu vô cùng thích Viên Viên mới đúng." Lúc này Nghiêm Trạch Thanh nửa dựa vào tay vịn của sô pha, một tay chống nửa mặt, nhìn Nghiêm Hãn Hải trước mặt gần như tràn ngập mất mát kể từ khi Diêm Thanh Viên rời đi, "Nhưng bây giờ rốt cuộc cậu đang suy nghĩ gì? Chơi ngược luyến à?"

Nghiêm Trạch Thanh không vui, vô cùng không vui, bởi vì quan hệ huyết thống, cho nên y mới hỏi thêm một câu như vậy, nếu người này là một người xa lạ Nghiêm Trạch Thanh cảm thấy mình có thể lập tức để một người đàn ông như vậy trực tiếp cút đi rời khỏi tầm mắt Viên Viên.

Mặc dù Nghiêm Hãn Hải làm việc rất tốt, nhưng công việc cũng không cần phải làm mọi lúc không có thời gian rảnh rỗi, rõ ràng sự lạnh nhạt của Nghiêm Hãn Hải căn bản là nhằm vào Diêm Thanh Viên.

"Anh muốn biết gì?" Nghiêm Hãn Hải hỏi.

"Cậu có thể nói cho tôi cái gì?" Nghiêm Trạch Thanh có chút bực bội gõ ngón tay lên bàn, "Cậu không nói cho tôi biết rốt cuộc cuốn sổ viết gì, Diêm Đàm nói cho tôi biết cậu có cách nghĩ của cậu, tôi cho rằng hành động của cậu là vì buộc Viên Viên chủ động theo đuổi thứ mình muốn, hơn nữa em ấy nhất định có thể thành công nên mới làm vậy, nhưng bây giờ cậu lại ép buộc em ấy ở bên cạnh cậu làm việc?"

Khoảng thời gian Nghiêm Trạch Thanh tìm kiếm Diêm Thanh Viên, y giống như một cái xác không hồn, trong đầu vẫn luôn nghĩ đến nếu nhìn thấy Diêm Thanh Viên phải yêu thương cậu như thế nào, phải dẫn dắt cậu như thế nào, phải làm sao để cậu trở thành hoàng tử bé không lo không nghĩ.

Nhưng Nghiêm Hãn Hải lại làm chuyện hoàn toàn trái ngược với y, rõ ràng là cùng mong muốn tìm một người, vì sao người này biểu hiện ra đều quỷ dị như vậy.

"Anh làm theo cách của anh, tôi làm theo cách của tôi, đây cũng không xung đột." Nghiêm Hãn Hải trả lời, rồi lại như không trả lời, hắn căn bản là cự tuyệt trao đổi với Nghiêm Trạch Thanh.

"Em ba, Viên Viên hy vọng có thể có được gia đình hòa thuận, vậy tôi sẽ không cùng cậu sinh ra khoảng cách, tôi sẽ hỗ trợ cậu trong công việc, anh cả cũng sẽ trợ giúp cậu, thiên phú kinh người của cậu càng được vạn người chú ý chờ mong, nhưng..." Nghiêm Trạch Thanh khẽ nhíu mày, "Gần đây có phải bởi vì thân phận thay đổi nên có chút lung lay không."

Bàn tay của Nghiêm Hãn Hải theo bản năng run lên, sau đó hắn nhắm mắt lại, hy vọng của Viên Viên à?

Nghiêm Hãn Hải trầm mặc gần một phút đồng hồ, Nghiêm Trạch Thanh cũng có cảm giác nói nhiều cũng vô ích, đứng lên không muốn dây dưa theo chủ đề này nữa.

"Em ấy cần anh." Lúc Nghiêm Trạch Thanh rời đi, Nghiêm Hãn Hải đột nhiên nói, "Anh hai, tất cả những gì anh làm vì Diêm Thanh Viên, đều là chính xác, em ấy là duy nhất, em ấy là tốt nhất, em ấy sẽ được người khác chọn."

Nghiêm Trạch Thanh cau mày: "Đó là chuyện đương nhiên, không phải sao? Tôi cho rằng cậu cũng giống như tôi."

Nghiêm Hãn Hải rũ mắt: "Em ấy là dục vọng lớn nhất của tôi."

Nghiêm Trạch Thanh lại ngồi trở lại trên ghế: "Em ba, nếu cậu còn gọi tôi một tiếng anh hai, nói cho tôi biết cậu đang nghĩ gì."

