Chúng tôi đụng độ với đám nanh vuốt của Mụ Quỷ Già ở đầu làng. Mắt bọn chúng đỏ rực, nhe nanh dữ tợn, không còn chút vẻ trung hậu nào của chó nữa mà hệt như những con sói hoang mất trí.
Thấy vậy, chiến sĩ chó phe tôi sợ khiếp vía. Tuy rằng tôi cũng có phần dè chừng, nhưng rất nhanh đã trấn tĩnh lại, phân tích tình hình: "Các đồng chí! Bè lũ phản động đều rặt một đám hổ giấy, chúng ta chỉ cần đoàn kết, không việc gì phải sợ!"
Tôi điên cuồng xông lên, dùng tư thái lấy một địch trăm tóm lấy con đầu đàn của chúng – một con chó vện lai tạp vô cùng xấu xí, bên mép toàn nước dãi nhớp nhúa như thể vừa mới đớp hết một bãi cứt nát. Hiển nhiên là nó không hề thiếu kinh nghiệm chiến đấu, lanh lẹ né được, quay đầu lại tấn công vào cần cổ yếu ớt của tôi. Hừ, súc vật vẫn chỉ là súc vật. Cổ tôi từ lâu đã đeo một chiếc vòng sắt tượng trưng cho địa vị, đến cả thanh tà vẹt đường sắt trên trấn cũng chẳng thể cứng cáp được hơn nó.
Trong quá trình cắn xé lẫn nhau, tôi liếc thấy đồng bọn xung quanh cũng đã lao vào tác chiến. Tôi có phần sốt ruột, cứ hao hết thể lực thế này thì còn đối phó với Mụ Quỷ Già và Vương Răng To kiểu gì được.
Chiến đấu sợ nhất là xốc nổi. Vừa mới thất thần, tôi đã bất cẩn bị đối thủ cắn vào chân trước, bị nó cắn đứt ngay một miếng thịt, phút chốc máu văng tung tóe lên gốc cây hồng.
Tôi chẳng kịp liếm láp, vội vàng nhảy lên tường vây chỗ đầu làng, nó bám sát theo sau. Ngay lúc này, tôi liền vung móng lên, hất gạch vỡ trên tường xuống, đập trúng hộp sọ to khệnh của nó. Nhân lúc nó đầu váng mòng mòng, tôi bèn huýt ám hiệu: "Các anh em! Giao lại chỗ này cho mọi người đó!"
Lúc tôi phi tới nhà Mụ Quỷ Già, bên trong cánh cửa khép hờ tối như hũ nút. Ngu xuẩn, còn chơi cái trò nít ranh này nữa. Tôi trốn sau bờ rào hất một hòn đá thảy vào trong... Không có động tĩnh.
Tôi vọt lên bờ rào đằng sau chồng cỏ khô nhà bọn chúng, vừa mới đứng vững chân đã nghe thấy "pằng" một tiếng. Tôi chưa bị bắn trúng, nhưng đạn sượt sát bên tai, thoáng chốc máu tươi bên tai phải ồ ạt chảy ra, mất đi thính giác, máu nặng nề rót vào trong sân. Tôi thấy Vương Răng To cầm súng bò ra từ chồng cỏ khô, cái đầu rối như tổ quạ còn cắm đầy rơm rạ, bên trong lòi ra hẳn một đôi tai chó. "Phạm Chiếu ơi Phạm Chiếu, tao đợi mày lâu lắm rồi."
Tôi nhìn ngó tứ phía trước hết. Kết cấu nhà ở của làng chợ phiên đều na ná nhau. Ba gian phòng gạch ngói, ở giữa là sảnh chính và buồng ngủ, hai bên là bếp và một phòng dự trữ, để cho con trai kết hôn trước khi ra riêng thì ở tạm cùng vợ.
Góc tường trong sân gần cửa chất một đống cỏ khô cùng gạch cũ.
Tôi chẳng màng đến vẻ thách thức của nó, có súng thì đã làm sao? Tôi tin tưởng năng lực của mình.
Tôi vọt lên như bay, lao tới chỗ đống gạch, dùng gạch làm dao găm phóng đi. Nó vừa né vừa nhè vào tôi nổ súng. Cái loại súng săn hạng bét này, lên được đạn thì ngang với sóc lọ cho lão già bảy mươi tuổi, còn rất dễ kẹt nòng. Tôi ngậm một mẩu gạch sứ không to không nhỏ nhưng góc cạnh sắc bén, tựa như cọp dữ xổng chuồng lao tới. "Á á á á á á á!"
Khoảnh khắc tôi cắt xuống họng lão, máu tươi bắn ra tựa như chiếc xu-chiêng ấm nóng che mờ mắt tôi. Đồng thời, cảm giác đau đớn mãnh liệt đột kích toàn thân. Tôi quay phắt đầu lại, phát hiện Mụ Quỷ Già cầm cây cào đứng sau lưng tôi, vẻ dữ tợn nham hiểm. Nhìn xuống dưới, mũi cào đã đâm xuyên qua cơ thể tôi, rỉ sắt cùng bùn đất cắm sâu, lan ra khắp máu thịt trong người tôi...
Tôi ộc ra máu tươi, tim chó bị phủ lấp bởi nỗi khiếp sợ khổng lồ. Thân nhiệt ào ào mất đi, tôi đã thương tích đầy mình.
Trời ơi, có lẽ tôi thật sự sẽ chết ở đây mất... Thực chất, từ khi làm chó tới giờ, tôi chưa từng ngẫm về vấn đề sống chết, thậm chí còn ấp ủ hy vọng sẵn lòng đối mặt, bởi cho rằng cái chết không chừng cũng là một cách để quay về xác người. Nhưng hiện giờ, tôi quả thực sợ hãi, nỗi sợ cận kề cái chết. Không phải máu me đầy người, không phải vết thương đau nhói, mà bởi ký ức điên cuồng trào lên tựa như nước lũ nhấn chìm tôi, cũng như thể kích điện làm tê liệt thần kinh não bộ của tôi.
Chúng vụt qua trước mắt tựa như màn chiếu phim điện ảnh. Kỳ lạ thay, tất thảy đều là khuôn mặt vênh váo kênh kiệu của Ôn Bất Câu.
Em nguýt mắt, em nằm giữa lá phong, em ngồi bên ruộng đọc sách... Sắc trời luôn hòa hợp cùng em, dùng ánh dương đẹp đẽ nhất bầu bạn. Gió khuya thổi lay những nhành cỏ đuôi chó, khiêu vũ vì em. Như thể đất trời này chỉ còn lại con người ấy. Rồi ký ức của tôi như thể bị nước sông Hoài đảo ngược, gột rửa, hóa thành khuôn mặt chó nhỏ phẫn nộ của em. Lúc em cắn răng sinh xong Huyền Đức, đôi mắt trống rỗng chất chứa bi thương, tim tôi vỡ nát, nhưng giờ đây, vụn vỡ thành từng mảnh lại là cơ thể của tôi.
Ôn Bất Câu, anh có hơi hối hận vì đã đuổi em về trông con, anh nhớ em lắm.
Tiếng thét chói tai của Mụ Quỷ Già bên cạnh càng lúc càng xa xăm, mí mắt của tôi càng lúc càng nặng trĩu.
Ôn Bất Câu gào đến đứt từng khúc ruột. Em đem theo hơi ấm, nháy mắt bao trùm lấy tôi. "Phạm Chiếu..."
Em run rẩy liếm láp vết thương của tôi, chẳng mấy chốc mà mặt mũi đã nhoe nhoét máu. "Phạm Chiếu! Đừng làm bộ nữa, mau đứng dậy đi."
Nhưng tôi quả thực không dậy nổi. "Đừng liếm nữa, nói chuyện với anh."
"Không thèm! Anh mà dám chết, ngày mai tôi sẽ cho con theo họ Đứt Tai!"
"Đệt! Cái đồ lăng loàn này, em quả nhiên tằng tịu với nó. Thôi vậy... Dẫu gì tôi cũng sắp không trụ nổi nữa rồi, con không cha dễ bị hà hiếp, em cho chúng theo họ Đứt Tai cũng được."
