Ốc Đảo Nơi Khô Cằn

Chương 14: Thực vật biến dị



Edit: Diệp Y Giai

Đồ như lều trại không tiện mang theo có chút phiền phức, Lạc Hương cắn chặt răng, ném toàn bộ đồ vào lều trại, lại cài cửa lều trại lên, nếu có người thiệt tình muốn trộm, vậy cũng không còn cách nào, dù sao chỉ còn một ngày này. Khuya nay thật sự sẽ có nhà ở rồi.

Lộ trình hôm nay của bọn họ khá xa, nguy hiểm cũng tương đối cao, nhưng đi kèm với nguy hiểm chính là có rất nhiều hồi báo.

"A, giàu to rồi này." Tào Thượng vui vẻ toét miệng, lại không cẩn thận kéo tới miệng vết thương.

"Bốn người biến dị. Quả thực, còn có một đống mì tôm, chúng ta đại khái có thể đổi được không ít điểm cống hiến." Lưu Hải cười cười: "Quan trọng nhất là, chúng ta dẫn đầu trong việc xuất hiện cái gọi là người có dị năng trước. Đội trưởng Lam Ba, sau này mọi người phải nhờ nhiều vào cậu rồi."

Lam Ba vào lúc mọi người sắp bị người biến dị vây quanh diệt toàn bộ thì anh ta kϊƈɦ phát ra dị năng, có thể thông qua không khí hình thành lồng bảo hộ, ngăn cách nguy hiểm ở bên ngoài lồng, đương nhiên cái lồng này có sức chống đỡ mạnh. Khi bốn người biến dị đồng thời công kϊƈɦ đến, chỉ kiên trì hơn mười giây thôi, nhưng chỉ cần chút thời gian này đã đủ để xoay chuyển thế cục.

Trong đó hai người biến dị là loại tốc độ, một là loại sức mạnh, một con còn lại là loại đặc thù, năng lực là Hợp thể, nó có thể hợp thể với bất kỳ một người biến dị nào khác, sau đó có thể tăng năng lực lên gấp đôi.

Đây là một trận chiến đấu rất gian khổ nguy hiểm giống như đi lại ở trêи dây thép, gần như mỗi người đều bị thương, Lam Ba sau khi sử dụng dị năng sức chiến đấu giảm xuống nghiêm trọng, nếu không có Viên Gia Kỳ bùng nổ sức chiến đấu, đại khái sẽ chết mất một hai người.

Lạc Hương gãy xương cánh tay, lại dựa vào sức lực mạnh mẽ giết chết một người biến dị loại tốc độ, trong lòng rất sảng kɧօáϊ, cảm giác mình rốt cuộc cũng mở được tâm tính, thích ứng cách sinh tồn ở tận thế.

Nhưng, trêи đường trở về, lúc mọi người mang theo tổn thương và cao hứng, Lạc Hương lại càng lúc càng bất an, không giống với tiểu thuyết điện ảnh về tận thế, tuy xuất hiện người biến dị, xuất hiện người có dị năng giữa loài người, hệ thống xã hội tồn tại hoàn toàn thay đổi, nhưng hoàn cảnh của nhân loại ở trái đất lại chưa thay đổi bao nhiêu, vậy đại biểu cho toàn bộ vấn đề cùng khó khăn hiện tại đều là tạm thời, chỉ cần nhân loại vừa thích ứng tình huống hiện tại, một lần nữa bắt đầu là điều tất nhiên, toàn bộ đều dựa vào việc thời tiết chưa thay đổi trêи quy mô lớn, thực vật vẫn còn tươi tốt um tùm. Hiện tại, Lạc Hương lại phát hiện hình thái thực vật đã thay đổi.

Đương nhiên trong tự nhiên, có thứ thay đổi là điều nhất định, nhưng biến dị quy mô lớn như thế lại không có khả năng, vậy cũng chỉ có một loại tình huống, phóng xạ đối với động thực vật đều có ảnh hưởng, chỉ là thực vật hay động vật không hề biến dị nhanh, hiện tại, thời gian cũng qua lâu như vậy, chúng cũng bắt đầu biến hóa. Hơn nữa, Lạc Hương tính xác suất biến dị này, phát hiện xác suất biến dị thực vật cơ hồ cao tới 90%!

Thay đổi hệ thống thực vật cũng đại biểu cho sự biến hóa to lớn trong hệ thống thực vật, như vậy, nhân loại dùng cái gì để ăn? Điều kiện tất yếu để thực vật sinh tồn được thì phải kϊƈɦ thích chúng như thế nào?

