Đám chó con nhà tôi đúng là thần kỳ. Tiểu Hữu nhìn giống Ba Gạo y xì đúc, Tiểu Thị lông thân vàng bốn móng lại đen, Tiểu Tể thì thân đen bốn móng vàng, Huyền Đức lông trên lưng đen thui tựa như như một chấm mực loang về phía dưới.
"Ôi đệt, thằng này là chó chăn cừu Đức chính hiệu nè!"
"Chắc là di truyền cách thế hệ đó."
Trời tối, tôi bèn chuồn từ chuồng heo về miếu, trời chưa sáng đã phải quay trở lại. Cứ đi đi về về như thế, ăn nhiều thế nhiều nữa cũng bằng không! Lúc nào cũng đói đến độ da bụng dính vào da lưng, còn phải chia cơm cho Ôn Bất Câu nữa.
Em nhóp nhép nhai cơm, lũ chó con thì chọp chẹp bú sữa, tôi chống đầu nhìn trân trân... Dạo gần đây tụi nó bắt đầu chạy nhảy lung tung, ăn xong là kéo bè kéo lũ chạy ra sau miếu chơi, chỉ còn lại tôi và Ôn Bất Câu cùng một pho tượng đất trơ mắt nhìn nhau, chả biết là tượng thần gì.
Em bị tôi ấn vào trong ổ rơm mút sữa, vị hơi nhạt nhưng không ảnh hưởng đến cảm quan tổng thể. Sau này tôi thử bao nhiêu hãng sữa bột trong ngoài nước, được quảng cáo là hữu cơ, nhưng hương vị cũng chỉ nhàng nhàng.
Cũng có thể đơn giản là vì thiếu mất đầu v* gợi cảm. Ẩm thực mà bỏ sót thân nhiệt thì luôn thiêu thiếu cái vị gì đó, bằng không sao thợ làm sushi đều là đàn ông cơ chứ? Độ ấm bàn tay khác nhau đều có ảnh hưởng tới món ăn. Rồi thì vì sao người có tiền đều thích ăn "tiệc lõa thể", thiết nghĩ trong đó nhất định phải hàm chứa nguyên nhân tao nhã nào đó liên quan tới ẩm thực.
"Tôi muốn chết..." Ôn Bất Câu hiển nhiên không tài nào chấp nhận nổi, đạp đá chiếc chân ngắn cũn giãy giụa.
Em đạp tôi đè, em đánh tôi né, hê hê hê hê, đuổi không kịp đánh không tới...
"Ba ơi!", "Ba ơi!", "Bố!", "Không được gọi bố!"...
Tiểu Hữu, Tiểu Thị, Tiểu Tể, Huyền Đức chạy theo sau tôi hệt như xiên kẹo hồ lô.
Ráng chiều kéo dài cái bóng quanh co của chúng tôi trên bờ đê. Mặt nước sông Hoài bát ngát tựa như một quả hồng chín mục rụng xuống đất, tản ra sắc đỏ cam cùng mùi thơm ngọt ngai ngái.
Tôi tung vó chạy nhanh, dáng dấp cường tráng lại không kém phần nho nhã. Ôn Bất Câu tức tối đuổi theo sau, dẫu nhe nanh trợn mắt trông vẫn đáng yêu đến lạ.
Gió, vun vút lướt bên tai. Cỏ, loạt soạt quét dưới chân. Đây là xúc cảm của tự do, là thứ cảm giác lâng lâng nhẹ bẫng mà khi làm người không thể nào có được. Nhưng đồng thời, tôi cũng cảm nhận được thứ sức nặng khác. Nghiêng tai lắng nghe, không phải tiếng nước va vào bờ lao xao lạo xạo, cũng chẳng phải tiếng dạ dày rỗng tuếch réo òng ọc, thậm chí cũng chẳng phải tiếng đất cát xì xào nơi cảng neo, càng chẳng phải khói bếp lượn lờ nơi làng mạc xa xăm...
Âm thanh nặng nề ấy, theo cùng thỏa mãn lẫn đủ đầy, tựa như nước ấm chảy qua dái chó của tôi, nhẹ nhàng gột rửa nơi sâu thẳm linh hồn tôi.
Vào khoảng những năm đầu thập niên 80, Ôn Bất Câu gửi áo sơ mi cùng một cuốn sách tới. Sau này, tác giả cuốn sách đó trở thành một trong những tác giả yêu thích nhất của tôi. Em nói: Chẳng có văn nghệ sĩ nào 24/7 luôn trong trạng thái sáng tác không ngừng nghỉ cả. Tất thảy những ngòi bút thành công mang tính đặc sắc và chan chứa sức sống nhất đều sản sinh từ những thời khắc linh cảm bộc phát ngắn ngủi và khó nắm bắt.