Nghiêm Hãn Hải trầm mặc, nhưng lần này Nghiêm Trạch Thanh lại kiên nhẫn hơn lần trước, sau đó Nghiêm Hãn Hải chậm rãi mở miệng: "Anh hai, tôi và anh khác nhau, việc anh bênh vực Diêm Thanh Viên trong sách, cũng như trong hiện thực, đối với em ấy mà nói anh là người có thể tin tưởng và tín nhiệm."

Nghiêm Trạch Thanh khẽ nhíu mày, nghe cách nói như vậy của Nghiêm Hãn Hải dường như y đã hiểu gì đó: "Cậu là nói cậu đối với em ấy mà nói thì không phải sao?"

"Em ấy tín nhiệm nội dung trong sách, cực kỳ tín nhiệm, em ấy chắc chắn nội dung trong sách nhất định xe xảy ra, bệnh sợ độ cao của em ấy chính là minh chứng tốt nhất." Giọng điệu Nghiêm Hãn Hải rất chậm, nhưng tốc độ cực chậm như vậy lại loáng thoáng thể hiện tâm trạng lúc này của Nghiêm Hãn Hải, "Tôi là bước ngoặt quan trọng nhất trong cuộc đời và mạng sống của em ấy, cũng là nguyên nhân trực tiếp dẫn đến cái chết của em ấy, dẫu cho tôi tỏ tình bao nhiêu lần, em ấy tin tưởng tôi đến mức nào, thì sự bài xích tôi từ tận đáy lòng của em ấy vẫn không có cách nào loại bỏ."

Diêm Thanh Viên thích Nghiêm gia, vô cùng thích.

Thiếu niên này dù sao cũng được nuôi ra tính tình tiểu thiếu gia, cố chấp bướng bỉnh, quật cường cho rằng những gì mình biết chính là thực tế, mà Nghiêm Hãn Hải chính là chướng ngại vật trong cuộc đời của cậu.

Diêm Thanh Viênthích hắn, nhưng tình yêu của cậu dành cho hắn không lấn át được nỗi sợ chết, điều này trở thành lý do khiến họ không thể thân mật.

"Em ấy sợ tôi." Nghiêm Hãn Hải biết rất rõ, loại cảm xúc này đã nói vô số lần, hứa hẹn bao nhiêu cũng không thể nguôi ngoai, đó là một loại bản năng ở sâu trong thân thể.

Lúc này Nghiêm Trạch Thanh cũng đang suy nghĩ, Nghiêm Hãn Hải lo lắng cũng không phải không có lý, Nghiêm Hãn Hải hiểu được nội dung trong sách, sự hiểu biết của hắn đối với Diêm Thanh Viên càng thêm tinh tế tỉ mỉ.

"Lý do cậu không cho tôi xem cuốn sổ là gì?" Nghiêm Trạch Thanh cau mày suy nghĩ.

"Sách có thể ám thị* mạnh mẽ như vậy đối với nội tâm của Diêm Thanh Viên, tôi không thể mạo hiểm như vậy." Con người đối với một số chuyện nhất định sẽ có ảnh hưởng tiềm thức, hắn tuyệt đối không cho phép quyển sách nhàm chán này mang lại sự khủng hoảng cho Diêm Thanh Viên thông qua người khác.

*Một loại ảnh hưởng tâm lí, hướng khiển người khác hành động, suy nghĩ theo ý mình bằng các thuật tâm lý.

"Cho nên hiện tại cậu làm như vậy, có thể khiến em ấy loại bỏ sợ hãi với cậu sao?" Nghiêm Trạch Thanh cũng không cho rằng đây là một cách làm tốt, theo logic mà nói rõ ràng là phản tác dụng, "Lẽ nào không phải để cho em ấy càng chán ghét cậu hơn sao?"

"Vừa rồi, anh đã 'phản hồi' về 'mệnh lệnh' của Diêm Thanh Viên." Nghiêm Hãn Hải nói.

Nghiêm Trạch Thanh gật gật đầu: "Đúng vậy thì thế nào?"

"Điều tôi phải làm là tiếp tục lặp đi lặp lại quá trình phản hồi này, em ấy chỉ cần đưa ra đề nghị, tôi sẽ thỏa mãn, nhưng nếu như là tôi, em ấy sẽ không đưa ra đề nghị với tôi."