Tim Lạc Hương bùm bùm nhảy lên, lại an tâm khi suy nghĩ đến không gian của mình. Bản thân, dù sao vẫn có đường lui cuối cùng.

Có lẽ không gian của cô có tác dụng lớn nhất không phải cung cấp cho cô thực vật dồi dào, mà là cho cô một loại ỷ lại trêи tâm hồn, cho cô một loại hi vọng vĩnh viễn tồn tại.

Lần vất vả này đổi lấy một tòa biệt thự nhỏ, bọn họ cũng đón trưởng bối cùng Lâm Dũng, hiện tại tuy đồ ăn thuộc loại tài nguyên khan hiếm, chỗ bọn họ vẫn hết sức phong phú.

"Tôi muốn gia nhập với mọi người." Lâm Dũng có chút ngượng ngùng nói: "Đồ ăn mà căn cứ cấp cho vô cùng ít ỏi, nếu không phải lúc trước mang theo một ba lô đựng thức ăn, thì sẽ đói bụng rồi. Hiện tại ở cùng với mọi người, cũng tương đối an toàn. Hơn nữa đội trường Lam Ba có dị năng, đối với chúng ta mà nói thì tính an toàn được nâng cao rất lớn."

Mấy người Lạc Hương bọn họ cũng không giấu diếm cái gì, đều nói với các trưởng bối. Cha Viên gia tuy rằng cũng nói muốn gia nhập, lại bị ngăn cản.

"Hiện tại toàn bộ thợ săn của bọn họ đều dưới 40 tuổi, vậy chứng tỏ thứ bọn họ cần là tuổi trẻ lại có sức mạnh, tuổi tác quá lớn đại biểu lực sinh tồn rất thấp, chúng ta không thể mạo hiểm như vậy được." Lưu Hải rất kiên quyết nói: "Chúng ta sẽ tích góp thêm một ít đồ ăn, nuôi sống mọi người không có vấn đề. Vấn đề hiện tại là, chúng ta cần kiếm nhiều điểm cống hiến chút, đổi xăng, súng ống, đồ ăn các loại, chúng ta đi Bắc Kinh bên kia."

"Vì sao? Đi tìm người nhà của các cậu? Tình huống bây giờ loạn như vậy, không cần phải đi." Lâm Dũng có chút bất mãn, quả thực, người nhà của anh ta đều ở đây, ngàn dặm xa xôi chạy đến Bắc Kinh vừa không có lợi, lại rất nguy hiểm, thật sự không có ý nghĩa.

"Bản thân tôi cảm thấy, chúng ta tốt nhất vẫn nên đi Bắc Kinh." Lạc Hương xoay cốc, có chút không yên lòng.

"Hương Hương, cô lại vừa phát hiện ra cái gì?" Lưu Hải cùng Lam Ba đều tương đối coi trọng ý kiến của Lạc Hương, bởi vì cô gái này luôn từ một góc độ không ngờ đến phát hiện ra một vài vấn đề.

"Tốt nhất, chúng ta mau chóng mua thêm một chiếc xe vận chuyển được lượng lớn mà tính an toàn lại tốt. Sau đó tích trữ nhiều thức ăn một chút." Hương Hương nói.

"Cô lo lắng nơi Thượng Hải này thiếu thức ăn? Quả thực, nơi này người còn sống sót tương đối nhiều, hơn nữa quân đội không ít, đồ ăn được xem như tài nguyên tương đối ít ỏi. Nhưng mà, nơi này thu nạp nhiều vật tư dự trữ như vậy, lương thực hẳn sẽ không thiếu. Hương Hương, cô đừng luôn cảm thấy đồ ăn trêи thế giới sắp không còn nữa, đọc nhiều tiểu thuyết cũng không tốt." Tào Thượng đang cắn thịt bò khô, sức mạnh của anh ta khá lớn, hiện tại cơm chiều không nhiều, trước ăn một chút gì đó lót dạ.

Thịt bò khô đều đặt ở trong lều trại, bọn họ rất may mắn không gặp phải bại hoại trực tiếp cướp bóc lều trại, đồ vật đều được bảo tồn, khiến Lạc Hương rất vui vẻ.

Lạc Hương có chút tâm tình suy giảm nói: "Mọi người phần lớn đều sinh ra ở thành thị, có thể không hiểu rõ đối với thực vật, đại khái cũng chưa từng chú ý qua những cỏ cây ven đường đi." Cô bởi vì chịu chấn động tương đối lớn, nói chuyện cũng không sảng kɧօáϊ giống như bình thường.

