Tôi phải dưỡng thương mấy ngày, khi trở lại trường học mới phát hiện những người tổn thương tôi ngày đó đã biến mất.
Thôi học rồi.
Nghe đồn là nhà của bọn họ xảy ra chuyện.
Tôi nhìn người nằm ngủ trên bàn bên cạnh mình, tâm trạng phức tạp.
Bọn họ xứng đáng bị như thế, nhưng tôi lại có chút sợ hãi.
Ân Tiện là một người tàn nhẫn lạnh lùng.
Thậm chí tôi cũng không thể hiểu được tâm tư của cậu ấy đối với tôi.
Cậu ấy thật sự thích tôi, nhưng tôi cứ cảm thấy là lạ.
Mỗi ngày tôi vẫn đi mua bữa trưa cho cậu ấy như bình thường.
Vào những ngày mưa, chúng tôi hẹn ăn trong căng tin.
Cậu ấy đến lớp học tự chọn khác, còn tôi một mình đến căng tin để mua cơm trưa cho cậu ấy.
Lại nói tiếp đây là lần đầu tiên tôi và Ân Tiện cùng nhau ăn cơm ở căng tin.
Lúc lên tầng hai căng tin, tôi bị người ta kéo từ sau lưng, xoay người lại đụng phải ánh mắt tràn ngập giận dữ của Trần Lạc.
"Có phải cô nói gì đó, phá hoại hôn ước của tôi và Tử Ngữ không."
"Tôi không thích cô đâu, cũng tuyệt đối không kết hôn với cô, cô ch ế t tâm đi!"
"Người tôi yêu chỉ có Tần Tử Ngữ, cho dù em ấy không có quyền thừa kế, tôi cũng sẽ không vứt bỏ em ấy."
Trần Lạc nói dồn dập, mới đầu tôi còn không hiểu gì, sau đó đã hiểu rõ, cười nhẹ.
Nói trắng ra thì quan hệ giữa nhà họ Trần và nhà họ Tần là quan hệ lợi ích, ngày hôm qua Tần phu nhân đã nói rõ ràng, chỉ có tôi mới có thể thừa kế tài sản và cổ phần của bà.
Tần Tử Ngữ là con gái nuôi, có thể cho cô ta tiền bạc phú quý cả đời, nhưng cô ta sẽ không có quyền thừa kế nhà họ Tần.
Vừa nói ra lời này, ba mẹ Trần Lạc lập tức thay đổi sắc mặt.
Muốn tôi và Trần Lạc đính hôn, Tần Tử Ngữ bật khóc ngay tại chỗ.
Mình không có bản lĩnh phản kháng mệnh lệnh của ba mẹ, ngược lại chạy tới trách tội tôi.
Tôi nhìn Trần Lạc và Tần Tử Ngữ cách đó vài bước, hít sâu một hơi.
"Cậu có bệnh hả, cậu yêu cô ta là chuyện của cậu đi nói với tôi chi vậy."
"Có bản lĩnh thì cậu đi nói với ba mẹ chỉ nhìn lợi ích của cậu kìa, tức giận với tôi làm gì."
"Còn nữa...."
Tôi còn chưa dứt lời, Tần Tử Ngữ đã tới nắm lấy tay tôi, nước mắt chảy dài.