Thiết kỵ mãnh liệt chấn động mặt đất, tiếng kêu giết cuồn cuộn như thủy triều.
- Liều mạng với bọn chúng...
Long Hồi hô to, múa may thiết giáo trong tay, chém ngã một kẻ địch ở phía trước xuống đất, máu thịt bắn tung tóe. Binh lính Oán Quân vẫn tiếp tục ồ ạt xông đến.
- Giết!
Trận xung kích nhỏ này đối với Oán Quân chỉ giống như sóng đánh lên đá ngầm, nhưng tiếng hò hét thảm liệt mà anh dũng cũng không thể thay đổi được cục diện chiến trường vốn đang tan tác. Sườn đông, sườn tây, có rất nhiều người đang bỏ chạy tứ phía.
Đã không thể phân biệt rõ là bộ hạ của ai bỏ chạy đầu tiên rồi. Lúc này đây, nhân mã tụ tập thật sự quá hỗn tạp, nơi chiến trường có một mặt tinh kỳ chính là phương hướng Oán Quân tấn công đến. Mà tầng xung phong thứ nhất dâng lên sóng máu, cũng đã khiến rất nhiều đội ngũ kinh hãi bỏ chạy, cả những đội ngũ xung quanh bọn họ cũng theo đó mà bắt đầu tán loạn chạy trốn.
Trong trận chiến chỉ có duy nhất một đội ngũ nhỏ vẫn còn đang chật vật chống đỡ. Bên phía Long Hồi, lấy y dẫn đầu, dẫn theo mấy trăm huynh đệ dưới trướng tập kết thành trận. Vương Truyền Vinh suất lĩnh thủ hạ giết qua khu rừng bên cạnh. Mã đội của Nghê Kiếm Trung, kể cả Phúc Lộc và một nhóm cao thủ lục lâm như cơn sóng hỗn loạn. Một đường giết tới gần như làm chiến trận trong nháy mắt cơ hồ bị tách ra.
Giống như là đường phố bị nước lũ quét tới, trong khoảnh khắc, sóng máu ngập trời che kín hết thảy.
- Lão Trần! Lão Thôi...
Trong những tiếng hò hét cuộn trào mãnh liệt, người người như thủy triều, Long Hồi bị thân binh, huynh đệ dồn vào trong đội ngũ. Hai mắt y đỏ ngầu nhìn xung quanh, chiến cuộc tan tác như mọi lần xảy ra quá nhanh. Song khi tan tác như vậy, lòng y dĩ nhiên ý thức được rất nhiều chuyện.
- Giết ra ngoài! Thông tri cho Hạ thôn, không được đi ra...
- Phúc Lộc tiền bối...
- Chúng ta thua, cùng lắm thì chết mà thôi...
- Các vị, không nên bị lợi dụng...
- Thông tri cho bọn hắn, không được đi ra...
Trên chiến trận, kỵ binh bất ngờ tập kích, chạy thành vòng tròn, vờn quanh quân trận dễ thấy nhất do Long Hồi suất lĩnh. Là đội ngũ kỵ binh tinh nhuệ của Oán Quân, mấy ngày qua, Quách Dược Sư cũng không cho họ xuống ngựa bộ chiến, tham gia trong trận chiến công phá Hạ thôn. Trong khi các đội ngũ khác trong đại quân thương vong thảm trọng, thì những người này cùng lắm cũng chỉ kéo cung bắn tên, nhưng trước sau họ vẫn bị uất nghẹn. Từ ý nghĩa nào đó, tinh thần của họ đã bị hao mòn không ít bởi thương vong thảm trọng của đồng bọn, tận đến lúc này, tinh kỵ rốt cuộc mới phát huy ra sức mạnh.
Trên mặt đất tuyết phủ trắng xóa đã điểm đầy bóng người hỗn loạn rồi. Long Hồi một mặt ra sức chém giết, một mặt lớn tiếng hò hét, nhưng người có thể nghe được tiếng hò hét của y cũng không nhiều lắm. Lão nhân Phúc Lộc cưỡi chiến mã, vung song đao, ra sức chém giết, ý đồ tiến tới, nhưng mỗi khi tiến lên được một bước, chiến mã lại bị bức lui ba bước, dần dần bị quấn kẹp rời về hướng bên cạnh. Lúc này, chỉ có một mã đội nhỏ do "Thái Nguyên" Nghê Kiếm Trung dẫn đầu nghe được tiếng hét của Long Hồi, bèn dốc sức lao về trước, xuyên qua chiến trường thô bạo...
