[OLN] The Lord

Chương 50: Chap 30



Khoan 4 chap về cái vụ thuê trọ rồi á '-')

Chắc tác sẽ đẩy nhanh qua Arc này luôn cho lẹ :)))

____

Nakila bước vào, cậu ta đưa mắt nhìn Irene.

Cô ấy thẫn thờ một chút, ánh mắt lạnh lẽo như ánh trăng tròn ban đêm ấy như muốn thâu tóm linh hồn cô. Irene im lặng một hồi.

Dù vậy, trong lòng cô vẫn có sự biết ơn sâu sắc dành cho Nakila. Hắn ta đã giết kẻ mà cô đã ghét từ lâu, tuy nó có hơi tàn bạo nhưng trái với hoảng sợ, cô lại cảm thấy vui vẻ hơn bao giờ hết. Nhưng khi nghĩ đến hậu quả, cô lại cảm thấy một sự lo lắng bất thường.

Nakila bước tới trước mặt cô, hắn lấy túi tiền lúc trước ra đặt lên bàn.

- Một phòng một người, một phòng hai người.

Hắn nói, mái tóc che lấy đôi mắt của mình lộ ra vẻ bí ẩn hơn. Nakila không hề quan tâm đến sự lo lắng trên gương mặt của thiếu nữ, kỳ thực cậu đã đoán trước được hậu quả khi mình giết một quý tộc là gì. Dẫu vậy, giống như trên Thần giới Wake/Nakila đã tính trước được nước đi này.

Hắn luôn đi trước vài bước trước người khác, nó có thể lên đến con số hàng chục bước. Giống như hắn đã biết trước được tương lai này vậy, kẻ mang IQ hơn 800 có khác.

Irene đưa Nakila hai chiếc chìa khóa, cậu ta cầm nó rồi bước đi. Với vẻ bình yên như chưa có gì xảy ra, Irene thấy vậy. Cô cắn răng rồi nói:

- Sao cậu lại bình thản như vậy? Cậu vừa giết một quý tộc đấy!

Nakila thở dài, cậu cảm thấy cô nàng kia thật ngốc. Mắt cậu chuyển sang Vyline với Lily, họ nhìn cậu giống như chờ đợi câu trả lời ấy dù họ đã đoán được đôi chút, riêng Vylina cô đã đoán được gần như nửa ý của Nakila.

- Nên nhớ, chúng tôi là tội phạm.

Hắn nói có vẻ như đang tự hào về cái danh tội phạm của mình. 

Nakila xòe tay ra, cậu nhìn cô nàng ngu ngốc chủ tiệm ở đây.

- Chìa khóa?

Irene bối rối, cô nàng ném cho hắn hai chiếc chìa, một chiếc của phòng hai người chiếc còn lại là phòng riêng.

Nakila bước đi.

Theo dự đoán của hắn, tầm khoảng vài ngày thậm chí rằng một tuần nữa thì lũ hoàng gia sẽ đến đây, họ sẽ gây khó dễ cho quán ăn nhỏ bé này.

Nhưng trong khoảng vài tiếng quan sát hết cả thành phố. Lắng nghe, cảm nhận từng thứ trong thành phố, bằng giác quan của mình, hắn đã dẫn đến một kết luận rõ ràng.

Cho dù các lý do ấy nó có phức tạp như cái rễ của một cái cây, nhưng điều đó cũng không thể nào làm khó dễ gì hắn. Dù gì các rễ ấy, nó cũng vẫn sẽ tạo nên một cái cây mà thôi nên việc tìm ra kết luận cũng dễ dàng. 

Dù vậy, trên cái cây đó chính là những cành cây phức tạp, vì việc này nó sẽ mang đến cho hắn nhiều rắc rối hơn. Vì thế, việc duy nhất hắn có thể làm là biến những cành cây đó trở thành một nguồn kết luận cuối cùng, nó sẽ trở thành một lá cây. Cho dù lúc đó danh tiến- à không tai tiếng sẽ đến với hắn rất nhiều.

Một kẻ máu lạnh? Hừ, đó là bản chất của Nakila mà. Đâu phải là một kẻ hai mặt đâu mà không ngại với bản chất của mình.

Muốn sống tốt ở bất cứ xã hội nào, yêu cầu đầu tiêng là da mặt phải dày trước, nhưng Nakila thì khác. Hắn phải để mọi người thấy bộ mặt thật của bản thân.

