Tháng hai Nông Lịch, xuân sắc tràn ngập, hai hàng liễu bên bờ sông Tần Hoài dạt dào ý xuân múa bay trong gió.
Sáng sớm ngồi trên tửu lầu ngay phố xá sầm uất đầu đường, thường thường có thể thấy cách đó không xa người đi đường qua lại tấp nập trên phố Cát Tường. Phố Cát Tường này là nơi tụ tập thanh lâu nổi danh nhất Giang Ninh, trên đường lúc này có thể thấy không ít nam tử ngủ đêm từ bên đó đi ra, có người còn chỉnh chang y phục ngay trên đường, thần sắc tương đối hốt hoảng, đại khái là có việc, vừa chạy vừa khoác y phục, đương nhiên, trường hợp như vậy cũng không phải là nhiều.
Trong thời đại này, đi kỹ viện cặp kè dù sao cũng là chuyện bình thường, có thư sinh học sinh thần thanh khí sảng gật đầu chào hỏi bằng hữu quen biết ở trên đường, sau đó sóng vai cùng nghị luận hỏi han nhau xem đêm qua ở với vị cô nương nào, tiến triển ra sao, cũng có người phong thái nho nhã phong lưu, bề ngoài như chính nhân quân tử, không nhìn ra có gì khác trong đó.
- Ồ, Tiểu Thiền, ngươi nhìn tên kia kìa, mua cháo thịt, hẳn là mua cho thê tử và con nhỏ của mình ăn, là kẻ biết lo cho gia đình đấy.
- Vậy vị công tử kia thì sao? Nhìn có vẻ không giống, cô gia cũng không bởi vì người ta từ bên kia đi ra thì nói người ta như vậy chứ.
- Ngươi không hiểu rồi, biểu hiện bề ngoài tuy rằng không có gì đặc biệt, nhưng khí sắc thái độ của nam nhân buổi tối ngủ nhà mình khác hẳn với nam nhân mà tối không ngủ tại nhà đấy.
Ninh Nghị ngồi ở cửa sổ lầu hai, ném một hạt lạc vào miệng.
- Cô gia nhìn là biết thế sao? Vậy có thể chỉ cho Tiểu Thiền được không?
- Ngươi muốn thế à?
- Để sau này nếu cô gia ở lại thanh lâu không về, thì Tiểu Thiền nhìn là có thể nhận ra ngay.
- Hử.
Hai ngày nay sở dĩ vô cùng buồn chán mà hắn chạy tới tửu lâu quan sát những người đi đêm không về ngủ, đồng thời cũng bởi vì phát hiện điểm tâm của tiểu lâu này cũng khá ngon, Tiểu Thiền cũng không có việc, nên đi theo. Lúc này hai người đang ngồi trước cửa sổ chỉ trỏ, thì chợt phát hiện ra một người.
- Cô gia cô gia, ngươi nhìn lão công công kia cũng từ trong thanh lâu đi ra kìa.
- Sao ngươi thấy được?
- Bởi vì cô nương trong cửa sổ tiểu lâu đối diện còn đang vẫy ông ta...
- Càng già càng dẻo dai, thật sự là khiến kẻ khác ước ao...
- Cô gia đừng ước ao, những nơi này không nên đến.
Hai chủ tớ cứ cười nói như vậy một hồi, lúc này trên tửu lâu cũng vắng dần khách, vài nam nhân mặc trang phục thư sinh mà Ninh Nghị nhận rõ là đêm không về nhà cũng đang ngồi ở bàn bên trái, y quan đã vô cùng chỉnh tề rồi, tinh thần cũng cực tốt, miệng thì ngâm thơ hình dung về tình cảnh tối qua, thỉnh thoảng còn bật cười khà khà. Tiểu Thiền nghe được câu thơ kiểu này, hết sức thận trọng quay lại nhìn, sau đó mặt đỏ tía tai quay đi.
Đám tài tử có học này đang nói đến chuyện phong lưu, người nào cũng ôm thái độ hết sức cợt nhả, một lát sau, có người khẽ hạ giọng:
- Này, các ngươi nói xem, Sư Sư cô nương lần này tới đây, mấy người chúng ta có cơ hội được gặp không?
- Nghe nói Lý Sư Sư này chỉ thăm bằng hữu, không tiếp khách, chỉ sợ là khó gặp.
- Nói thế là thế nào?
- Sợ là đi gặp đại nhân vật nào đó.
