Ở Rể - Tiêu Lâm

Chương 95: Giáo dụ có gì chỉ bảo?



Hơn nữa, trước khi tuyên bố muốn giết cả nhà Tiêu Lâm thì Chu Hành không thấy lư hương của hoàng đế, chỉ ỷ vào chỗ dựa là Chu gia để mắng Tiêu Lâm ngang ngược, thế cũng tương đương mắng hoàng đế ngang ngược rồi!

Chu Hành càn rỡ tự cho mình là hay, trong cơn giận dữ không chú ý lời nói và việc làm, nói năng ngông nghênh.

Đợi khi tỉnh ngộ thì đã trễt

Trong những tình huống quan trọng thế này, hắn ta phải có trách nhiệm với từng câu chữ mình nói ra.

“Tiêu Lâm! Người lừa ra! ngươi dám lừa ta!”, Chu Hành bể đầu chảy máu giận dữ hét lên, hắn ta lại bị một tên vô dụng lừa dối.

Tiêu Lâm lợi dụng luật pháp Đại Nguy để gài hắn ta. Giống như lần giết Tống Thiên Vấn vậy.

Tiêu Lâm cất đi lư hương dính máu, coi như cam chịu. Án văn tự* thời cổ, phạm một chữ đã khiến hoàng đế kiêng ky, cả nhà liên luy. Đại Nguy không có án văn tự nhưng dưới chân thiên tử, đặc biệt là trước hoàng khảo* mà không chịu kiềm chế tính tình, phạm tội vì lời nói cũng là chuyện bình thường.

*Án văn tự còn gọi là Văn Tự Ngục, những vụ án do câu chữ gây ra. hầu như tất cả những người viết vô tình phạm câu chữ ky húy đều bị khép tội phỉ báng Hoàng đế. Nhẹ thì bị chém đầu; nặng thì bị chém ngang lưng, bị tùng xẻo...





*cách gọi khác của thi đình và thi hội hay những kỳ thi tổ chức tại kinh.

Tào Hành Chi nãy giờ đứng bên ngoài nhìn vào đúng lúc đứng lên quát: “Người đâu! Chu Hành bất kính trong lời nói và việc làm, phạm thượng, lập tức tước đoạt tư cách thi hội, bắt vào nhà giam! Chờ ngày xử trảm!”

Sắc mặt mọi người tái mét.

Hai nha dịch nhào lên, Chu Hành quát: “Là do Tiêu Lâm đánh ta trước! Các ngươi không thấy sao? Tiêu Lâm ra tay trước! Các ngươi mù hết rồi à?”

Ai ra tay trước đã không còn quan trọng, Chu Hành phạm vào tội khẩu ky*, bị Tiêu Lâm dạy dỗ, Tiêu Lâm còn có công đói

*nói ra lời bất kính.

Chu Hành thấy Tiêu Lâm bình an, phong thái quân tử ngày xưa biến mất chẳng còn gì, hắn ta gào thét như hàng cá ngoài chợ, máu bắn đầy đất, Tào Hành Chỉ ra hiệu bằng mắt, nha dịch bổ một cái vào gáy khiến Chu Hành ngất đi rồi kéo xuống như kéo chó.

Các cử nhân đều rất kinh ngạc, chưa bắt đầu thi hội mà họ đã thấy năng lực giương đông kích tây của Tiêu Lâm.

Trước mắt bao người, Tiêu Lâm công khai đánh Chu Hành, còn làm cho đám tay sai của đối phương tái mặt, họ nhìn nhau rồi cúi đầu không dám nói gì nữa, sợ ảnh hưởng tới cuộc thi sau đó.

Tân Nam và Tân Bắc trợn mắt há mồm, tỷ đưa cho Chu Hành một chén canh, đối phương tạch! Người tỷ phu này rốt cuộc thích tỷ của họ tới mức nào? Về nhà phải kể cho tỷ nghe, không thể cứ để tỷ phu ghen như vậy.

Tào Hành Chi liếc nhìn Tiêu Lâm, sai người dọn dẹp mặt đất, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, tiếp tục kiểm tra thí sinh, đưa bảng số.

“Giáo dụ có gì chỉ bảo?”, Tiêu Lâm hành lễ, Văn giáo dụ nhìn hắn, im lặng hồi lâu mới cho phép hắn đứng thẳng: “Xem ra lư hương này là con dao hai lưỡi! Ngươi lại dùng rất thuận tay, cẩn thận gậy ông đập lưng ông đấy!”

Hôm nay Văn giáo dụ vẫn cổ vũ học sinh theo thông lệ, ai ngờ còn chưa tới đã nghe thấy tiếng Chu Hành rên la, vậy nên mới vội vã chạy tới.

Nếu hôm nay ông ta tới chậm một bước thì chắc Tiêu Lâm đã tự mình giết chết Tiêu Lâm rồi.



Hiện tại sát khi trong mắt Tiêu Lâm vẫn chưa tan, Văn giáo dụ khẽ thở dài: “Ta biết ngươi cũng sống không dễ dàng gì, nhưng kỳ thi sắp tới, phải bình tĩnh lại!"

Từ khi Tiêu Lâm tham gia thi tới nay, giới quyền quý không ngừng ép buộc, nếu là người khác thì chắc đã bị dồn vào đường cùng lâu rồi. Nếu không phải Tiêu Lâm trẻ tuổi kiên cường, dám giết dám làm thì với tài năng của hắn, e là sống không được tới ngày hôm nay.

Trước kia Văng giáo dụ cũng có nhiều đệ tử xuất sắc nhưng đều chết trước kỳ thi hội.

Tiêu Lâm đã bình tĩnh từ lâu rồi, tương lai xán lạn sắp tới, hiển nhiên hắn sẽ không để một tên Chu Hành quèn quấy phá. Hắn gật đầu: “Đa tạ sự dạy bảo của giáo dụ, đệ tử vào trường thi!”

“Đi đi!”

Tiêu Lâm cầm theo hộp bút tiến vào trường thi, cử nhân khác tự động nhường đường cho hắn. Tiêu Lâm thể hiện vẻ mặt kiên cường, nhìn thẳng phía trước, khí thế hùng hổ, trước đây các cử nhân khác ngại tới gần hắn, giờ là không dám tới gần hắn.

Tào Hành Chi thân là quan ngoài mành mà chọn cách mở một mắt, nhắm một mắt đối với Tiêu Lâm thì ai sáng suốt cũng nhìn ra được là đây là cố ý.

Chu Hành cũng thua thảm trong tay hắn, những cử nhân quý trọng tiền đồ của mình tất nhiên sẽ tránh hắn xa nhất có thể, không thể để mình trở thành Chu Hành thứ hai!

Chỉ có Nguy Thanh là lẽo đếo theo sau Tiêu Lâm, hiện tại mọi người nhường đường, với y thì cảm thấy vô cùng oai phong.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.