Ốc Đảo Nơi Khô Cằn

Chương 6: Biến dị lần hai



Edit: Diệp Y Giai

Ngày hôm sau tỉnh lại, thời gian còn sớm, mặt trời chưa hoàn toàn mọc lên, đại khái là do đêm qua ngủ quá sớm.

Lạc Hương gấp gọn chăn mền, định rửa mặt chải đầu buổi sáng, lại phát hiện một vài vấn đề. Chỉ lo thu thập một phần đồ ăn, Lạc Hương dự trữ vật dụng hàng ngày thì cũng chỉ nghĩ đến những đồ thiết yếu, ví dụ như đồ mà mỗi tháng nữ sinh không thể rời khỏi, tỷ như xà phòng giặt quần áo, hay thí dụ như dầu tắm gội đầu, lại quên kem đánh răng thường dùng nhất.

Trong không gian cũng không phải không có kem đánh răng, nhưng lượng chứa đựng tuyệt đối không đủ, đại khái là hơn hai trăm. Chỉ đủ dùng trong bảy tám năm.

Lạc Hương âm thầm ghi nhớ ở trong lòng, sau khi gặp được phải chuẩn bị nhiều chút.

Trừ một vài chiếc xe đi qua, hiện tại không có bao nhiêu tiếng động, trong căn hộ những người khác còn đang ngủ. Lạc Hương nhẹ chân nhẹ tay rửa mặt chải đầu xong, mở máy tính xem xét một ít tin tức.

Trêи mạng suy đoán rất nhiều, còn có một vài bài post cầu cứu. Nhưng hiện tại không có người nào để ý tới, chỉ khi nào đến gần một vài căn cứ của người sống sót, xác suất sống còn sau khi trốn tới đó sẽ rất cao.

Cũng có một vài kỹ thuật đế* bắt đầu phân tích hiện tượng lần này, tuy cũng không nhất định chính xác, nhưng không thể không nói lời của bọn họ vẫn rất khớp sự thật.

(*: là thuật ngữ mạng dùng để chỉ những người nắm chắc phong phú lĩnh vực kỹ thuật, hơn nữa còn có kinh nghiệm và kỹ thuật chuyên sâu hơn những người khác, được gọi là người nổi bật; nên dùng từ khi xưng hô tôn kính, thuật ngữ internet tuyên dương, có ý tứ khen ngợi, khâm phục. Theo baike.baidu.com)

Vị trí thành phố ban đầu của Lạc Hương cách nơi thiên thạch rơi xuống vô cùng gần, cho nên người biến dị rất nhiều, người không bị phóng xạ ảnh hưởng xác thực rất ít, cả thành phố đều không còn bao nhiêu. Mà thành phố Thượng Hải kỳ thật cách thiên thạch đã khá xa, phụ cận cũng không có thiên thạch gì rớt xuống, cho nên người sống sót nơi này mới nhiều như vậy. Còn có người cho rằng xác suất của những người ngày thường có tố chất thân thể cao hoặc là tố chất tâm lý cao không bị phóng xạ ảnh hưởng lớn hơn một chút, đây chính là nguyên nhân vì sao quân đội vẫn còn duy trì thực lực như cũ.

Đủ loại tin tức chung quanh bay loạn, cũng không truyền bá trêи nhiều web, Lạc Hương vừa xem vừa cảm thán, chẳng sợ tiến vào tuyệt cảnh, những nhân sĩ bát quái này dù là hồn bát quái cũng vẫn sẽ hừng hực thiêu đốt, vĩnh viễn không tắt.

Tình huống chân thực mọi người đều không biết, cũng toàn suy đoán, Lạc Hương chỉ nhìn xem, trong lòng lại âm thầm nghiệm chứng, lại phát hiện có quy luật vô cùng phù hợp, cũng không khỏi tin vài phần.