Mưu kế, xảo quyệt. Nó không phù hợp dành cho hắn. Chỉ có duy nhất hai từ dành cho hắn.

Thiên Tài.

Nakila bước tới căn phòng của mình sau khi đã ném chiếc chìa khóa phòng kia cho Vylina với Lily, đối với hắn họ nên ở chung. Đề phòng lũ hoàng gia sẽ làm một điều gì đó đáng sợ.

Mà thế cũng tốt!

Hắn bước vào căn phòng. Khác với những gì Nakila tưởng tượng, hắn nghĩ đây sẽ là một căn phòng tồi tàn đến mức mục cả gỗ nhưng không.

Có vẻ Irene đã làm tốt di sản cuối cùng mà gia đình cô để lại. Căn phòng được làm bằng gỗ quý, màu hơi sẫm tạo cảm giác dễ chịu hơn bao giờ hết, chẳng biết cô ấy có phù phép lên không. Nhưng nếu nhìn vào căn phòng sẽ tạo nên cho người sở hữu vẻ mệt mỏi được tuông ra ngoài. 

Lúc đó sự mệt mỏi sẽ biến mất rồi chìm vào giấc ngủ say.

Ánh sáng của mặt trời chiếu vào căn phòng, nó sáng chói trong mùa đông này cùng với một chậu hoa tím ngay cửa sổ. Cửa sổ chiếu những cảnh của thành phố cho cậu xem, tuy đẹp thật nhưng nó lại trở nên tồi tàn hơn trong đầu Nakila.

Chiếc giường màu xám làm bằng bông cừu, tủ sách tuy không có sách được đặt ở một cạnh căn phòng. Một chiếc gối cùng với cái tủ kế bên chỗ ngủ để thuận tiện để nước. Trong phòng trọ còn có một nhà tắm kiêm nhà vệ sinh làm bằng chất liệu y hệt. Nó thoáng mát vì gió trời, có lẽ do mùa đông nên hắn mới cảm nhận được như vậy.

Bóng đèn trần đẹp đẽ, hoa lệ. Nó treo cao nên không gây cảm giác vướng víu lắm, nhưng đang là buổi sáng nên cũng không cần bật lắm. Nếu bật bằng công tắc thì sự ảnh hưởng của phép thuật tới những viên pha lê quái vật sẽ làm ánh đèn sáng lên.

Nakila nhìn xung quanh, ánh mắt vẫn lạnh lẽo như vậy. Cậu thở dài, giống như lời đồn đại. Sự mệt mỏi thoáng chốc biến mất trong đầu cậu, ẩn chứa trong đó có sự chán nản.

Phòng của Vylina với Lily cũng vậy, khác mỗi là phòng rộng hơn, tuy vậy nhưng nó không thoáng mắt bằng phòng Nakila vì có một căn nhà được xây đối diện cửa sổ. Che hầu hết ánh sáng của căn phòng.

Vylina thở dài, cô cũng bị ảnh hưởng giống Nakila. Sự mệt mỏi bấy lâu nay của cô tương ra hết, cô tiếng lại gần. Nakila cũng bước lại gần hắn.

Cùng lúc hai người, hai vị trí khác nhau đồng thanh.

- Không có máy lạnh với tivi nhỉ?

Họ đồng thanh. Nhưng tại sao họ lại nói vậy trong cơn vô thức từ sự mệt mỏi.

Vylina tối mặt lại, nước mắt cô từ từ tuông ra như đang nhớ về một câu chuyện cũ nào đó. Nó khiến cô day dứt hơn bao giờ hết đến mức lòng ngực như một con suối, nó tức giận như độ siết chảy của con suối đó vậy.

Mạnh đến mức những viên đá không tài nào chịu được.

Trong vô thức, nước mắt cô rơi ra. Cô nhớ tới chuyện cũ, ký ức mập mờ của mình dần dần trở lại.

Từ trong các ký ức tâm tối ấy, hắn thấy một tên sở hữu mái tóc đen. Mắt đỏ như con quỷ, à không hắn vốn thật sự là một con quỷ.

Hắn nhìn cô, vẻ thích thú đến khó chịu, nhe cái răng nanh của mình ra mỉm một nụ cười khinh bỉ.