...
- --------------------------------------
- Xảy ra chuyện gì...
Qua buổi trưa, sắc trời vẫn còn u ám. Hạ thôn, binh lực thỉnh thoảng được điều động. Đám người Ninh Nghị đứng trên bình đài, nghi hoặc với biến hóa của quân doanh Oán Quân bên kia.
- Hướng Hiểu Lĩnh phía sau Oán Quân phát sinh chiến đấu...
- Khả năng có người tập kích quân doanh...
- Quách Dược Sư chia binh...
Những suy đoán vụn vặt thỉnh thoảng được những phụ tá bên kia truyền tới. Trong quân cũng có thám báo có thâm niên cùng với nhân sĩ lục lâm tỏ ra đã nghe được thanh âm rung động của mặt đất khi có quân đội di chuyển. Nhưng cụ thể là viện quân thật sự đến, hay là kế sách mà Quách Dược Sư sử dụng, lại không một ai có thể khẳng định.
Nếu như nói Địa Lôi trận đêm qua làm cho Quách Dược Sư chấn động, khiến y đành phải ngừng tấn công như vậy thì cũng có khả năng. Mà sau khi dừng lại, rốt cuộc y sẽ chọn sách lược công kích như thế nào thì không ai có thể đoán trước được.
Kế sách giả trá có viện quân đến, "Dẫn xà xuất động", nếu như nói Quách Dược Sư cố ý gây nên thì cũng không phải là chuyện gì kỳ lạ.
Động tĩnh mơ hồ nửa ngày lại không nhìn thấy địa phương náo loạn, bầu không khí nặng nề cũng bởi vậy mà kéo dài. Những người ở phía sau tường gỗ thỉnh thoảng lại ngẩng lên nhìn về phía xa, binh sĩ cũng bắt đầu xì xào bàn tán.
- Ngoài thành Biện Lương đã đánh thành cái dạng này, còn có ai có thể dám đến? Khinh ta ngu sao!
Đến xế chiều, Ninh Nghị, Tần Thiệu Khiêm bọn họ cũng không nhẫn nại được nói vài lời châm chọc.
Chiến sự đánh đến hiện tại, tinh thần của mọi người cũng đã bị kéo căng tới cực hạn. Sự tĩnh lặng mà trầm trọng đến như vậy, ý nghĩa hoặc là kẻ địch đang chuẩn bị phương pháp nào đó, hoặc là gió thổi báo cơn giông tố sắp đến. Lạc quan hay bi quan cũng được, chỉ có nhẹ nhõm là không thể nào có. Lúc trước khi tuyên truyền, Ninh Nghị từng nói: Chúng ta đối mặt, là kẻ địch mạnh nhất thiên hạ. Khi ngươi cảm thấy mình không chịu được, ngươi vẫn phải cắn răng chịu đựng, phải gắng gượng lâu dài hơn bất cứ ai khác.
Bởi vì điều này được nhấn mạnh lặp lại nhiều lần, binh lính Hạ thôn mới có thể dù luôn bị kéo căng tinh thần nhưng vẫn kiên trì được tới bước này.
Lúc này, mặt đất và tường quân doanh lại bị ngọn lửa thiêu đốt một lần nữa, toàn bộ nơi trú quân đều là mùi máu tanh, thậm chí đã có mùi thối rữa. Trong khí tức chết chóc và chán nản mà cái lạnh mùa đông cũng không xua đi được đó, từng nhóm binh lính ôm đao thương tránh sau doanh tường có thể tránh được hướng mũi tên, những người tuần tra thỉnh thoảng chà xát hai tay, hai mắt, cũng không thể che được hết vẻ mệt mỏi.
Bất luận sự tĩnh lặng của Oán Quân có ý nghĩa như thế nào, thì một khi tĩnh lặng kết thúc, bên này chắc chắn sẽ nghênh đón áp lực uy hiếp và sinh tử lớn hơn rất nhiều.
Mà kỳ vọng duy nhất là song phương đều bị kéo căng đến cực hạn, bên đối phương cuối cùng sẽ vì bảo tồn thực lực mà lui quân.