Giọt nước mắt to như hạt đậu của Ôn Bất Câu đáp xuống mặt tôi, mỗi giọt đều nóng rẫy như một quả cầu lửa cháy hừng hực. Ánh lửa phút chốc thiêu đốt toàn bộ cơ thể tôi, thu một phát bằng sạch nhiệt độ đã tản ra ngoài về. Sóng nhiệt thiêu đốt lục phủ ngũ tạng của tôi từ ngoài vào trong, đau đến độ trán tôi mồ hôi đầm đìa túa ra, lăn lộn trên đất.
"Phạm Chiếu! Phạm Chiếu!" Ôn Bất Câu hoang mang chạy vòng quanh tôi, không biết phải làm thế nào.
"Không cần sợ, hỡi con dân chó thành kính của ta. Đó là nước mắt của nhà ngươi đó." Một giọng nói ôn hòa truyền tới. Lúc này, tôi mới phát hiện một sinh vật phát sáng đứng giữa sân, bộ lông khắp người trắng muốt dài thượt, tư thái nho nhã tựa như diễn viên múa ba-lê.
Ôn Bất Câu rưng rưng lệ nhòa, "Nước mắt?"
"Đúng vậy, ta đã ban cho nước mắt của nhà ngươi sức mạnh có thể chữa lành vết thương cho người mình đem lòng yêu."
Ôn Bất Câu nghe vậy lập tức bò rạp lên người tôi khóc rống, tôi đẩy em ra. "Dừng dừng dừng, đây là thứ quái gì vậy?"
Ôn Bất Câu vội vươn móng bịt mõm tôi lại. "Suỵt! Đó là Vua Chó đấy!"
Vua Chó quay đầu lại mỉm cười hiền từ với tôi. "Hỡi Phạm Chiếu yêu dấu, ta là Vua Chó đây."
"Đây... Mẹ kiếp đây không phải là con hươu sao? Chỉ hươu bảo chó?"
Ôn Bất Câu mừng rỡ nhìn vết thương trên người tôi khép miệng, kích động định tiếp tục rặn nước mắt ra, nhưng thường ngày em vốn dĩ đã là con cá sấu máu lạnh, không biết rơi nước mắt. Được bữa nay quả thực là hết nấc rồi, có rặn cũng chẳng ra nổi nữa.
Thấy em ngồi sang một bên móc mắt, tôi vội ngăn lại. "Được rồi được rồi, không chết là được, không cần khỏi hẳn đâu."
Vua Chó nhấc móng trước lên, tựa như năm ngón tay Phật Tổ, đè Mụ Quỷ Già dưới chân, mặt đất rầm rầm rung lắc. "Mụ Quỷ Già, ngày đó lập lời thề với nhà ngươi, chỉ vì thấy ngươi thành khẩn quỳ lạy đáng thương. Nào ngờ ngươi lại không biết chừng mực, tham lam thành thói, còn muốn cùng người chết trường sinh bất lão. Nay ta thu hồi lệnh đã ban, cho ngươi và lão người chết của ngươi lập tức biến mất!"
Mụ Quỷ Già và Vương Răng To tựa như rơi vào biển lửa vô hình, lăn lộn dưới đất thét gào: "Chết mất, chết mất!" Rồi, sau đó, mắt thường trông thấy bọn chúng quắt lại thành than, cuối cùng từ than vỡ thành tro bụi, đến xương cũng chẳng còn. Gió thổi qua, tựa như khói bếp tứ tán bay đi.
Tôi kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt. Ôn Bất Câu ôm lấy cổ tôi, thì thầm, "Hóa ra miếu chỗ chúng ta ở là thờ nó đấy. Em quỳ lạy vài cái, nó liền xuất hiện."
Tôi nhoẻn miệng cười, tính làm rộn bầu không khí. "Lạy gì thế? Có phải lạy xin cho cẩu nam nhân của em bình an trở về không?"
Còn tưởng rằng em sẽ dữ dằn nhe nanh nguýt mắt rồi chạy đi như mọi khi, chẳng ngờ lần này, em lại rúc đầu vào lòng tôi, khe khẽ đáp: "Phải."
Mây đen kín trời dần tản. Trăng tròn vành vạnh tựa như một nắm tuyết vo viên, chiếu sáng đôi bờ sông Hoài. Trái tim tôi bỗng bị em tung hoành khuấy đảo, không cách nào bình lặng trở lại.
Vua Chó mỉm cười, đạp lên những mảnh trăng vụn vỡ, ung dung cất bước về trời.