- Thật muốn biết bộ dạng lúc trước Cô gia ở chỗ này như thế nào..
- Nghe nói là một tên mọt sách ngốc…
Ninh Nghị cười cười, lại nhìn Tiểu Thiền:
- Đừng nói ngươi không biết, e là ngươi còn biết rõ hơn ta là đường khác ấy chứ, Đàn Nhi không phải vì nguyên nhân đó mới chọn ta sao?... Hiện tại ta lại không giống như vậy, hối hận rồi sao?...
- Hi, đó là do tuệ nhãn của tiểu thư đấy chứ ạ? Hơn nữa lúc đó Thiền nhi cũng không dám nói, khi đó tiểu thư trông rất nghiêm túc…
Tiểu nha hoàn bắt đầu nói tới nhưng điểm lý thú trong cuộc hôn nhân của hai người Ninh Nghị. Đồng thời họ cũng xoay người đi vào bên trong sân.
Mà ở chỗ khác hai người nữ tử họ Vương và Vu Hòa Trung cũng đang đứng trước một cái sân. Kì thực thì khi rời khỏi Giang Ninh, hai người tuổi đều còn rất nhỏ, bây giờ dù vẫn giữ được chút ký ức thời thơ ấu, nhưng cũng chỉ là những đứa trẻ đã cùng chơi đùa vui vẻ ngày xưa mà thôi. Cũng may Vu Hòa Trung cũng còn nhớ được một số chỗ trong cái hẻm này, nên dựa theo chút ấn tượng đó bắt đầu đi gõ cửa mấy nhà để hỏi thăm, đến khi trở ra thì thấy nữ tử họ Vương đang đứng trước cái tiểu viện mà trước đây nàng từng ở, chỉ là bây giờ nó đã đổi chủ.
Vu Hòa Trung cười nói:
- Ta cũng không nhớ được toàn bộ những người trước kia, chỉ nhớ rõ vài người nên mới đi hỏi thăm một chút, không ngờ trong lúc hàn huyên với mấy người đó lại biết chút chuyện liên quan đên tiểu Ninh, người đoán thử xem.
Gã cố gắng đưa ra chuyện hấp dẫn để nữ tử họ Vương khỏi đắm chìm trong quá khứ, nhưng nàng không trực tiếp trả lời mà thoáng suy ngẫm:
- Nha hoàn của tiểu Ninh trông rất xinh đẹp, y phục trên người cũng rất tốt, mấy năm qua e là cũng không sống ở căn nhà kia nữa đâu.
- Hừm, hiện giờ ta cũng không quen biết nhiều người ở chỗ này nên cũng không biết nhiều chuyện. Chỉ là lúc nãy có trò chuyện với một tên tài tử ở đây, nghe y nói chủ nhân của ngôi nhà kia là người ở rể, nhà gái là một thương hộ giàu có nhất vùng này, gia đình nghe nói rất khá giả…
Sau khi Vu Hòa Trung nói mấy lời này thì ánh mắt vẫn tập trung tên người nữ tữ được gọi là Sư Sư, nhưng chỉ thấy nàng lắc đầu khe khe, mỉm cười nói:
- Nếu huynh và Trần Tư Phong tìm hắn để gặp mặt thì mới có lợi cho hắn, chứ với thân phân của ta mà hắn lại là người ở rể, tốt nhất thì không cần tìm thêm phiền toái cho người ta. Huống hồ ta cũng chỉ là tiện đường nên mới quay lại chỗ cũ thăm qua một chút, chứ không muốn áo gấm vinh quy, lúc nãy… cùng hắn nói mấy lời, kỳ thực bản thân ta cũng cảm thấy không quen thuộc lắm
Nghe xong mấy lời này. Vu Hòa Trung cũng chỉ có thể nở nụ cười: