Ánh mắt Ngạn Bằng thoáng chốc rơi trúng vào con người đang rụt rè núp ở đằng sau lưng Lưu Văn.
Vẻ mặt ông ta có một chút thay đổi, nhìn khuôn mặt của Doãn Đình có một chút quen mặt rất giống một người mà ông ta đã từng gặp qua … nhưng đã lâu như vậy ông ta chẳng còn nhớ ra đã gặp người nào có khuôn mặt xinh đẹp mà quen thuộc như vậy
Ông ta vừa nhìn vừa hỏi Bạch Nguyệt Lâm “ Cô bé này là?”
Bạch Nguyệt Lâm tươi cười đáp lại “ Là con của một người bạn quá cố của tôi, Doãn Đình lại đây chào hỏi Ngạn Tổng một chút”
Nghe thấy cơ thể cô có một chút cứng đờ hai chân không thể chuyển động mà tuỳ ý mặc cho Bạch Nguyệt Lâm kéo cơ thể cô lên phía trước, cô sợ đối diện với người đàn ông này nhưng cô vẫn phải cố gắng giấu đi nổi sợ ấy vào bên trong khoé môi tỏ ra một đường cong đáp lại.
“ Xin chào cháu là Doãn Đình”
Ông ta bật cười, có vẻ Ngạn Bằng đã nhận ra cô đang sợ ông ta thì phải “ Không cần phải sợ tôi đâu, cháu cứ bình thường là được”
Doãn Đình nghe thấy liền ngại ngùng. Lưu Văn ở đằng sau cũng chẳng được thoải mái cho lắm, hắn vốn đã không thích chỗ này nay lại bắt hắn đi giao lưu với mấy người bên ngoài thì tỏ ra vui vẻ nịnh nọt bên trong thì đâm chọt nhau. Thật giả tạo, hắn ghét những người như bọn họ!
Hắn không thể chịu đựng được liền kéo tay cô đi ra khỏi nơi náo nhiệt này dưới sự chứng kiến bao nhiêu cặp mắt kể cả Ngạn Bằng cũng nhìn thấy…
Doãn Đình bị hắn lôi kéo đột ngột chưa kịp định hình lại thì đã thấy mình đang đứng ở sảnh rồi.
“ Cậu đưa tôi đi đâu vậy”
Hắn không quay đầu lại tay vẫn giữ chặt cánh tay cô lôi đến trước cửa sảnh bữa tiệc mà nói vọng ra sau
“ Về nhà”
“ Tôi còn chưa tạm biệt Bạch Tỷ và cả…”
Chưa để cô nói xong hắn đã xoay người bắn cho cô ánh mắt cảnh cáo. Những lời cô vừa muốn nói đành nuốt xuống, ngoan ngoãn không nói một lời nào nữa.
Lưu Văn vẻ mặt im lặng ngồi trong xe không nói một lời, cô ngồi bên cạnh cũng thấy căng thẳng theo. Đúng lúc hắn lái ngang qua một con đường, mùi đồ ăn thơm lừng sọc vào mũi cô bụng cô cũng vì vậy mà kêu lên, Doãn Đình khẽ liếc nhìn người đàn ông bên cạnh
Lưu Văn hắn nhận ra cô muốn nói gì liền lên tiếng từ chối “ Không được”
“ Tại sao không được? Cậu không thấy bụng tôi kêu à”
“ Ăn ở ngoài đường không sạch sẽ, nếu cậu đói về nhà kêu quản gia Hàn làm cho ăn”
Cô lắc đầu, không thèm nghe theo lời hắn “ Dừng xe”
Hắn đen mặt không hài lòng, đây là lần thứ hai cô kêu hắn dừng xe lại. Thấy cô có vẻ như đang có ý định xuống xe, bản thân liền đạp ga mạnh mà phóng đi bất chấp đang là đen đỏ
Cô giật mình mở to mắt nhìn hắn, miệng không quên mắng hắn “ Cậu điên rồi hả! Có biết đang là đèn đỏ không?”
Hắn quan tâm gì chứ? Thứ mà hắn quan tâm là nhìn thấy cô tức giận hắn liền cảm thấy vui vẻ…
“ Không thấy, lở rồi thì về nhà ăn vậy” miệng hắn nhếch lên, tay đặt lên môi vuốt nhẹ
Doãn Đình ngồi bên cạnh ôm lấy cục tức vào trong người! Tên điên!
[…]
Về tới nhà cô liền đẩy mạnh cửa mà đi xuống chẳng thèm liếc hắn một cái. Đi thẳng một mạnh vào nhà
Hắn ngồi bên trong cảm thấy hả hê sau đó cũng đi theo sau lưng cô.
Lưu Văn thấy cô mặt mày nhăn nhó liền đặt đít ngồi bên cạnh. Hắn đột nhiên nói vọng vào trong phòng bếp “ Bác Hàn bác nấu cho cháu bác mì siêu to nhé ạ, Doãn Đình đói ạ”
Cô khoanh tay, quay đầu liếc xéo hắn “ Ai bảo cậu là tôi đói”
Hắn nhướng mày, cười cợt “ Ban nãy cậu vừa nói còn gì”
Doãn Đình nói vọng ngược lại vào phòng bếp “ Bác Hàn cháu không đói ạ, bác cứ nấu cho Lưu Văn cậu ấy mới là người đói”
“ Tôi đói khi nào?” Hắn nhướng mày nhìn cô
“ Bây giờ thì cậu đói rồi đó”
Hai người ngồi nói qua nói lại, đợi mãi mà chẳng có ai đáp lại hay bưng đồ ăn ra ngoài. Hai bọn họ nhìn nhau rồi nhìn vào trong phòng bếp
Cô đứng dậy đi thẳng vào phòng bếp, một lát sau liền trở ra nhìn hắn nói “ Có ai đâu?”
Hắn thản nhiên đáp lại “ Tôi quên mất bác Hàn vẫn còn ở bữa tiệc”
“ Vậy giờ ăn gì?”
Hắn huýt vai nhìn vào điện thoại rồi nhìn qua cô “ đặt đồ ăn về”
Doãn Đình bất lực, lúc nãy nghe lời cô thì đâu tới nổi như vậy.
Hắn đột nhiên hỏi cô “ Sao lúc nãy gặp Ngạn Bằng cậu lại sợ như vậy?”
Doãn Đình có chút giật mình khi nghe hắn nhắc đến nhưng vẫn bình thản trả lời hắn “ Nhìn ông ta rất quen mắt, giống một người quen của tôi thôi”