Ốc Đảo Nơi Khô Cằn

Chương 20: Người bí ẩn



Edit: Diệp Y Giai

Nam chính lên sàn (^___^)/

____________________________________

"Ừm, tôi nghĩ, Hương Hương, chúng ta bây giờ không có thời gian làm chuyện này." Thẩm Nhan nói: "Chúng ta chứa đựng đồ ăn đã không đủ, nếu dừng lại săn giết người biến dị thì quá nguy hiểm, còn nữa," Cô ta nhìn nhìn mấy vị trưởng bối, "Nơi này còn có người cần phải bảo vệ, chúng ta không đủ nhân thủ."

"Tôi cũng đồng ý với lời chị Thẩm." Tào Thượng nói: "Chúng ta không có thời gian, có điều, Hương Hương cô nói cũng rất có đạo lý, nói như vậy, sau khi chúng ta đến Bắc Kinh lại bàn đến chuyện này là được."

"Kỳ thật chúng ta không có khả năng không nghỉ ngơi ở trêи đường, xuống xe vẫn sẽ gặp phải, cho nên, Hương Hương, cô không cần gấp gáp như vậy." Lưu Hải nói.

"Được rồi." Lạc Hương nhún nhún vai: "Là tôi quá sốt ruột."

Kỳ thật vừa rồi toàn bộ vấn đề đều không phải là trở ngại gì khó có thể giải quyết, chỉ là bọn họ đều cảm thấy vật huyết tinh này không có tác dụng gì đi. Dù sao, các nhà khoa học đều không nghiên cứu ra cái gì, những người thường như bọn họ cầm huyết tinh thì có ích lợi gì đây.

Lạc Hương cười lạnh trong lòng, trái lại chính mình đã nhắc nhở, có nghe hay không là chuyện của bọn họ. Bản thân đương nhiên sẽ không vội vàng cảnh báo cho bọn họ.

Bởi vì thời gian ban đêm hệ số nguy hiểm sẽ cao hơn rất nhiều, cho nên tất cả mọi người đều đồng ý tìm nơi nghỉ ngơi.

Hiện tại những nơi đi qua trêи đường đều tương đối đổ nát, đã không còn người nào, đại khái không có biến dị cũng đều chạy trốn tới một vài thành phố may mắn còn tồn tại rồi.

Bọn họ không dám vào thành phố, bởi vì trong thành phố phần lớn đều là người biến dị tụ tập, mật độ rất cao. Cho nên chỉ có thể ở vùng ngoại ô tìm một gian biệt thự ở.

Chung quanh căn nhà này đại khái có chừng mười mấy người biến dị bình thường, không có người tiến hóa, bọn họ rất dễ dàng dọn dẹp sạch sẽ, tất cả mọi người đều có chút thả lỏng tiến vào biệt thự.

Căn biệt thự này kỳ thật vẫn rất sạch sẽ, tựa hồ ngay từ đầu đã là một căn nhà mới chưa ai ở, cho nên cửa vẫn khóa như cũ, không có đồ gì bị phá hỏng.

Hiện tại phạm vi cảm giác tinh thần của Lạc Hương tương đối lớn, có thể bao phủ cả biệt thự, đại khái tìm kiếm một chút, không phát hiện cái gì, cũng không chú ý quá nhiều cái loại cảm giác không kiên định trong lòng mình.

"Mọi người chịu khó, bên này cắt nước, cũng không có điện, trước dùng đèn pin đi. Nhưng vẫn còn hai bình gas, có thể làm cơm chiều, hành động nhanh chút, dọn dẹp thì dọn dẹp, nấu cơm thì nấu cơm, ở nơi này nghỉ ngơi một buổi tối." Lam Ba bắt đầu phân công công việc.

Nữ chuẩn bị cơm chiều, nam quét dọn phòng, thuận tiện kiểm tra cửa sổ các nơi, cũng gia cố, để phòng buổi tối có người biến dị ngửi thấy mùi vị tìm tới cửa, ngay cả cái để ngăn cản cũng không có.

Cơm nước xong, mọi người phân phòng ngủ. Phòng vốn rất nhiều, Lạc Hương muốn ngủ một mình, cố tình Thẩm Nhan lấy cớ sợ hãi tìm tới cô.

Lạc Hương ban ngày mệt chết rồi, rốt cuộc cho dù là vì an toàn của bản thân, cô cũng phải chú ý bốn phía, buổi tối vào gian phòng kia cũng có chút bất an, đương nhiên không muốn ngủ ở bên ngoài, khuya ngày hôm trước không được ngủ ngon, đêm nay tiếp tục không được ngủ nữa, cô sợ bản thân bùng nổ một cái, bầm thây Thẩm Nhan ra.

