Ở Rể - Tiêu Lâm

Chương 43: Hứa hẹn



“Đương nhiên không phải chuyện gì gấp. Nếu Tào đại nhân mời ta đến, hôm nay học trò đến đây là có việc c’ân nhờ”.

“Ồ? Mời giải nguyên vào”.

“Học trò đến đây là muốn xin một thương bài”.

Thương bài tương tự với giấy phép kinh doanh thời hiện đại, có thử này mới có thế mở cửa làm ăn.

ở Đại Ngụy, muốn có được thương bài không phải chuyện dẻ, người có tiền có quyền mới có thể lấy được thương bài, muốn lấy nhiều hơn thì người có tiền có quyền cũng rất trây trật.

“Kinh doanh? Cậu muốn kinh doanh?”.

Tào Hành Chi vò cùng ngạc nhiên và nghi hoặc, bệ hạ ban thưởng hoàng kim hai trăm lượng, đù đế hãn cả đời cơm no áo ấm.

Tiêu Lâm mỉm cười: “Phải”.

Sĩ nòng công thương, thương nhân xếp cuối cùng, mặc dù Đại Ngụy không khinh thường thương nhân như các quốc

gia khác, nhưng cũng không coi trọng.

Tiêu Lâm là một kẻ nghèo, theo lý mà nói vào triều làm quan mới là con đường đúng đăn, vì sao lại muốn kinh doanh?

Tiêu Lâm hiếu sự nghi hoặc của ông ta, nói: “Đại nhân, Tiêu mổ hiếu, ai cũng nói vội vội vàng vàng cũng chỉ vì mấy lượng bạc, không bằng vào triều làm quan. Nhưng Tiêu mồ cho rang, với mấy lượng bạc đó, có thể giải quyết vò vàn nồi lo trên thế gian, bảo đảm người già khỏe mạnh tuổi xế chiều, giúp trẻ nhỏ có thế vào được học đường, đáp ứng nhu cầu dầu muối ngũ cốc lương thực của mọi người”.

Tào đại nhán sửng sốt, Tiêu Lâm lại nói: “Cũng khõng sợ đại nhân chê cười, trước khi trở thành giải nguyên, Tiêu mỗ và mẩu thân, muội muội ba ngày không được ăn một bữa no. Tiẻu mổ còn như vậy, huống hồ là những bách tính khác? Việc sản xuất lương thực quá kém, thương nghiệp lại lạc hậu, quốc gia làm sao lớn mạnh? Nếu ai ai cũng ãn no, ai ai cũng đọc sách biết lẻ nghĩa, ai ai cũng kinh doanh thì sao Đại Ngụy phải lo về việc không giàu mạnh? Đại Ngụy giàu

mạnh không thể thiếu một chữ thương”.

Tiêu Lâm chuyến hóa khái niệm ở hiện đại, tham khảo với Tào Hành Chi một lúc lâu.

Những lời nói kinh thế hãi tục này lại khiến Tào Hành Chi liên tục gặt gù.





Tiêu Lâm có chí lớn, hắn nói một cách chậm rãi, phân tích tình hình triều đình hiện nay, lại chạm trúng chỗ quan trọng. Tào Hành Chi vô cùng thán phục, bệ hạ dùng hân là không sai được!

“Nói vậy Tiêu giải nguyên kinh doanh là đế xây dựng nền tảng tốt cho đời sổng nhân dân Đại Ngụy, hơn nữa còn chuấn bị cho tình huống có thế xảy ra sau này?”

“Phòng trước vần hơn”, Tiêu Lâm gật đầu: “Con người không lo xa ắt sẽ có nỗi buồn gân, huống hồ là một nước lớn? Tiêu Lâm sẵn sàng làm người tiên phong, mở ra một chương mới thuộc về bệ hạ và Đại Ngụy”.

