Thiên Tề chợn mắt ngạc nhiên nhìn hỗn chiến xảy ra trong phòng lúc này. Ái Hy đứng bên cạnh giương đôi mắt thản nhiên xem kịch “ Hạnh! Tôi xem cô làm sao giải thích!“.
- Anh! - Hạnh vội vàng luống cuống muốn giải thích nhưng giờ phút này cô giải thích thế nào?
- Oh! Tổng tài tập đoàn Hoàn Cầu sao lại có mặt ở đây thế này!
Hai người kia cũng ngưng đánh lộn quay ra nhìn người mới đến. Người lên tiếng hỏi là người đàn ông bụng phệ đi với Hạnh hôm qua.
- Giám đốc Hoàng sao cũng ở đây! Hai người có chuyện gì mà nặng tay vậy?- Thiên Tề nở nụ cười lạnh.
- Là cậu ta, chưa nói câu nào lao vào đánh người...- chỉ tay sang anh chàng xăm trổ.
- Ông còn dám lên tiếng? Ông dám ôm hôn vợ tôi. - anh chàng xăm trổ dứ nắm đấm.
- Cái gì vợ cậu?- cả Thiên Tề về giám đốc Hoàng đều lên tiếng.- Hạnh! Cô nói đi chuyện này là sao?
- Em... Em... Em...- Hạnh tái mét mặt không nói thành lời. Giờ mà bảo không quen một trong số ba người này thì cô đều chết thảm. Thiên Tề là người không nên chọc, giám đốc Hoàng cũng vây, còn người kia là trùm xã hội đen, cô cũng không dám.
“ bốp...bốp...bốp!”
Ái Hy nở một nụ cười qủy dị rồi vỗ tay tán thưởng, vở kịch đến lúc hạ màn rồi, trò chơi kết thúc. Game over!
“ Bịch!”
Cô lấy trong túi sách ra một sấp hình rồi vứt lên bàn tiệc. Sau đó quay lại khoác tay chồng mình.
- Muốn biết rõ mọi việc thì trước hết hãy xem những tấm hình đó đi!
Sau khi xem xong tấm hình Ái Hy đưa,cả mấy người đều phẫn nộ, quay sang nhìn Hạnh sát khí bừng bừng. Hạnh lúc này mặt mũi cắt không còn giọt máu, ngã quỵ xuống sàn.
- Có sao không? Con...- Anh định đưa tay ra đỡ nhưng đã bị Ái Hy giữ lại.
- Con? Sao anh không hỏi có phải con anh không? Hay nó chỉ tìm người đổ vỏ.?
Xem đi.- Cô đưa cho anh điện thoại của mình đã mở sẵn đoạn clip, bên dưới còn ghi ngày quay.
Anh xem xong mặt cũng chuyển sang màu đen. Trong clip là một người con gái với 4 người đàn ông đang mây mưa, đây không phải là clip hiếp dâm, nhìn nữ chính rất hưởng thụ còn la lên toàn những câu thô tục thể loại hiện sung sướng. Mà nữ chính trong clip chính là Hạnh.
- Cô còn gì để nói?- anh tiến lên đưa tay bóp cổ cô ta xiết chặt. Là đàn ông ai không có cái tôi.
- Ặc... Em...
- Thả cô ta ra đi anh. Động vào hạng người này làm gì bẩn tay.- Ái Hy kéo anh ra, nhỡ anh bóp chết người thì không xong.
- Hừ...
Anh đứng dậy đưa tay lấy khăn giấy trên bàn lau tay, như thể bàn tay rất dơ bẩn khi động phải một thứ kinh tởm.
- Theo như điều tra thì cái thai của cô ta mới được 6tuần. Trong hai tháng này Thiên luôn ở bên tôi mỗi ngày, làm sao có chuyện khiêdn cô có bầu thời gian đó.?
Hai người đàn ông kia cũng điên tiết chẳng kém khi mình cũng là nạn nhân bị lợi dụng.