- Nếu như lúc này Tây Quân đến giúp, ngược lại cũng không phải là không thể được.
Trên bình đài, Tần Thiệu Khiêm dùng cành củi khẩy đống lửa.
- Lúc này, phụ cận quân ta còn có thể chiến, chỉ sợ cũng là lộ nhân mã của Tiểu Chủng tướng công mà thôi.
- Chưa chắc Tiểu Chủng tướng công sẽ đến trợ giúp chúng ta đâu.
Thiên tướng Hà Chí Thành nói.
- Vậy nếu như là ta, sẽ lập tức phái một đội người giả mạo Tây Quân, từ cánh sườn quân doanh bọn họ giếtđến, dụ chúng ta lao ra...
Ninh Nghị nghiêng nghiêng đầu, nhàm chán nói.
- Bất luận thế nào, trước mắt không có khả năng chủ động xuất kích...
Tần Thiệu Khiểm nhận kính viễn vọng, binh lính phụ trách quan sát chỉ vào một đầu của doanh địa Oán Quân:
- Bên kia! Bên kia! Hình như có người xông vào quân doanh Oán Quân.
Tất cả mọi người đều chuyển ánh mắt, nhìn Ninh Nghị. Ninh Nghị nhíu nhíu mày, sau đó cũng đứng lên, giơ kính viễn vọng, nhìn về phía bên kia. Kính viễn vọng một lỗ này đều là mài thủ công, cũng không có nhiều lắm. Hắn nhìn xong, đưa cho những người khác lần lượt nhìn. Xa xa, bên sườn quân doanh Oán Quân đích thật đã xảy ra chút hỗn loạn.
- Mạt tướng cho rằng, dù là thật, lúc này cũng đành phải quan sát xem thế nào.
Tần Thiệu Khiêm để kính viễn vọng xuống, qua một lúc lâu mới khẽ gật đầu:
- Nếu là Tây Quân, cho dù ác chiến với Quách Dược Sư một hai ngày, cũng sẽ không đến mức tan tác. Nếu là đội ngũ khác, nếu thật sự có người khác đến, lúc này ra ngoài thì có ích lợi gì...
Doanh tường phụ cận, cũng không ít binh lính đã nhận ra quân doanh Oán Quân bên kia có điều khác thường. Bọn họ thò đầu ra, nhìn tình huống phía bên đầu tuyết lĩnh kia, nghi hoặc mà trầm mặc đợi biến hóa.
Phía đầu tuyết lĩnh kia, tổng cộng có hai mươi sáu kỵ một đường chém giết đến tuyến phòng ngự của Oán Quân. Người họ đẫm máu, dưới bụng của nam nhân tên là Nghê Kiếm Trung bị cắt ra, tay y cầm trường thương, ôm bụng, không để ruột bên trong tuôn ra.
Trước mắt là một mảng đỏ.
Binh lính Oán Quân chạy ra ngăn cản.
- Giết!
Y hét lên câu cuối cùng.
Hai mươi sáu kỵ này công kích kéo ra một đường máu thê thảm dài hơn mười trượng trên mặt tuyết. Trên khoảng cách ranh giới nhìn Hạ thôn ngay trước mắt, thi thể người, thi thể chiến mã... Tất cả bọn họ đều ở lại nơi này...
- --------------------------------------
Giống như vậy, thành Biện Lương cũng đang trong một ngày nguy cấp nhất.
Binh lính Nữ Chân hai lần đột nhập vào trong thành.
Buổi chiều, Sư Sư đang bưng một chậu máu loãng đi nhanh ra ngoài. Mệt mỏi vẫn quấn quanh người nàng, nhưng nàng vẫn có thể linh hoạt tránh những thương binh đi bên cạnh và đoàn người chạy qua.
- Sư Sư tỷ...
Bỗng có người tới kéo tay phải nàng lại. Nàng theo bản năng tránh đi, nhưng đối phương đã ngăn trước nàng, suýt chút nữa nàng đã đụng phải, ngẩng lên nhìn, thì ra là Hạ Lôi Nhi đang ôm bọc nhỏ.
- Muội...