Tôi nghĩ đời người ắt sẽ có khoảnh khắc thăng hoa như thế này, đơm hoa khoe sắc giữa dòng sông lớn mang tên sinh mệnh. Chúng là cửa xả lũ của đập thoát nước Dòng Đời, tỏa ra hào quang chói lọi tứ phía. Từ phương diện nào đó mà nói, chúng là một cách khác để nối tiếp sinh mệnh, cũng có thể chính là nơi lắng đọng giữa cõi trần đằng đẵng.
Ôn Bất Câu nói em muốn giành giải, giành được thật nhiều thật nhiều giải. Em không thể chịu nổi việc có người giỏi hơn em. Đứng trên bục nhận giải, ấy là vinh quang thuộc về em, tôi sẵn lòng cổ vũ cho em.
Nhưng mãi cho đến rất nhiều năm sau này, tôi vẫn chẳng thể tìm lại được khoảnh khắc thăng hoa nào khiến tôi mê đắm hơn chập tối hôm đó.
Khi đó vòm trời cuồn cuộn sóng đỏ, những mảng xanh sau cuối đều giảm bớt độ sáng, nom có vẻ nhã nhặn đoan trang. Dốc núi cùng rừng cây xa xa đã hóa thành cái bóng màu đen trầm tĩnh dưới sự ve vuốt của ánh chiều tà.
Trong làng bắt đầu phát nhạc, mỗi ngày trước khi trời tối sập xuống đều mở một bài để báo hiệu bây giờ là bảy giờ Bắc Kinh.
Bất tri bất giác, tôi và Ôn Bất Câu cùng dừng bước lại.
"Anh biết nhảy không?" Em quay đầu sang bên, hỏi.
"Em nên hỏi rằng anh biết nhảy điệu gì."
Hôm đó, nếu có người lên bờ đê vào lúc chạng vạng, ắt sẽ kinh ngạc đến độ dụi mắt liên hồi.
Hai con chó đang nhảy vũ điệu hữu nghị ngay giữa đường, còn hòa theo nhịp điệu ca khúc thế này: "Nghe thuộc điệu hò người cầm lái... Trông hoài cánh buồm trắng thuyền ai..."
Tôi ôm eo em, móng của em giẫm trên mu bàn chân tôi, lồng ngực chúng tôi áp sát nhau, tóc mai cận kề rơi vào trạng thái thân mật nhất.
Bên cạnh là một đàn chó con cắn đuôi nhau chạy vòng vòng...
Tôi nhắm mắt lại...
Chúng tôi hóa thành cái chớp mắt cuối cùng của mặt trời, là phòng tuyến đầu tiên của cõi người bị bóng tối phủ lên, nhảy múa trước khi đêm đen ập tới.
"Rầm!" Một tiếng động lớn thức tỉnh tôi dậy.
"Hết thuốc chữa!"
Lãnh đạo bộ đội coi bản báo cáo chẳng khác gì bình luận phim của tôi xong, đập bàn đứng dậy, sôi hết cả tiết, nói.
Đây là một căn nhà kho để cất chổi ghế ở trường tiểu học, diện tích không lớn, bụi bặm tứ phía, nhưng ở chính giữa vẫn bày ra một cái bàn ngay ngắn sạch sẽ, cố hết sức tạo ra không khí trang nghiêm.
Sợ phòng ẩm mốc, cửa sổ đã bị đóng gỗ chặn kín lại từ lâu, chỉ có một bóng đèn sợi tóc trên đỉnh đầu chiếu rọi. Mấy con thiêu thân lao đầu vào chao đèn đến sứt đầu đổ máu bởi tưởng rằng ấy là đường sáng.
Lãnh đạo thấy tôi "miệng lưỡi lắt léo", "có vấn đề về tư tưởng nghiêm trọng", bèn chuyển sang công kích Ôn Bất Câu.
"Đồng chí Tiểu Ôn, tuy rằng tư tưởng không tích cực lao động của cậu cũng có phần lệch lạc, nhưng chúng tôi tin rằng cậu vẫn chưa đến độ hết thuốc chữa như anh ta! Chỉ cần cậu thừa nhận rằng mình bị cưỡng bức, xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, chúng tôi sẽ lập tức sắp xếp cho cậu trở về thành phố."
