Ốc Đảo Nơi Khô Cằn

Chương 30: Gặp phải quái vật



Edit: Diệp Y Giai

Cuối cùng không biết là trêи người Lạc Hương có mùi vị rất dễ chịu, hay là bị thịt nướng câu dẫn, động vật trắng nhỏ này chấp nhận cái tên "Tiểu Điện" siêu cấp không có phẩm chất.

Bọn họ chừng sau nửa giờ, đã đến khách sạn có danh tiếng kia.

Khách sạn từng huy hoàng mà bận rộn, hiện tại lại trống rỗng, dù vẫn tổn hại không ít, hiển nhiên lúc trước bắt đầu biến dị, mọi người nơi này quá đông nên tạo thành.

Lạc Hương và Trác Hiên lái xe đi vào, bắt đầu cẩn thận phòng bị người biến dị. Có điều, chẳng biết tại sao, người biến dị chung quanh đây vô cùng ít, nửa ngày cũng không gặp được một tên.

"Sao lại thế này?" Lạc Hương có chút bất an.

Trác Hiên nhíu mày: "Vận khí không tốt, gặp phải người tiến hóa hệ khống chế rồi."

Lạc Hương cẩn thận nhớ lại: "Đây chính là nguyên nhân vì sao lúc trước đoàn người chúng tôi đến gian biệt thự kia, không hề có người biến dị nào? Bởi vì có người biến dị hệ khống chế?"

"Loại người biến dị này rất khó đối phó, phiền toái vô cùng. Có điều..." Trác Hiên đột nhiên ngừng xe lại: "Ta chỉ tới nơi này lấy vài thứ, không cần chống lại nó."

Trác Hiên đương nhiên sẽ không tự tìm phiền phức, nếu chỉ một mình anh, đấu với người tiến hóa cũng không có ý kiến gì, hiện tại có thêm một Lạc Hương ở bên cạnh, đây cũng không phải là động vật biến dị, mà là người tiến hóa có chút trí tuệ. Nó nhất định biết nên đối phó ai trước, quả hồng đều phải tìm quả mềm để nắm.

Bọn họ xuống xe, Trác Hiên mang theo cô không phải đi khu nhà ở, mà là khu quản lý.

Lạc Hương nghi hoặc, anh rốt cuộc tới nơi này làm gì? Tìm thực đơn à?

Có điều, Trác Hiên quả thực không nói sai, cô rất nhanh sẽ biết.

Bọn họ tới là phòng làm việc của tổng giám đốc, nơi đó có một vali tài liệu bí mật, bên trong có rất nhiều văn kiện cơ mật. Trong đó còn có cách điều chế dược thiện, cách điều chế dược ɖu͙ƈ của khách sạn này.

Trác Hiên nâng cằm, để Lạc Hương thu đồ lại. Lạc Hương lật giở, phát hiện xác thực đều là cách điều chế rất tốt. Không khỏi nghi hoặc, rốt cuộc Trác Hiên làm sao biết nơi này có cách điều chế.

"Sư phụ tôi rất thích đồ ăn nơi này, đáng tiếc, quá mắc. Không tới được mấy lần." Trác Hiên nghĩ nghĩ, nói một câu.

Lạc Hương lúc đầu không kịp phản ứng, sau lại cẩn thận suy nghĩ, thì ra Trác Hiên và sư phụ anh đều thèm nhỏ dãi cách điều chế ở nơi này, đã sớm đến giẫm qua một chút. Lạc Hương không nói gì, võ công cao thủ đều vô pháp vô thiên như vậy, không kiêng kỵ gì à.