Chờ đại khái đến bảy giờ, tất cả mọi người đã thức dậy. Lạc Hương chuẩn bị cháo rau, đem đồ ăn chín mà ngày hôm qua mang về hâm nóng, xem như bữa sáng. Những đồ ăn như trứng gà thịt tươi bảo đảm chất lượng dài hạn tự nhiên không thể ăn luôn bây giờ.

Chờ ăn xong bữa sáng, tiếng xe cộ trêи đường nhiều hơn, cũng nhìn thấy rất nhiều quân nhân lui tới, tựa hồ có chuyện trọng đại đang phát sinh.

Mà ở ngã tư đường cũng giới nghiêm, toàn bộ cư dân đều không được ra đường, nếu bị bắt được thì sắp xếp vào đội săn giết người biến dị, đi tiền tuyến đối kháng trực tiếp với người biến dị.

Nghe xong tin tức như thế, sắc mặt của ông nội Viên lập tức biến trắng, thì thào tự nói: "Tình huống xấu nhất vẫn xảy ra rồi. Ông trời quả nhiên công bằng."

"Ông nội, ông biết đã xảy ra chuyện gì à?" Lạc Hương vẫn cảm thấy rất kỳ quái, cảm giác ông nội Viên và những người khác đều không giống nhau, bộ dạng ông dường như đối với một vài sự tình phát triển rất rõ ràng.

Ông nội Viên thở dài: "Ông tuổi trẻ thể yếu, được một đạo sĩ quê nhà coi trọng, kế thừa y bát của ông ấy, hiểu được một ít số mệnh thiên lý. Nhưng mà, kỳ thật mấy thứ này chính ông cũng không quá quan tâm tin tưởng. Mấy ngày trước trong lúc rảnh rỗi tính ra đại kiếp nạn thiên địa, cảm giác buồn cười, lại chưa từng nghĩ thật sự sẽ có loại chuyện này phát sinh. Buổi sáng ngày hôm qua ông lại tính thêm một lần, lại phát hiện thiên đạo hỗn loạn, cái gì cũng không suy tính ra. Điều này chứng tỏ..." Ông dừng một chút, "Trong trời đất có sự vật phát sinh thay đổi, quy tắc sắp gây dựng lại. Nghe nói, từ lúc thiên địa sinh ra tới nay, chỉ phát sinh qua một lần như vậy, một lần dẫn đến các tộc Hồng Hoang rút khỏi vũ đài của lịch sử, nhân tộc bắt đầu thịnh vượng phát đạt."

Nhìn thấy bộ dạng tỉnh tỉnh mê mê của mọi người, ông nội Viên đành phải giải thích rõ ràng: "Điều này chứng tỏ chủng tộc mới sắp sinh ra, hoặc là cùng nhân tộc sống dựa vào nhau, hoặc là..." Ông nội Viên cũng không nói hết toàn bộ, nhưng tất cả mọi người đều hiểu được ý tứ này.

"Ý của ông nội là nói nhân loại sẽ bị diệt vong? Mà người biến dị thì sẽ thay thế vị trí của nhân loại?" Viên Gia Kỳ có chút không dám tin tưởng, cảm thấy đây tuyệt đối là luận điệu hoang đường nhất.

Lam Ba nhíu mày, lắc lắc đầu: "Không hẳn, người biến dị không mạnh mẽ đến vậy."

"Có lẽ..." Lạc Hương có chút sợ nói: "Bọn chúng còn có thể tiến hóa?"

"A, đừng, Hương Hương, cô đừng làm tôi sợ." Tào Thượng kêu to, bộ dáng có chút muốn làm quái: "Bọn chúng đã rất lợi hại rồi, lại còn tiến hóa, tiến hóa nữa tôi làm người biến dị cho rồi." Lời nói vô tâm của Tào Thượng, lại nhắc nhở Lạc Hương, dựa theo tác phong khởi điểm văn tận thế thì là giữa nhân loại xuất hiện người tiến hóa, mà trong người biến dị cũng sẽ có người năng lực tương ứng, sau đó chính là quá trình vạn hiểm bắt đầu chân heo cùng trời đấu đất đấu người đấu. Như vậy hiện tại chính là lúc người biến dị bắt đầu tiến hóa ư?