Ôn Bất Câu ngồi ở góc phòng chờ xét hỏi, từ đầu đến giờ vẫn luôn nhắm mắt chẳng nói chẳng rằng, người nửa ngoài sáng, nửa trong tối, ngũ quan tinh xảo tựa như một bức tượng điêu khắc. Nhưng nghe đến câu này, em chợt mở mắt.
Tôi có phần hoảng loạn, nhưng chỉ chốc sau lại bị lung lay bởi những ngón tay đan vào nhau của em, khiến tôi mông lung nghĩ về một vài chuyện khác...
Sau khi "bị điên", "tôi" bị nhốt trong nhà, "em" thì bị nhốt trong căn phòng này.
Sau khi trở lại thành người, buổi tối chúng tôi vẫn thường lén lút tới đây. Căn phòng này chưa tới mười mét vuông, lạnh lẽo ẩm thấp. Em ngồi trên một chiếc bàn vuông cụt chân, trông thấy tôi mới nhảy xuống, "Sao giờ anh mới tới?"
Ôn Bất Câu vẫn cái tính lèm bèm như vậy, băng ghế cứng quá không được, đất thì chê bẩn, tường thì bảo là lắm bụi còn cộm tay...
Tôi chỉ đành cởi quần áo ra đệm xuống bên dưới rồi ôm em. Em chỉ chịu dùng đúng một tư thế này: Bên dưới nhét con cu của tôi, tay chống lên ngực tôi, tự mình nhún. Tay tôi còn phải đệm bên dưới, đỡ đầu gối cho em, bởi vì người ta kêu mặt đất gồ ghề làm đau đầu gối.
Mẹ kiếp, mỗi lần ** được một trận thì xương cốt tôi đều rã rời. Tuy rằng em không béo, nhưng dẫu gì cũng là thằng đàn ông cao ráo chân dài, trọng lượng đè cả lên người tôi. Bên dưới thì sướng đã đời rồi, bên trên lại hết đòi ôm đến đòi cắn, tôi phải có mấy đôi tay, mấy con cu nữa đây? Thiết nghĩ, cứ làm chó khéo lại hay, cắn ót rồi cứ thế cưỡi lên là xong.
Phần kế tiếp miêu tả cảnh quan hệ thể xác nam x nam, không hoan nghênh độc giả dưới 18 tuổi.
Vui lòng tự cân nhắc đến yếu tố người lớn trước khi đọc.Một lát sau, chẳng biết em móc được từ đâu ra một cuốn tiểu thuyết, nằm ngửa xuống dưới ánh dương ngoài khe cửa sổ đọc. Một chân gác lên ghế, vẫn bị tôi ôm vào trong lòng.
Tôi chìm đắm trong việc nghịch ngợm dương v*t của em, rất thẳng, kích cỡ cũng khả quan, tôi mê mải tiến hành thí nghiệm: "Hê hê", "Hi hi", "Ha ha".
Em hé mắt từ sau sách ra nhìn tôi. Ánh nhìn khinh bỉ ấy khiến tôi tổn thương sâu sắc, cực kỳ bất mãn: "Sao giờ anh cười thì nó lại không được?"
Cúc áo sơ mi của Ôn Bất Câu mở phanh, đầu v* màu nâu nhạt gợi cảm vừa hay bị ánh dương ngậm lấy. Đôi môi lá phong hồng hào nhếch lên đầy khinh miệt, nguýt mắt một cái, nói: "Không phải kiểu cười đấy."
Tôi tò mò chết đi được, hùng hổ dứt khoát kéo em dậy. "Rốt cuộc là kiểu gì?"
Em ôm lấy cổ tôi, đầu lưỡi sáp tới liếm qua liếm lại, cuối cùng cắn lấy yết hầu tôi, "Không nói anh biết đâu, dẫu gì cũng chỉ có em nghe được thôi."
Tay của em lại vói vào trong miệng tôi, khớp ngón tay mảnh dẻ ửng hồng. Sau đó lại tiếp một lượt tự mở rộng cơ thể của mình nghênh đón tôi tiến vào...
...
Thấy em sắp bị điều kiện của lãnh đạo bộ đội đưa ra "cám dỗ", tôi vội vàng đánh lạc chủ đề: "Tôi nhớ ra rồi! Chuyện sau đó!"
Lãnh đạo mất kiên nhẫn nhìn đồng hồ đeo tay, "Cơ hội cuối cùng đấy, nói đi."