Trong trí nhớ của Nghiêm Hãn Hải, Diêm Thanh Viên chưa bao giờ có cơ hội lớn tiếng với hắn, chứ đừng nói là cãi nhau, nhưng cãi nhau cũng là một kỹ năng cần thiết để hiểu nhau.

Diêm Thanh Viên đã hoàn toàn coi hắn là người không gì không làm được vì những chướng ngại trong lòng và bộ lọc hoàn hảo, là người Diêm Thanh Viên không thể tiếp cận cũng không thể khống chế, cảm giác chênh lệch trong tâm lý và nỗi sợ hãi sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến nội tâm Diêm Thanh Viên.

"Tôi cần để em ấy trong quá trình không ngừng phản hồi hiểu rõ, tôi đối với em ấy không phải ngọn núi không thể vượt qua." Giọng điệu Nghiêm Hãn Hải hơi trầm, trong giọng nói mang theo chua xót hiếm có, "Nếu em ấy không hiểu điều này, vậy em ấy sẽ sống mãi trong ám thị rằng chừng nào tôi còn sống, em ấy sẽ đối mặt với cái chết."

Sau khi Nghiêm Trạch Thanh nghe phân tích của Nghiêm Hãn Hải, mới phát hiện đây là một vấn đề vô cùng khó giải quyết, y gọi điện thoại cho bác sĩ tâm lí Đới Nguyệt đã lâu không liên lạc, người lúc trước tìm cho Diêm Thanh Viên, bác sĩ tâm lí nổi tiếng này vẫn không thể cải thiện bệnh tình của Diêm Thanh Viên, có lẽ là do anh không phải là Nghiêm Hãn Hải.

"Chứng sợ độ cao của Diêm Thanh Viên hoàn toàn là do tâm lí, nhưng phòng tuyến tâm lí của em ấy rất cao nên tôi không thể tìm được điểm mấu chốt trong lòng em ấy, chỉ có thể dùng liệu pháp giải mẫn cảm*, khả năng lớn nhất vẫn không có hiệu quả là đến giờ em ấy chưa từng phối hợp với tôi, có lẽ đây là vô thức, em ấy không tin tưởng tôi." Đới Nguyệt vẫn nhớ rõ thiếu niên kia, là bệnh nhân hoàn toàn không thể cải thiện mà anh tiếp nhận từ khi làm bác sĩ tâm lí tới nay, "Cậu cũng biết, điều trị phải dựa trên sự tin tưởng lẫn nhau, em ấy không tin tưởng tôi, đây cũng là chuyện không còn cách nào."

*Là một phương pháp phổ biến hiện nay trong lĩnh vực dị ứng học, được nhiều nước trên thế giới áp dụng. Mục đích của phương pháp là từng bước làm cho người bệnh quen dần với tác nhân hay loại thuốc mà họ bị dị ứng. Quá trình thích nghi này cần thời gian và từ đó cơ thể bệnh nhân sẽ tạo ra được sự dung nạp với loại thuốc đó.

Phương pháp giảm mẫn cảm trong điều trị dị ứng hiện nay được sử dụng phổ biến nhất là phương pháp giải mẫn cảm nhanh.

"Vậy nếu đó là người mà em ấy tin tưởng, cũng là mấu chốt của chứng sợ độ cao của em ấy đi điều trị cho em ấy thì sao?" Nghiêm Trạch Thanh hỏi.

"Có thể thỏa mãn này hai điều kiện mới kỳ lạ đó? Thích và sợ cùng tồn tại rất đau khổ."

Nghiêm Trạch Thanh sửng sốt: "Đau khổ?"

Giọng nói dịu dàng của Đới Nguyệt vang lên: "Ví dụ như một người rất thích ăn hải sản, nhưng lại dị ứng với hải sản, muốn ăn nhưng lại không bao giờ ăn được, muốn ăn cũng chỉ có thể vào bệnh viện còn có thể nguy hiểm đến tính mạng, đây không phải là rất đau khổ sao?"

Khoảnh khắc đó Nghiêm Trạch Thanh dường như hiểu ra điều gì đó.

Đối với Diêm Thanh Viên mà nói, Nghiêm Hãn Hải có lẽ chính là hải sản dị ứng không thể chạm vào.

Mà Nghiêm Hãn Hải căn bản không phải hải sản, hắn đang nghĩ cách để Diêm Thanh Viên nhận ra điều này.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.