"Ngươi đến được đây là một điều tuyệt vời đấy! Xin tự giới thiệu, ta là Đại Ma Vương Diablo."

Nước mắt cô rơi ra, cho dù tay đã che đậy lại hơi thở trở nên nặng nề hơn. Vylina nghiến răng, tay cô nắm chặt tấm chăn lại.

Cảm xúc của cô. Hắn, tên trong ký ức ấy gợi lên cho cô một thứ khó chịu đến khó tả.

Lily nhìn cô, thắc mắc hỏi:

- Vylina, chị có sao không?

Cô bé chẳng cảm thấy gì vì nãy giờ cô chỉ lo ngủ nên sự mệt mỏi đã biến mất từ lâu. 

Vylina bỏ tay ra khỏi mắt mình, nhìn Lily.

- À. Bụi mắt ấy mà.

- Đừng dụi nữa, không tốt đâu.

Lily nói. Sau vài ngày đồng hành thì cô cung có một chút cảm tình với Vylina. Nhưng trong lòng cô bé cũng vẫn một lòng trung thành Nakila.

Còn về phần Nakila.

Hắn thẫn thờ, ngẫm nghĩ về mình khi đang đứng bất động như con Ma-nơ-canh của các cửa tiệm.

Tại sao? Tại sao? Tại sao trong vô thức hắn lại nói hai từ ấy?

Máy lạnh, tivi là gì? 

Nakila nuốt nước bọt, hắn đỏ chút mồ hôi lạnh. Nhìn bàn tay mà có thể khiến nhiều người chị em mê mệt.

Hắn ôm mặt mình, hai món hắn kể đó đương nhiên rằng nó có ở Thần Giới nhưng bản thân là một Undead không cần nghỉ ngơi nên hắn chẳng bao giờ lao đến khách sạn làm gì.

Nakila im thin thít, đủ cho căn phòng trở nên đáng sợ.

Hắn mắt to nhìn tay mình, đầu suy nghĩ tới những bóng đen trong tiềm thức. Thậm chí, còn đến cả tên Undead tự xưng là bản thân mình trong người. Hắn, cảm thấy khó hiểu về bản thân mình.

Hắn nhắm mắt, nằm trên cái giường êm ái. Cứ thế mà chợp mắt...

Bên ngoài phòng trọ. Đương nhiên xác tên Dagrus kia đã được dọn đi.

Irene thở dài, cô đã kêu gọi một số hàng xóm giúp mình dọn xác tên đó nếu không sẽ gặp một số rắc rối.

Cô nghi ngờ Nakila. Song cô mỉm cười.

- Quả thực. Hắn đã nắm thóp tất cả rồi.

____

Trong căn phòng làm việc của một công chúa.

Thảm đỏ để khắp sàn nhà. Tấm màn che ánh sáng của mặt trời khiến nó trở nên âm u hơn vào ban ngày. Chiếc ghế làm bằng da sang trọng cùng cái bàn gỗ.

Celeca ngồi trên chiếc ghế ấy, miệng cười lạnh. Tay ả ta nắm lấy quả cầu triệu hồi Hydra, tay còn lại chống cằm.

Cô ta tỏ vẻ thích thú sau khi vừa nghe thuộc hạ dưới trướng của mình Abbey thông báo.

- Báo cáo, tội phạm truy nã vừa hành động giết một trong số quý tộc! Thưa công chúa!

- Ô hô...

Ả cười, móng tay dài gõ gõ vào quả cầu triệu hồi; Song Celeca xoay ghế lại nhìn ra thành phố của mình sau tấm màn đỏ.

Và hướng cô ta nhìn đến chính là quán trọ Leon, dù nó nhỏ xíu nhưng cũng thuộc hàng top quán trọng lớn nhất thành phố. Việc thấy cả căn trọ là điều dễ dàng.

- Loài chó không nhút nhát ư? Thú vị...

Ả ta cười, như đã chấp nhận được "Thư mời" của Nakila. Sự thích thú khiến cô ta ngồi không yên, vô thức ngồi dậy. Mắt lạnh lùng nhìn Abbey.

- Chuẩn bị đi. Tuần sau, chúng ta sẽ bắt đầu! Đầu tiên, xử lý lũ lặt vặt, sau đó đến lũ "Khủng bố"...

___

Một tuần của nó dài lắm :b

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.