Tổng giám đốc khách sạn này là một kẻ có tiền vô cùng mê luyến thuốc Đông y, cả một tầng cao nhất đều là địa bàn của ông ta, trừ văn phòng nơi này. Còn có một thư phòng rất lớn, có rất nhiều sách cổ cùng sách thuốc hiện đại, gần như đều là thuốc Đông y Trung y. Lạc Hương vốn đã muốn nghiên cứu một chút về phương diện này, lấy dùng để tương lai nghiên cứu thực vật sau biến dị. Nơi này còn có hiệu thuốc, thu vào đều là một số dược liệu tương đối hiếm có trân quý, đại khái đây là thứ mà Trác Hiên thực sự muốn. Dù sao, nếu chỉ là cách điều chế dược thiện, dược ɖu͙ƈ, bản thân Trác Hiên hẳn không phải là hoàn toàn không biết.

Nếu bọn họ đã tìm được đồ rồi, tự nhiên không ở lại chỗ này lâu, vốn nên lập tức bắt đầu rời đi. Có điều Lạc Hương luyến tiếc những đồ trang trí nơi này. Khách sạn này vì một số khách hàng có yêu cầu đặc biệt, cũng có nhiều khu vực đều là phong cách châu Âu xa hoa, Lạc Hương ở trêи TV đã từng thấy qua, thèm muốn đã lâu, đương nhiên không chịu cứ tay không như vậy mà rời đi.

"Chúng ta đi "Hoa viên châu Âu" lấy chút đồ, được không?" Lạc Hương khẩn cầu.

Trác Hiên dừng một chút, gật gật đầu. Lạc Hương vui rạo rực đi theo sát anh.

Kỳ thật đường trong này vẫn còn rất dài, bọn họ đành phải trở lại trêи xe, lái xe đi qua.

Trang trí kiểu Tòa thành Mộng ảo khiến Lạc Hương trông thấy mà thèm, cô rất tham lam thu rất nhiều đồ trang trí vào trong không gian, mà ở khu vực phòng bếp đơn độc cỡ lớn nơi này, Lạc Hương còn phát hiện nhà kho xây theo, làm cho cô lấy được rất nhiều nguyên liệu nấu ăn cùng đồ gia vị khác với trước kia.

Có điều, ngay lúc Lạc Hương đang rất vui vẻ vơ vét, Trác Hiên thay cô chặn một người tiến hóa. Trác Hiên cũng là lần đầu tiên nhìn thấy người tiến hóa như vậy.

Nó trốn ở trong hoa viên của khu vực "Hoa viên châu Âu" này, dị năng đại khái là dung hợp. Trác Hiên nhìn thấy bộ dạng giống như quái vật kia, lần đầu tiên có cảm giác ghê tởm.

Nó rất giống một bãi nhựa cao su, đem những thân thể không trọn vẹn dính cùng một chỗ, hợp thành một hình thù khổng lồ kỳ quái gì đó. Còn cả người chảy nước mủ, Trác Hiên cảm thấy, Lạc Hương đang hưng trí bừng bừng mà chứng kiến thứ này nhất định tâm tình sẽ giảm xuống triệt để đến đáy.

Trác Hiên cũng không lập tức động thủ, mà nhảy lên chỗ cao, bắt đầu cẩn thận quan sát, vật này nhất định có nhược điểm hoặc là điểm trung tâm, bằng không võ công lợi hại nữa đối với thương tổn của nó cũng sẽ không quá lớn.

Nhìn hồi lâu, Trác Hiên cảm thấy tìm nhược điểm của quái vật này đúng là tìm khó chịu cho hai mắt của mình, cái thứ nho nhỏ trêи đầu vai tên là Tiểu Điện gì đó, Trác Hiên cảm thấy nó mà đánh cùng thứ này, vừa không gia tăng kinh nghiệm, cũng không có ích đối với võ thuật của mình, Trác Hiên đương nhiên không muốn từ tìm phiền phức.

Như vậy, chỉ cần chờ Lạc Hương thu thập xong, chạy lấy người là được rồi.

Trác Hiên hiếm khi có ý niệm nhàn hạ trong đầu, lại không ngờ quái vật kia cũng không chỉ đặt người như vậy lắc lư ở trước mắt mình, nó lại có thể phân tách ra một bộ phận, sau đó bộ phận bị tách ra kia di động về hướng Trác Hiên.