Bỏ lại hiện trường cãi vã, Ái Hy kéo anh đi ăn, cô thấy đói bụng rồi, nãy giờ xem kịch đứng lâu mệt quá. Thiên Tề mặc dù còn tức giận nhưng cũng nguôi ngoai khi nhìn thấy vợ tươi cười, tốt quá rồi, vợ hết giận và anh cũng được giải oan rồi. Anh nhìn cô cười ấm áp khiến cho mấy cô nhận viên nhà hàng phải ngất ngây, tiếc nuối vì hoa đã có chủ.
.............
Nhà hàng Lavender...
Không gian yên tĩnh, lãng mạn đã được anh chuẩn bị trước để xin lỗi cô. Khi cả hai bước vào tiếng dương cầm vang lên du dương, trầm bổng.
- Gì thế bà?- cô quay lại nhìn anh hỏi.
- Chồng bảo rồi! Chồng không phải bà này bà nọ nhé!- anh nhăn mày búng chán cô một cái.
- Như này là sao?- cô nhìn quanh.
- Chồng vì vợ mà chuẩn bị đấy!- anh hí hửng đi trước kéo ghế cho cô ngồi một cách ga lăng.
- Hôm nay chập dây nào à? Tảng băng như chồng mà biết làm mấy việc này à?- cô đá mỉa.
- Uế! Hạ thấp chồng quá rồi đấy.
- Dẹp đi! Ăn nhanh còn về. Đằng này buồn ngủ lắm rồi đấy. - vừa nói cô vừa làm bộ đưa tay lên che miệng ngáp dài.
- Vợ chẳng biết lãng mạn gì cả. - anh vỗ tay.
Lúc này phục vụ mang lên một chiếc bánh kem rất bắt mắt. Cô ngán ngẩm nhìn cái bánh rồi nhìn anh, rồi lại quay lại nhìn cái bánh. Cô đưa tay chống cằm nhìn anh thở dài.
- Hôm nay sinh nhật chồng à? Hay ngày gì? 20/10 còn tận nửa tháng nữa cơ mà.
- Với chồng thì hôm nào ở bên vợ cũng là ngày lễ!- đón lấy cái bánh từ tay phục vụ, lấy từ sau lưng ra một bó hoa hồng tươi thật to tặng cô.
- Lại còn cả hoa nữa. - cô rất bất ngờ nhưng cũng cố tỏ ra thờ ơ, nhân hoa xong ngắm ngiá rồi đặt sang bên canh.- Ăn được chưa???
- Cứ từ từ. Vợ nhắm mắt vào đi.
Cô cũng nhắm mắt vào xem anh tính làm gì. Anh đứng dậy đi vòng ra sau lưng cô, mở hộp lấy ra một sợi dây chuyền long lanh đeo vào cổ cô.
- Rồi vợ mở mắt ra đi!
Phục vụ bắt đầu mang đồ ăn lên, cô sờ cổ, hơi bất ngờ vì anh tặng sợi dây chuyền trị giá như vậy cho cô.
- Cảm ơn!
Hai người dùng bữa tối cùng nhau, nhưng mỗi người lại theo đuổi một suy nghĩ. Anh thì suy nghĩ về câu cảm ơn của cô là ý gì. Còn cô thì suy nghĩ theo hướng khác, cô chẳng còn thiết tha mơ mộng như thời yêu Vũ, tình yêu đầu thơ mộng, nhiều hứa hẹn, hy vọng. Cũng từng có bữa ăn lãng mạn như phim Hàn, nhưng rồi sao? Vẫn có thể đổi thay! Nên bây giờ cô sống thực tế chút, cứ bên nhau được ngày nào thì trân trọng ngày đó đi, không hứa hẹn, không nói trước tương lai vì nói trước bước không qua.
Giờ hai người là vợ chồng trên danh nghĩa, nhưng cả hai đều hiểu lí do của cuộc hôn nhân này là hai tiếng Trách Nhiệm, chứ không hẳn xuất phát từ tình yêu. Đến đâu thì đến!