Ở Rể - Tiêu Lâm

Chương 227: Chu Hành nhìn thấy



"Hừ, thứ tạp chủng!" Chu Hành hừ lạnh, phất tay áo bỏ đi! Cứ chờ xem! Xem Tiêu Lâm ngươi huênh hoang được mấy ngày!

Chu Hành nhìn thấy Chu Minh mà bực bội như thể nhìn thấy Tiêu Lâm, hắn ta quát lớn: "Ta tự mình tới vương phủ, ngươi không cần đi theo, ta nhìn thấy ngươi đã thấy chán ghét rồi!"

"Vâng, Chu công tử đi thong thả", Chu Minh cúi đầu hành lễ, cố giấu đi vẻ mặt vô cùng khó coi.

Sự hận thù của Chu Hành đối với Tiêu Lâm lại trút hết lên đầu Chu Minh. Một người được nuôi lớn bởi một bà mẹ goá như Chu Minh đúng là đáng bị coi thường!

"Từ nay về sau, nếu ngươi còn dám xưng huynh gọi đệ với †a, ta sẽ thiến ngươi! Đưa ngươi vào cung làm công công! Xem đến lúc đó ngươi có còn huynh đệ nào không!", Chu Hành buông ra những lời vô cùng tục tĩu rồi cưỡi ngựa rời đi.

Chu Minh tủi hổ đứng trước Minh Nguyệt Lâu, nghiến răng nghiến lợi cung kính tiễn Chu Hành rời đi. Cũng may là hôm nay hắn ta không mặc quan phục, nếu không lòng tự trọng của một người đàn ông và của một vị quan của Chu Minh đều không còn nữa.

Hạt giống thù hận đã chôn sâu trong lòng Chu Hành.





Chu Minh hận Tiêu Lâm. Hắn ta không trách Chu Hành mà chỉ hận Tiêu Lâm đã làm hẳn ta bị liên luy, phải chịu nỗi nhục nhã này.

Hai huynh đệ này trong mắt tràn đầy nỗi hận đối với Tiêu Lâm. Tiêu Lâm trong lòng muốn chửi thề, hẳn chẳng làm gì mà sao cổ nhân có thể nổi giận vô lý như vậy?

Vậy nếu hän thực sự làm gì đó thì chẳng phải hai huynh đệ này sẽ tức đến mức tự nhảy vào quan tài sao?

Cảnh tượng Chu Minh bị sỉ nhục vừa rồi đã bị công chúa Đại Đồng đang cải trang vi hành gần đó nhìn thấy.

"Cái kẻ coi trời bằng vung đó chính là Chu Hành sao?”

Công chúa Đại Đồng từng gặp Chu Hành trước đó, chính là hôm hẳn đối thơ với Tiêu Lâm ở Tri Nghĩa Đường. Chu Hành từng là một vị công tử khôi ngô tuấn tú, một quân tử hiền lành như ngọc, tại sao sau khi ra tù, tính tình hắn lại thay đổi mạnh mẽ đến vậy? Trông hản ta chẳng khác gì mấy kẻ vô lại đầu đường xó chợ.

Thị nữ gật đầu: “Đúng là người đó'.

“Hừ”, công chúa Đại Đồng lắc đầu: “Người nhà họ Chu đúng là ngang ngược”.

Công chúa có ấn tượng rất xấu với Chu Hành nên giọng điệu có chút lãnh đạm và xa cách. Trong phe phái của Ngụy. giám quốc cũng chẳng có mấy kẻ không bá đạo ngang ngược: Tam Sỉ, thừa tướng và nhà họ Chu tên nào tên nấy đều hống hách.

"Công chúa, người chỉ nhìn từ xa mà không vào trong sao?"

"Không cần, ta chỉ cần biết hẳn vẫn bình an vô sự là được", công chúa Đại Đồng lắc đầu. Nàng ta nghe nói Tiêu Lâm từ thôn Ám Uyên an toàn trở về, nhưng vì thân phận của mình nên không tiện tới thăm hắn.

Sau khi nhìn Tiêu Lâm từ xa, công chúa thở phào nhẹ nhõm khi thấy hắn quả thực đã an toàn và tràn đầy sức sống như trước.

Nhưng hôm nay tại sao hắn lại đưa theo Tân Phượng Uyển?

Công chúa Đại Đồng cảm thấy buồn bã nhưng cố gắng không để lộ ra ngoài, có điều thị nữ thân cận của nàng đã nhận ra và cười nói: “Công chúa, người vội vàng truyền tin đến cho Tiêu phu nhân, còn nói là thay Bệ hạ quan tâm đến sĩ tử Đại Nguy. Nếu đã là thay Bệ hạ quan tâm sĩ tử thì sao giờ không đường hoàng đi vào đó chứ?”

"Nha đầu chết tiệt!"

Công chúa Đại Đồng bị thị nữ trêu đùa liền giậm chân kéo thị nữ ra khỏi Minh Nguyệt Lâu. Hai người họ hoà vào con phố phồn hoa náo nhiệt, những nơi công chúa đi qua chỉ để lại một vệt hương thơm.

Cùng lúc đó, năm trăm chỗ ngồi trong Minh Nguyệt Lâu đã được lấp đầy.

Ngoại trừ những cống sinh đã vượt qua kỳ thi Hội thì còn lại đều là bách tính bình thường.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.