"Ha, Trác Hiên, thu thập xong rồi, ta đi thôi. Anh ngồi trêи đó làm gì?" Lạc Hương đang trong hưng phấn, còn chưa phát hiện ra tình huống khác thường.

Trác Hiên nhìn nhìn về hướng quái vật kia.

Lạc Hương lúc này mới quay đầu nhìn, sau đó không tới hai giây, cô động thân một cái, trốn ở phía sau Trác Hiên.

"A a, ghê quá, sao lại có thứ ghê tởm như vậy." Lạc Hương vuốt ngực, áp chế cảm giác ghê tởm trong lòng. Sau đó cùng ngồi lên nóc phòng với Trác Hiên để nhìn xem.

Đúng vậy, chỗ cao mà Trác Hiên chọn chính là nóc phòng dễ xuất hiện nhất trong kịch võ hiệp. Lạc Hương khinh bỉ nhìn anh. Bọn họ vừa mới trộm, à không, là lấy đồ của nhà người ta, mới không bao lâu, đã ngồi trêи nóc phòng rồi.

"Này, vật nhỏ, mày nói xem chúng ta có phải không nên làm chuyện xấu không. Sao cái thứ ly kỳ cổ quái này cũng đụng phải rồi." Lạc Hương lại trêu chọc Tiểu Điện, Tiểu Điện vội vàng dùng hai chân trước đè xuống đầu mình.

"Xem ra lúc đầu chúng ta đã đoán sai. Thì có thứ thế này, không phải người tiến hóa hệ khống chế." Lạc Hương nhìn thấy thứ kia đã dán lên trêи tường, định bò lên trêи, trong lòng lại bắt đầu khó chịu, thứ này thật sự là quá ghê tởm.

"Đợi một chút." Trác Hiên đột nhiên cầm kiếm, có điều lại hơi dừng, hướng tới Lạc Hương nói: "Cô lấy vũ khí cho tôi. Huyền Tiêu cô bảo quản trước đi."

Lạc Hương cầm dao đưa cho anh, sau đó thu Huyền Tiêu vào không gian. Kỳ thật, anh là không muốn cầm bảo bối Huyền Tiêu của mình đi chém vật kia, đúng không, đúng không.

Tuy dao này không phải là danh đao gì, cũng không phải kiếm mà Trác Hiên quen dùng, nhưng uy lực phát huy ra ở trong tay anh cũng không nhỏ.

Trác Hiên dường như nhìn ra nhược điểm của quái vật kia, anh vừa đi lên chính là cắt một chỗ thịt thối dính cùng nó, sau đó, từng tầng một, rốt cục vật kia lộ ra bộ mặt thật bị bao vây ở dưới tầng tầng tàn thi, bởi vì vấn đề khoảng cách, Lạc Hương không thấy được Trác Hiên làm như thế nào, không đến nửa phút, anh đã hoàn toàn giết chết cái thứ kia, ngay cả huyết tinh của người ta cũng đào ra.

Lạc Hương nhìn nhìn độ cao nóc phòng, chỉ có thể lại một lần nữa sử dụng dị năng, xuống dưới.

Sau khi vật kia đã chết, chính là một đống thịt thối lớn không có người khống chế, mặc dù bởi vì nguyên nhân dịch nhờn còn chưa tản ra, nhưng cuối cùng cũng sẽ không động. Bộ phận đang bò tường kia cũng rớt xuống.

"Ầy, chúng ta đi nhanh đi. Đều do tôi không tốt, không nên tới nơi này." Lạc Hương lôi kéo Trác Hiên nhanh chóng rời đi.

Trác Hiên chỉ sững sờ đi theo sát cô, mà ánh mắt lại vẫn đặt ở trêи cái nắm tay của Lạc Hương.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.