Trong phút chốc, Sư Sư cơ hồ cảm thấy không gian chuyển đổi hỗn loạn. Hạ Lôi Nhi ăn mặc như thế này thì thật sự không nên xuất hiện trong quân doanh. Nhưng bất luận như thế nào, hiện tại nàng ấy thật sự tới tìm nàng.
Mặc dù bản thân cũng từ thanh lâu đến đây, nhưng chứng kiến Hạ Lôi Nhi chạy tới như vậy, trong lòng Sư Sư vẫn cảm thấy quá mức"liều lĩnh". Nàng bưng chậu nước, tiếp tục đi tới:
- Lôi Nhi muội tới đây làm gì...
Hạ Lôi Nhi bước nhanh theo:
- Sư Sư tỷ, ta tới tìm hắn... Tỷ có nhìn thấy hắn không...
- Hắn....
Sư Sư đi ra doanh trướng, đồ chậu nước máu, lại đi tìm nước ấm rửa sạch, đồng thời, có đại phu tới báo với nàng mấy câu. Hạ Lôi Nhi buồn thảm vẫn đứng bên cạnh nàng.
- Ta không biết hắn ở đâu! Lôi Nhi, dù muội cầm yêu bài của hắn thì cũng không nên chạy tới đây vào lúc này, có biết ở đây rất nguy hiểm không... Ta không biết hắn ở đâu cả, muội mau đi đi...
Chung quanh là thanh âm rên rỉ gào thét đau đớn của thương binh tràn ngập bên tai, trong lúc nhất thời Sư Sư cũng không để ý đến Hạ Lôi Nhi, chỉ mơ hồ nhớ rõ nói với nàng ấy vài câu như thế. Không lâu sau đó, nàng lại bị mệt mỏi cùng bận rộn bao lấy. Chung quanh đều là máu, máu, máu, chân tay bị gãy, người chết, cứ ong ong ong ong...
- --------------------------------------
Hoàng hôn buông xuống.
Đám người Ninh Nghị đứng ở trên tháp quan sát, nhìn Oán Quân xua tù binh vào trong quân doanh.
Trước quân doanh Oán Quân dựng mấy cây cột cờ, có mấy bóng người trần truồng bị trói, một người ở giữa, cánh tay đã chặt đứt. Nhưng nhìn ra, mấy người đó vẫn đang còn sống.
Một vài binh lính Oán Quân vung roi, đánh những người kia máu thịt be bét, tướng lĩnh Oán Quân đứng phía trước lớn tiếng kêu gọi Hạ thôn đầu hàng, nói rằng toàn bộ viện quân đã bị đánh tan rồi.
- Người ở giữa kia hình như là Long Hồi...
Có người đứng ở bên đám người Ninh Nghị, Tần Thiệu Khiêm, chỉ ra ngoài.
- Ta không ngờ...thật sự còn có người đến...
Tần Thiệu Khiêm hạ thấp giọng nói một câu, hai tay bám chặt vào lan can tháp quan sát, kêu ken két.
Núi xa, tường gần, tuyết lĩnh trắng phau, đại địa xám trắng đen giao nhau, Hoàng Hà an tĩnh xa xa. Trong Hạ thôn, mọi người nhìn ra ngoài doanh tường, tất cả đều trầm mặc chống đỡ cảnh tượng này. Tù binh có chừng hơn một ngàn người, tình cảnh vô cùng thê lương, mấy tướng lĩnh của bọn họ bị treo trước doanh địa. Trong thời tiết như vậy, bị lột sạch treo ở đó, không lâu nữa họ cũng sẽ chết. Phía dưới không ngừng quất roi, nhưng chỉ là để gia tăng tình huống thảm liệt mà thôi. Không hề nghi ngờ, hơn ngàn tù binh này kế tiếp không lâu sau đó sẽ bị xua tới để công thành.
Trên cánh đồng tuyết bên ngoài Hạ thôn hơn mười dặm.
Ngựa chết rồi.
Lão nhân đạp tuyết đi về phía trước, một cánh tay của ông đang chảy máu, run lên.
Dọc đường tiến về phía trước, cũng có rất nhiều người đã chết, máu tươi nhuộm đỏ cả vùng quê vốn một màu tuyết trắng. Càng đi về phía trước, người chết càng ngày càng nhiều.