"Tôi không quen ngủ cùng người khác." Lạc Hương nói rất rõ ràng, đáng tiếc có người da mặt đủ dày: "Tôi sợ hãi mà, lúc trước chúng tôi từng cứu Hương Hương cô mà. Hương Hương cũng không thể bởi vì buổi sáng tôi phản bác lời của cô mà lấy oán trả ơn chứ. Có điều tôi nghĩ Hương Hương cô thiện lương như vậy, nhất định không thể làm thế."

Bà đây chính là bụng dạ hẹp hòi thế đấy! ! ! Cứu bà đây á? Cho dù là cứu bà đây cũng không phải cô cứu. Lại còn ân cứu mạng rất lớn, bản thân trêи một đường này thầm trợ giúp cũng đều trả sạch rồi, từng bước đều thay bọn họ suy nghĩ về phía trước, còn muốn mình làm gì nữa mới được?

Đương nhiên, Lạc Hương chẳng qua cũng chỉ là nhất thời xúc động phẫn nộ, hiểu được bản thân chỉ là giận chó đánh mèo, Thẩm Nhan nghĩ như vậy, không có nghĩa là những người khác cũng nghĩ như vậy.

Lạc Hương thở dài, mở cửa ra, nghiêng thân, nhường cho người ta tiến vào.

"Hì hì, cám ơn nha." Thẩm Nhan nói: "A, gối đầu này của cô thật là thoải mái, nhường cho tôi đi. Tôi ngủ không có gối sẽ đau đầu."

Lạc Hương gật gật đầu. Không phát hiện cái loại biểu tình đắc chí vừa lòng trêи mặt Thẩm Nhan. Thật ra cho dù có nhìn thấy, Lạc Hương cũng sẽ không để trong lòng, tính toán với loại phụ nữ này thuần túy là hạ thấp chỉ số thông minh của mình. Từ lúc bắt đầu nhận biết cô ta, cô ta đơn giản là ích kỷ cùng cao ngạo không hợp thời, hiện tại, thời gian mới chỉ không đến một tháng, cô ta đã hoàn toàn trở nên ngu xuẩn. Kỳ vọng dựa vào đàn ông để sống sót, cho nên mới hỏi thăm chi tiết tình huống đội viên, kỳ vọng bản thân được bảo vệ lớn nhất, cho nên Lạc Hương cũng là phụ nữ sẽ thành đối tượng để cô ta đối phó.

Nhìn thấy cô ta không chút áy náy ngủ giường của mình, chăn mền của mình, gối đầu của mình, tức giận đến mức không nói ra lời. Tự nói với mình phải nhẫn nại, dù sao tới Bắc Kinh sẽ rời đi.

Lạc Hương hoàn toàn không muốn ngủ trêи cùng một giường với cô ta, đành phải nằm tạm trêи một cái ghế sofa ở trong phòng.

Cũng may lần này Thẩm Nhan chỉ tới ngủ, không nói những đề tài vô vị, Lạc Hương cũng chầm chậm ngủ mất.

—————————————ngủ phân cách tuyến——————————————

Đột nhiên, Lạc Hương tỉnh lại.

Thẩm Nhan vẫn ngủ như cũ, trong phòng im ắng, nhưng cái loại bất an đột nhiên tăng thêm này của Lạc Hương, biến thành một loại khϊế͙p͙ sợ.

Lạc Hương ngồi xuống, lắc mình vào không gian, uống một ly sữa, lại ra khỏi không gian.

Sau đó bắt đầu cẩn thận tìm tòi chung quanh rốt cuộc đang phát sinh chuyện gì. Tiếp đó cô kinh ngạc phát hiện, chung quanh biệt thự đều là người biến dị.

Việc này quá không bình thường, phải biết rằng, tốc độ người biến dị tập kết không nhanh như vậy, hiện tại mới mười giờ tối, bốn tiếng đã có thể tập kết được nhiều người biến dị như vậy, rất kì quái.

Cô lay tỉnh Thẩm Nhan: "Tỉnh, xảy ra chuyện rồi." Thẩm Nhan tỉnh lại mơ mơ màng màng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Nhanh đi thông báo những người khác, bên ngoài biệt thự đều là người biến dị, thu dọn đồ đạc, chúng ta đi nhanh lên." Lạc Hương vội vàng ra cửa phòng, đi thông báo những người khác.