"Bản thân tôi cảm thấy, có lẽ chủng tộc mới không nhất định là người biến dị." Lưu Hải chơi đùa con dao nhỏ gọt hoa quả trong tay, mái tóc nhuộm vàng bị anh ta cắt đi không ít, khí chất thư sinh có chút ngơ ngác không biết sao tiêu giảm rất nhiều, trở nên có chút kiên cường hơn. "Rất có thể là chỉ giữa nhân loại chúng ta sẽ sinh ra chủng tộc mới, tỷ như có được dị năng linh tinh, bây giờ còn chưa thể xác định. Người biến dị tiến hóa ra trí tuệ mới có thể được xưng là một chủng tộc, nhưng bọn chúng cũng không phù hợp với bản chất tiến hóa của thế giới, chúng nó có khả năng cắn nuốt tế bào cường đại, đối với số lượng gien khổng lồ của thế giới này là một uy hϊế͙p͙ rất lớn, tiến hóa tuyệt đối sẽ không đem toàn bộ lợi thế đều đặt ở trêи một gien đơn độc, chỉ khi có tính đa dạng mới là hợp lý nhất. Nếu như thật sự có cái gọi là thiên đạo, nó tuyệt đối sẽ không lựa chọn người biến dị chỉ vì thay thế nhân loại."

Ông nội Viên ngạc nhiên gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Lưu Hải vô cùng thưởng thức.

"Ha ha, ông nội, anh Lưu chính là thạc sĩ sinh vật di truyền, học thức vô cùng cao đấy." Tào Thượng khoe khoang, như đang nói chính anh ta vậy.

"Vậy bây giờ bên ngoài loạn như vậy, chính là người biến dị bắt đầu biến dị lần thứ hai, cũng chính là đang tiến hóa à?" Lạc Hương bắt đầu lo lắng trong lòng, vốn còn tưởng rằng người biến dị lợi hại như vậy, căn bản sẽ không tạo thành uy hϊế͙p͙ cho cô. Hiện tại chúng nó tiến hóa, vậy người thường như cô có thể sống thế nào? Chẳng lẽ thực sự chỉ có thể cả ngày trốn chạy, giống như con chuột?

"Không cần quá lo lắng, hiện tại chúng ta ở trong này tình huống nào cũng không biết, phí sức đoán mò làm gì. Mọi người cũng đừng bị lão gia hỏa này lừa gạt, lúc còn trẻ ông ấy toàn đi gạt người thôi." Bà nội Viên tuy cũng đầu đầy tóc bạc, nhưng là một người miệng mồm linh hoạt, tính cách mạnh mẽ, thấy không khí đều trầm xuống, tự nhiên đem toàn bộ sai lầm đều đặt ở trêи người ông nội Viên, vì thế bà níu lấy lỗ tai ông nội Viên, trở về phòng lại dạy dỗ.

Không dám cười lớn ra tiếng, có điều ngay cả mẹ Viên cũng cúi đầu cười trộm, đám tiểu bối còn lại tự nhiên sẽ không nghẹn nữa. Hình tượng thần bí của ông nội Viên hoàn toàn sụp đổ.

Lạc Hương nhẹ nhàng thở ra, cảm giác, đại khái là ông nội Viên đang lừa gạt thôi.

Lạc Hương xem nhẹ trực giác mãnh liệt lúc bản thân nghe được từ tiến hóa, có lẽ, cô đã coi nhẹ lòng trốn tránh của bản thân.

Nhưng, tiến hóa thực sự chỉ là ảo tưởng không thực tế trong tiểu thuyết thôi sao?
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.