Rốt cục, ông đã đến chiến trường lúc trước giao chiến với Oán Quân. Sơn lĩnh, tuyết cốc, thi thể bày mở ra, không có người sống, cho dù có người trọng thương thì lúc này cũng đã bị đông chết ở chỗ này. Bọn họ đã bị vĩnh viễn bị bỏ lại như thế.
- A...
Lão nhân há miệng, trong cổ họng phát ra thanh âm vô nghĩa, bi thảm thê lương. Quân đội không có tâm huyết không đánh được đối phương, lúc có được tâm huyết, tựa như có thể khiến người ta trông thấy một đường ánh rạng đông, lại vẫn lạnh buốt bất lực như cũ. Mà châm chọc nhất là, chém giết đến cuối cùng, ông vẫn chưa chết...
- Trời xanh ơi...rốt cuộc phải như nào mới có thể vén lên cục diện này...
- --------------------------------------
Thành Biện Lương, trời đã tối, ác chiến chưa ngừng.
Đầu thành bị phá, Sư Sư bận rộn chạy đi chạy lại trong ánh lửa, ôm một bọc thảo dược, chuẩn bị đi tránh nạn. Chung quanh tất cả đều là thanh âm hô giết.
- Sư Sư tỷ....
Có thanh âm yếu ớt từ bên cạnh vang lên, sau đó thanh âm đó lớn hơn, có người chạy tới kéo tay nàng. Sư Sư quay người lại.
Hạ Lôi Nhi.
Nàng ấy vẫn mặc quần áo sặc sỡ không phù hợp với chiến trường kia, cũng không biết vì sao không một ai đuổi nàng ấy đi. Có lẽ là bởi vì chiến sự quá kịch liệt, chiến trường quá hỗn loạn. Nhưng bất luận thế nào, sắc mặt nàng ấy đã tiều tụy hơn nhiều.
- Muội...
Sư Sư thoáng sững sờ, sau đó ánh mắt mãnh liệt:
- Đi mau đi.
Nàng chau lông mày, quay người đi. Hạ Lôi Nhi đuổi theo kịp, kéo cánh tay nàng:
- Sư Sư tỷ... Làm sao đây... Làm sao đây... Sư Sư tỷ, muội còn chưa nhìn thấy hắn!
- Muội chưa nhìn thấy hắn! Muội đi lại ở chỗ này cũng không gặp được hắn đâu. Hạ Lôi Nhi, muội có biết giờ xảy ra chuyện gì không! Muội có biết mình đang làm gì ở đây không! Nơi này có người chết, Người chết đấy! Muội có biết xảy ra chuyện gì không? Muội chỉ biết Đại Tướng quân của muội! Hắn sẽ mang muội đi không? Muội có từng nghĩ hay không...
Trong một hồi giằng co, Sư Sư cũng chỉ đành lôi kéo tay của nàng chạy trốn, nhưng mà trôi qua một lát, hai tay Hạ Lôi Nhi trĩu xuống. Sư Sư kéo nàng ấy:
- Muội có đi hay không...
Các nàng lại đi vài bước, Hạ Lôi Nhi lại nói:
- Không phải...
Lúc Sư Sư quay lại nhìn, Hạ Lôi Nhi đã ngã nhòa xuống đất rồi.
Một mũi tên từ xa bắn tới, xuyên qua bụng nàng ấy, máu đang chảy ra. Hạ Lôi Nhi hoảng sợ, tay sờ vào máu:
- Sư Sư tỷ, Sư Sư tỷ...
Nàng ấy nằm trên đất.
Trong mấy ngày qua Sư Sư đã quen thấy các loại thương thế, cơ hồ theo bản năng ngồi xuống, tay chạm vào vết thương kia. Những câu trách móc trước đó lúc này đã không còn ý nghĩa.
- Muội... muội nằm yên, không sao đâu, không sao đâu, nhất định không sao...
Nàng xé áo đối phương, sau đó tìm kéo trong người, bình tĩnh nói.
- Sư Sư tỷ, không phải... Muội không phải....
- Đừng nghĩ đến chuyện khác, Lôi Nhi...
- Muội muốn tìm được hắn, muội muốn nhìn hắn. Có phải hắn không thích muội hay không...
- Lôi Nhi, đừng nghĩ nhiều, Tiết Trường Công vẫn ở đó...
- Muội có thai rồi...
- Để ta tìm cách cầm máu cho muội trước đã...