Nhưng Lưu Hải lại từ trong lời nói giống thật mà là giả không cẩn thận nghĩ tới điều gì, khϊế͙p͙ sợ nhìn Lạc Hương: "Hương Hương, cô đang nói đùa. Điều đó không có khả năng. Đáng lẽ không nhanh như vậy mới đúng."

Lạc Hương lắc lắc đầu: "Chúng nó biến dị. Tuy rằng hiện tại mức độ biến dị không cao, nhưng mà..." Lạc Hương hít sâu một hơi: "Nhưng mà tỷ suất biến dị còn cao hơn nhân loại, khẳng định vượt qua 90%, đại khái có thể đạt tới 95%. Tôi sơ lược phương hướng biến dị qua một chút, chính là phần lá cây trở nên rất lớn, màu sắc hướng tới màu xanh thẫm, hệ rễ còn không xác định, có điều tôi đã phát hiện những thực vật không biến dị khác bắt đầu có lá cây biến vàng, hiển nhiên đã bị biến dị đoạt dinh dưỡng. Chúng nó chẳng qua là tranh với đồng loại bị biến dị, diệt sạch là điều tất nhiên."

Tào Thượng vẫn không kịp phản ứng, có chút nghi hoặc hỏi: "Con người chúng ta còn biến dị, thực vật biến dị cũng không cần ngạc nhiên như vậy chứ. Chúng ta không phải đã sớm biết rồi à. Dù sao chúng nó cũng sẽ không động, thay đổi nữa cũng không lợi hại như người biến dị đâu."

Lúc này những người khác đã phản ứng lại, Lâm Dũng liếc mắt: "Đồ ngốc, đồ chúng ta ăn phần lớn đều là thực vật trái cây, một khi chúng nó biến dị chúng ta sẽ không thể ăn. Hơn nữa hiện tại thực vật đều biến dị, có lẽ động vật chắc hẳn cũng không tránh khỏi, nói vậy chúng ta ngay cả thịt cũng không ăn được. Không có nguồn gốc đồ ăn, dựa vào chút lương thực dự trữ ban đầu, không kéo dài được bao lâu. Khi đó, loài người chúng ta cơ bản là xong rồi. Nếu thời gian thực vật biến dị chậm một chút, chúng ta sẽ có thời gian chuẩn bị, nói vậy không chừng còn có biện pháp giải quyết khác, hiện tại sự biến dị của thực vật đối với chúng ta mà nói ngược lại là một loại đả kϊƈɦ to lớn."

Sau khi Tào Thượng nghe rõ, cũng hoàn toàn câm nín.

Không khí trong phòng khách rất trầm thấp, Lạc Hương nâng lên tinh thần: "Cho nên, chúng ta cần đến Bắc Kinh. Bắc Kinh nơi đó ngoại trừ là thủ đô, còn gần kho thóc lớn của bình nguyên DB, không tự gieo trồng giống với bình nguyên bên này của chúng ta, bọn họ nơi đó phần lớn là gieo trồng theo nông trường, sản lượng cao, hơn nữa phần lớn chuẩn bị lương khố dự trữ cho quốc gia, nếu so với nơi này thì thời gian kiên trì sẽ lâu hơn. Bất kể như thế nào, có thể thêm chút thời gian vẫn tốt hơn, có lẽ tương lai thực vật biến dị này có thể cho chúng ta càng nhiều vui mừng."

Lưu Hải cũng từ trong tin tức kinh hoàng này lấy lại tinh thần: "Được rồi, những thực vật biến dị đó không nhất định theo hướng không tốt, tóm lại vẫn phù hợp quy luật tiến hóa sinh vật của thực vật. Chúng ta chỉ cần chống đỡ qua đoạn thời gian gian nan nhất này, nhất định sẽ có biện pháp giải quyết."

Mọi người đã hiểu rõ tình huống hiện tại, tuy rất chán nản, nhưng lại lần nữa giữ vững tinh thần, nghỉ ngơi ăn cơm thật tốt, rồi bắt đầu chuẩn bị vì ngày mai. Hiện tại, không có thời gian lãng phí.

_______________________________________

Đôi lời của editor: để giải thích 1 chút, ở đoạn trêи có bình nguyên DB, DB là giản xưng bằng chữ latinh của 1 thành phố của Trung Quốc. VD: Bắc Kinh – BJ, Thượng Hải – SH

Trong truyện, tác giả đều dùng giản xưng như vậy để đề cập hay nhắc tới các thành phố, BJ vz SH tương đối dễ đoán, còn DB thì bạn đã thử tìm, tra từ gg đến baidu mà k được nên giữ nguyên.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.