Sau khi tất cả mọi người đều biết, lập tức bắt đầu thu dọn đồ đạc. Nhưng Thẩm Nhan lại vẫn chưa tới.

"Hương Hương, cô đi xem rốt cuộc cô ấy đang làm gì." Lam Ba vội vàng dọn sạch đồ đạc lên xe, hiện tại người biến dị ngoài sân đã bắt đầu xao động bất an, đang cắn xé cửa sắt.

"Được." Lạc Hương đi phòng hai người bọn họ, lại không tìm thấy bóng dáng Thẩm Nhan.

"Cứu mạng, Hương Hương cứu mạng." Lầu hai truyền lại tiếng gọi ầm ĩ của Thẩm Nhan.

Lạc Hương nhíu mày, theo quán tính nhìn nơi đó một chút, lại không phát hiện có nguy hiểm gì xuất hiện. Có điều thấy Thẩm Nhan ôm chân, có lẽ cô ta bị trật chân.

Lạc Hương ghét bỏ cô nàng phiền toái này, lại tạm thời không thể bỏ cô ta lại, bằng không còn phải để người khác lãng phí thời gian tới đây, chỉ có thể mệt nhọc chính mình chút.

"Tôi tới đây, cô đừng sốt ruột." Lạc Hương chạy tới, ngồi xổm xuống xem xét vết thương.

Lại không dự đoán được Thẩm Nhan ngẩng đầu nở nụ cười quỷ dị, đưa tay đẩy cô một cái: "Không có cô đại khái mọi người bảo vệ tôi sẽ càng dụng tâm hơn. Hy sinh vì tôi như vậy, cô cũng không thiệt."

Lạc Hương lúc này mới phát hiện, đây là một ban công trồng hoa, thanh bảo vệ rất thấp, mình ngồi ngay cạnh, căn bản không chút sức lực. Kết quả chính là bị đẩy xuống tầng hai.

Chuyện đột nhiên xảy ra, Lạc Hương căn bản không kịp suy nghĩ, đã rơi vào trong hoa viên nhỏ của biệt thự, chỉ hét lên một tiếng, đã ngất đi. Lúc này mới hậu tri hậu giác nghĩ đến, nếu cao thêm chút nữa, bản thân đã có thời gian trốn vào không gian rồi.

Sau đó cô lại tỉnh, mơ mơ hồ hồ nghe được một vài tiếng nói chuyện: "Hương Hương không cẩn thận ngã xuống tầng, chân bị gãy, chúng ta đi không..." Tựa hồ là giọng nói của Thẩm Nhan lại bị Lưu Hải cắt đứt: "Chúng ta mau cứu cô ấy." Sau đó lại là Thẩm Nhan thét chói tai: "Không còn kịp nữa, người biến dị tiến vào rồi..."

Dần dần có tiếng xe, có tiếng đánh nhau, còn có tiếng cắn xé, Lạc Hương vốn đang mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, chỉ chốc lát lại hôn mê lần nữa.

Lạc Hương coi như không may, kỳ thật chỉ cần cô hơi thanh tỉnh một chút, là có thể khống chế suy nghĩ của mình, trốn vào trong không gian, lại không ngờ sau khi bị người phản bội hãm hại, lần nữa gặp phải đồng đội vứt bỏ, chỉ có thể hôn mê, mặc cho số phận.

Có điều, ông trời chung quy sẽ không tùy tiện vứt bỏ cô.

Đại đa số người biến dị đều đuổi theo Lam Ba bọn họ rời khỏi, mà Lạc Hương rơi xuống ở hoa viên bị người biến dị còn lại tìm được cũng cần một chút thời gian, nhưng chỉ lát sau, biệt thự xuất hiện một người.

Anh ta mặc một quần đen sơ mi trắng thường thấy, cầm một thanh kiếm trong tay, một thanh kiếm chân chính, nhìn bộ dáng nó hàn quang sắc bén, còn là một thanh kiếm tốt. Hiện tại lại còn có loại kiếm này, thật sự là một chuyện vô cùng kỳ quái.

Người đàn ông đó cẩn thận ngửi ngửi mùi vị trong không khí, nhíu mày: "Có người?" Dừng một chút: "Sữa tươi... được rồi, vì nhìn thấy sữa tươi." Sau đó cười lạnh một tiếng: "Về phần cái tên kia, không vội."

Anh ta tựa hồ biết Lạc Hương ở nơi nào, trực tiếp tìm được cô, sau đó khiêng cô vào biệt thự.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.