Nàng nói tới đây, trong đầu ong lên, quay lại nhìn Hạ Lôi Nhi:
- Cái gì?
Trong nháy mắt, ý nghĩ trong đầu Sư Sư hỗn loạn. Đầu tiên nàng nghĩ dĩ nhiên là "Đứa bé là của ai?". Dù là ở Phàn Lâu không phải Thanh quan nhân (Bán nghệ không bán thân), thì cũng không tùy tiện tiếp khách đấy. Cho dù tiếp khách, cũng có nhiều cách để không mang thai. Nhiều thứ vào lúc này nện vào đầu óc nàng, làm nàng không tiêu hóa được.
- Là con của hắn. Muội nghĩ là con của hắn. Thật sự là của hắn...
Hạ Lôi Nhi cười cười.
- Sư Sư tỷ muội chỉ nói cho tỷ...tỷ đừng nói cho hắn biết...
Trên chiến trận, cục diện hỗn loạn. Mấy tháng qua, kinh thành cũng là thế cục khắc nghiệt. Quân nhân bỗng nhiên được trọng vọng, quan hệ giữa Hạ Lôi Nhi cùng Tiết Trường Công vốn cũng bởi thời cuộc mà nên. Sư Sư hiểu rõ, đó là một cô gái ngốc nghếch, không thức thời, không biết nặng nhẹ, trong cuộc chiến như vậy còn dám cầm bánh ngọt tới, rốt cuộc là dũng cảm hay là ngu xuẩn đây?
Trong khoảnh khắc này, không biết vì điều gì, nàng không nghĩ được gì cả. Trước kia Hạ Lôi Nhi tìm được nàng ở Phàn Lâu, sau khi nói việc này, nàng nghĩ: "Muội muốn tìm hắn, phải đi chiến trường." Nhưng nàng ấy nói:
- Muội có con của hắn...
Nàng ấy có thai, nhưng hắn không tới gặp nàng ấy. Nàng ấy muốn đi chiến trường tìm hắn. Nàng ấy có thai, nàng ấy muốn tìm nàng xin giúp đỡ, nhưng nàng lại nói: "Tự muội đi đi".
Vì vậy nàng ấy đã tới đây...
- Sư Sư tỷ, ta chỉ nói cho tỷ... Tỷ đừng nói cho hắn biết...
Máu từ bụng dưới chảy ra dính trên tay nàng.
Suy nghĩ tựa như bị mắc kẹt.
Nhiều ngày qua, Sư Sư vẫn hỗ trợ liên tục trên chiến trường, nàng gặp rất nhiều cái chết thê lương kiểu này, nghe rất nhiều binh lính bị thương kêu rên thảm thiết, nàng đã thích ứng hết thảy rồi. Mà ngay cả Sầm Ký Tình bị đứt hai tay, thảm kịch như vậy, xuất hiện hiện ở trước mặt nàng thì nàng cũng có thể tỉnh táo băng bó xử lý cho đối phương, đưa về Phàn Lâu trị liệu. Nhưng tại thời khắc này, rốt cuộc có thứ gì đó xông tới, không thể ngăn được.
- A...
Nàng quỳ xuống, há to miệng khóc. Cứ như thế rất lâu, những bi thương chất chứa trong lòng nàng bao ngày qua cuối cùng cũng không thể ức chế được, bộc phát ra.
- A...
Cách đó không xa, Tiết Trường Công cầm trường đao, dẫn theo một vài bộ hạ đang đi qua. Y nhìn thoáng qua bên này, sau đó bước về phía bên này hai bước. Y nhận ra chiếc váy hoa dưới đất, cũng nhận ra cô gái quỳ ở bên cạnh đang khóc. Ánh mắt của y chạm qua ánh mắt Sư Sư.
Y tiến lên một bước, dừng lại, lui một bước, lại dừng lại, sau đó xoay người qua, hai tay cầm trường đao, mang theo không nhiều bộ hạ lắm, hò hét xông giết về hướng người Nữ Chân phía xa.
Ánh lửa, mùi máu tanh, chém giết, hò hét...Hết thảy đều đang kéo dài.
Cùng thời khắc đó, Chủng Sư Trung suất lĩnh Tây Quân xuyên qua sơn lĩnh bất ngờ tập kích về hướng thành Biện Lương.