Tào Hành Chi gật đầu, do dự một lúc rồi nói: “Tiêu giải nguyên, tấm lòng thành khấn của cậu làm lão phu cực kỳ cảm động. Chỉ là người tài năng xuất

chúng ắt sẽ bị ghen ghét, lão phu có câu muốn tặng cho Tiêu giải nguyên, mong cậu đừng chê”.

Tiêu Lâm nghe vặy thì hành lễ: “Đại nhân cứ nói, học trò xin lâng nghe”.

“Thương bài là chuyện nhỏ, nhưng Tiêu giải nguyên phải cẩn thận. Con đường ở kinh thành vốn khó đi, từng bước thấp thỏm, nếu cậu làm người tiên phong thì phải giấu bớt tài năng”.

Tào Hành Chi là một người cấn thận ốn trọng, câu nói này có ý tốt.

Tiêu Lâm thiếu niên đầy cốt khí, quá phò trương thì sau này sẽ không tránh khỏi chịu thiệt.

“Học trò đa tạ đại nhân chỉ điếm, chỉ là từ xưa đến nay muốn có thay đối thì sẽ phải có người đố máu và mồ hôi, đấy không ngã! Nếu gió muốn đầy ta, ta sẽ đón gió mà đi! Nếu sấm muốn đánh ta, ta sẽ đứng thẳng giữa trời xanh! Trừ bệ hạ, học trò không sợ gì cả!”.

Kiếp trước Tiêu Lâm quá cấn thận kiên định, làm việc nhiều năm vẫn chỉ là một nhóm trưởng ở viện bảo tàng. Người khác nịnh nọt bợ đỡ, ai ai cũng thăng

chức tăng lương. Kiếp này nếu hắn còn đi con đường tầm thường cho sự nghiệp thì chẳng phải sẽ lại sống uổng phí hay sao.

Tào Hành Chi giật mình, cảnh tượng Tiêu Lâm đội mưa vào ngày thi Hương lại hiến hiện trước mắt.

E ráng giao long gặp mây và mưa, chung quy cũng không phải thuộc về ao hồ.

Ngày nào đó Tiêu Lâm chắc chẳn sẽ siêu phàm.

“Ta sông nhiều nám như vặy, từng gặp nhiều văn nhân sĩ tử, chỉ có Tiêu giải nguyên khiến ta xúc động. Ta hứa với cậu, nếu cậu vào được thi Đình, đỏ tam giáp, lão phu sẽ đích thân đưa thương bài đến tay giải nguyên”.

Tam giáp không phải là trạng nguyên, bảng nhãn, thám hoa, mà là chỉ riêng trạng nguyên.

Thứ nhất Tào Hành Chi muốn xem thử bản lĩnh của hân.

Thứ hai cũng coi như khéo léo khuyên can, dù sao kinh doanh cũng không phải chính sự.

Cứ ngỡ Tiêu Lâm sẽ lộ vẻ mặt khó

xử, không ngờ hãn lại mừng rỡ, giống như đồ trạng nguyên đã là chuyện chắc chắn: “Học trò đa tạ đại nhân! Học trò nhất định sẽ tích cực chuẩn bị cho kỳ thi, không phụ sự kỳ vọng của đại nhàn. Hòm nay đã quấy rầy đại nhân, học trò xin cáo lui trước, sau này sẽ lại đến thăm”.

“Đi đi”.

Tào Hành Chi dùng ánh mắt tiền Tiêu Làm rời đi, cầm bút viết một bức thư, sai người đưa vào trong cung.

Tiêu Lâm được hứa hẹn, trong lòng vui vè, cất bước như bay.

Thi Hội tiếp theo của Đại Ngụy hắn không cần chuẩn bị, bởi vì nội dung thi Hội là thư pháp và toán thuật.

Về thư pháp, thành tích của Tiêu Hình trước kia không mấy ưu tú, nhưng được ở chỗ nét bút đẹp, thế là Tiêu Lâm được lợi, thư pháp không cần lo lắng.

