Đây là một cảnh quay bên ngoài, thời tiết hôm nay cũng đặc biệt phù hợp với cảnh quay.
Mây đen che kín bầu trời, tiếng ngựa hí phảng phất như muốn xé rách không gian, màu đỏ của máu nhuộm đỏ cả tường thành, thi thể các tướng sĩ chết trận nằm la liệt khắp nơi.
Một bóng dáng cứng cỏi đứng ở đó, phía trước là quân địch, đằng sau là xe ngựa đang chạy trốn.
Phàn Anh Cô cầm trong tay cây thương có tua đỏ, màu máu tươi hòa cùng với màu đỏ rực trên chiến bào, tóc dài buộc cao tung bay trong gió, máu tràn ra khóe môi, lại vẫn cười ngạo nghễ khinh thường.
Nàng giống như một con báo mạnh mẽ lao vào vòng vây của quân địch, từng người, từng người ngã xuống dưới cây thương của nàng, nhưng cũng theo đó mà có vô số mũi tên bắn tới xuyên qua người nàng…
Máu tràn ra khóe môi càng lúc càng nhiều, tầm mắt dần mơ hồ, hai tay vô lực, cây thương trong tay nàng từ từ rơi xuống, nàng muốn quay đầu nhìn xe ngựa phía sau, nhưng lại chẳng còn chút sức lực để xoay người…
Giây phút ấy, trong đôi mắt nàng đan xen rất nhiều cảm xúc, có hoài niệm, có vấn vương, có hối hận, có yêu say đắm, sau cùng đều hóa thành những giọt nước mắt lấp lánh, nàng chậm rãi nhắm mắt lại, thân thể nhiễm đầy máu từ từ đổ xuống…
Một bầu không khí đầy bi thương bao phủ xung quanh, Phàn Anh Cô là một nữ hiệp giang hồ, nàng là một cô nương hay cười, mặc dù có chút lỗ mãng nhưng vô cùng thiện lương. Nụ cười luôn hiện trên môi nàng, nàng chưa bao giờ biết buồn bã, âu sầu là gì. Người như nàng lại có một kết cục thảm thiết như vậy.
Trường Hoan nghiên cứu nhân vật này rất kỹ, có thể nói cô đã hoàn toàn nhập vai khi đóng vai này. Mấy ngày nay, tiếng cười hào sảng của Phàn Anh Cô đã trở thành một phần quen thuộc của đoàn làm phim. Một cảnh cuối cùng này, Phàn Anh Cô bị vạn tên xuyên tim, chết thảm trên chiến trường, đã khiến cho không ít nhân viên đoàn làm phim phải đỏ mắt.
“Cut, rất tốt.”
Một lúc lâu sau đạo diễn mới hô cut, Trường Hoan vẫn nằm trên mặt đất, lúc này mới mở mắt ra, cảnh quay này gần như đã hao phí hết tâm sức của cô, cô gần như không thể đứng dậy nổi.
Đạo diễn đi tới, vỗ bả vai gầy yếu của cô, “Vất vả rồi!”
Trường Hoan lau máu trên mặt, cười nói, “Không vất vả.”
Chị Triệu cầm khăn mặt cùng nước ấm tới, đỡ Trường Hoan dậy, nhìn “mũi tên” trên người cô, cực kỳ đau lòng, “Có đau không?”
“Không đau.” Trường Hoan cười, chị Triệu cũng quá nhập tâm rồi, đây chỉ là mũi tên giả, sao có thể đau được.
May mà cảnh này chỉ cần quay một lần là qua luôn, cô không cần quay lại nữa.
Trên người Trường Hoan đều là máu, cô đã diễn xong phân cảnh của mình, sau khi lau sạch máu trên người, cô liền đi về phòng thay quần áo.
Nhưng khi cô đi vào trong phòng lại kinh ngạc phát hiện ra một bóng người bên trong.
Nơi này là phòng thay quần áo cùng phòng nghỉ của diễn viên nữ, Giang Thiếu Huân đứng ở chỗ kia quay lưng về phía cô, bộ tây trang vừa vặn làm nổi bật lên dáng người thon dài của anh, cũng khiến người ta cảm thấy không cách nào với tới được, Trường Hoan hoảng hốt nhìn anh, cảm thấy có chút không chân thực.
Cô đứng ở sau lưng Giang Thiếu Huân một hồi lâu, thấy anh không định nói chuyện thì cô không nhìn anh nữa mà ôm quần áo vào phòng thay đồ, yên lặng bắt đầu thay.
Trang phục cổ đại khá rườm rà, Trường Hoan tháo đai lưng, cởi áo khoác, cô giơ tay cởi dây lưng phía sau, nhưng thế nào cũng không cởi được, ngược lại còn có cảm giác như bị siết chặt.
Vì để tạo ra một bộ phim hoàn mỹ nhất, tổ trang phục cũng cố gắng hết sức tạo ra những bộ y phục hoàn hảo, từ trong ra ngoài, tất cả đều được cắt may thủ công, cho nên y phục không có khóa kéo, chỉ có dây buộc cùng khuy cài cố định.
Trường Hoan loay hoay một lúc lâu mà vẫn không xong, cánh mũi xinh xắn lấm tấm mồ hôi, cho dù cô có làm cách nào cũng không thể tháo được dây lưng kia.
Hai tay mỏi nhừ, Trường Hoan thở dài, Giang Thiếu Huân ở bên ngoài lâu như thế mà cô không nghe thấy tiếng động gì, chắc anh về rồi.
Cô lấy điện thoại ra, gọi cho chị Triệu, nhỏ giọng nói, “Chị Triệu, dây lưng chặt quá, em không tháo được, chị vào giúp em được không?”