Toán thuật là số học cổ đại, cũng gọi là toán học. Toán học ở thời cố đại là một mòn quan trọng, Tiéu Lâm cũng có hiếu biết về những danh tác số học cố đại như “Trưong Khâu Kiến toán kinh”,

“Hoàng đế cửu chương toán kinh chi tiết”,…

Quan trọng nhất là số học thời cố đại tuy có sớm hơn phương Tây, nhưng số học cố đại thiên về thực dụng, không giống phương Tây số học không có nhiều tính thực dụng, nhưng số học phương Tây lại hoàn chỉnh hơn. Sau cùng trình độ số học phương Tây vượt qua Hoa Hạ, đồng thời phát triển vượt bậc, nhất là toán cao cấp.

Tiêu Lâm là người từng học toán cao cấp ờ thời đại học, còn sợ cuộc thi toán thuật của Đại Ngụy hay sao? Đại Ngụy không phải Hoa Hạ, báy giờ Đại Ngụy ngay cả bảng cửu chương còn chưa phát minh ra.

Tiêu Lâm không muốn khinh dề người khác, nhưng Đại Ngụy thực sự có hơi lạc hặu.

Tiêu Lâm tâm trạng cực kỳ vui vẻ nối hứng đi dạo phố ờ kinh thành, thuận tiện xem xem sau này sẽ đặt cửa tiệm ở vị trí nào thì tốt.

“Ha ha ha!”.

“Ha ha, ngươi xem mắt hắn sưng to

như cái bánh bao vậy!”

Bên đường lớn vang lên tiếng cười đùa măng chửi, một nhóm thiếu niên giàu có đang đùa giỡn động vật gì đó, lúc thì đấm đá, lúc thì ôm bụng cười lớn.

Bên cạnh có nhiều người đứng xem, chỉ trỏ, nhíu chặt mày. Trừ đám thiếu niên đó thì khởng có ai vui nổi.

Tiêu Lâm rẽ đám đông đi đến phía sau đám thiếu niên, nhìn lại bọn họ vừa đá vừa đạp đâu phải là động vật gì, mà là một người đàn ông.

“Dừng tay!”, Tiêu Lâm tức giận quát, giọng như chuông ngân, đám thiếu niên quý tộc đột nhiên quay đầu lại, nhìn xem là ai dám quấy nhiều thú vui của bọn chúng.

Người bị đánh vóc dáng cao to nhưng lại giống như một con vật nằm trên đất, mắt mũi bầm tím, mũi chảy máu, có thể nói là thê thảm không nỡ nhìn.

Tiêu Lâm lạnh lùng nói: “Dưới chân thiên tử mà các ngươi dám làm càn!”.

Một thiếu niên ăn mặc hào hoa phú quý tỏ ra bất mãn, đang định ra mặt thì lại bị người khác kéo về: “Người này không

thế trêu chọc, hân là…”.

“Mặc kệ hắn là ai!”, người bị kéo khinh thường nhún vai, lộ vê vui mừng, giống như nhìn thấy một con mồi khác: “Ngươi cấm được ta sao? Ngươi biết cái giá của việc lo chuyện bao đồng là gì không? Cút! Đừng quấy rầy nhã hứng của ta, nếu không cả ngươi ta cũng đánh!”

Thiếu niên nhận ra Tiêu Lâm ở cạnh hơi sốt sắng, hóm qua hắn ta tham gia buối tiệc ở Tân phủ, Tiêu Làm là người không sợ cả Tống đại nhân, đăng sau lại có bệ hạ chống lưng, đúng là không thể chọc giặn!

Nhưng người bạn của hàn ta lại không cho hần ta nói, thiếu niên kiêu căng kia chỉ Tiêu Lâm: “Sao không nói gì, ngươi sợ rồi à? A? Không phải ngươi muốn lo chuyên bao đồnq hay sao?”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.