- Vậy cũng không hẳn, có khả năng đám người Từ Tào Quan, Liễu Thanh Địch e là có thể được gặp đấy.
- Gia đình Tịch Xương huynh cũng có tiếng là học giỏi sâu a, tộc thúc lại làm quan ở Phủ Nha, chỉ sợ cũng có thể gặp đấy.
- Ha hà, nói đùa nói đùa, thật ra năm ngoái Cố Yến Trinh kia trở về, nói là lúc ở Đông Kinh, từng gặp Lý Sư Sư rồi, nhưng ta vẫn không có phúc khí đó.
- Chẳng qua Lý Sư Sư là danh kỹ đệ nhất kinh sư thôi, chứ so với Khởi Lan, Lạc Miểu Miểu của Giang Ninh ta, làm sao mà sánh bằng được....
- Đám người Khởi Lan, sợ là kém xa đấy. Hơn nữa, tại hạ nghĩ Lý Sư Sư lần này đến thăm bằng hữu, cũng thật sự trùng hợp quá đi, các ngươi nghĩ kỹ mà xem, hoa khôi Khởi Lan hiện tại chính là được Bộc Dương gia ủng hộ, tuy rằng kỹ thuật cũng giỏi, nhưng dù sao trên người cũng toàn mùi tiền, còn Lạc Miểu Miểu rực rỡ xinh đẹp có thừa, nhưng trên thực tế lại thiếu đại khí. Phùng Tiểu Tĩnh năm xưa được ca ngợi là Không Cốc U Lan, nhưng....hài, cũng bị tên thất phu Trần Dũng phải nhảy lầu tự tử, hôm nay cũng đã không còn tăng tiếng gì nữa rồi, mà Nguyên Cẩm Nhi thuần khiết hoạt bát thì nghe nói đã hoàn lương. Thanh Lâu Hành Thủ đi bốn còn hai, Khởi Lan và Lạc Miểu Miểu hiện này nếu như nói chống lại được đại gia bậc như Lý Sư Sư, căn bản là không thể. Các ngươi nói xem, có phải Lý Sư Sư khi đến đây, miệng thì nói là thăm hỏi bằng hữu, nhưng trên thực tế là đi khiêu khích không?
- ...Nếu thật sự là như vậy, kẻ sĩ Giang Ninh chúng ta nên đồng lòng, không thể để cô ta được toại nguyện.
- Các ngươi nghĩ quá nhiều rồi...
Bên kia nói chuyện, tuy rằng ngữ khí và thái độ đều tỏ ra bí bí mật mật, nhưng trên thực tế thanh âm không giảm thấp chút nào. Ninh Nghị nghe đến những cái tên như Lý Sư Sư, Cố Yến Trinh thì cảm thấy hứng thú. Tiểu Thiền thấy thần tình của hắn như vậy, cũng chăm chú lắng nghe, hỏi:
- Cô gia, cô gia, Lý Sư Sư tới, nếu ngươi muốn gặp, thì có thể đi gặp mà phải không?
Ninh Nghị ngẩn ra:
- Ta không biết cô ấy, ừm...ngươi cũng nghe được chuyện cô ấy sắp tới ư?
- Vâng, trước đó đã nghe rồi.
Tiểu Thiền gật đầu:
- Nghe nói là Lý Sư Sư cô nương tới đây để giải sầu, vốn là bí mật, nhưng chẳng hiểu sao lại lan truyền ra xôn xao, tiểu thư cũng biết, lúc nói chuyện phiếm với phu nhân chưởng quỹ của Hưng Khánh phường thì đã nhắc tới chuyện này, tiểu thư nói: 'Nếu Chuyết phu muốn gặp, thì cứ để huynh ấy đi gặp, chỉ là tỷ cũng biết, tính tình phu quân của tiểu muội khác với người bên ngoài, là không có hứng thú đi gặp những hoa khôi có tên tuổi bậc này, huynh ấy thường nói, đám tài tử phong lưu này chả có gì ngoài thích những nơi ồn ào, à, đúng hơn là thích tới những nơi vớ vẩn ồn ào’.
Tiểu Thiền mô phỏng lại ngữ khí của Tô Đàn Nhi, biểu hiện và giọng điệu nghĩa là, cô gia chúng ta không thể không đi, mà là không muốn đi mà thôi. Ninh Nghị bật cười, Tiểu Thiền suy nghĩ một chút, lại nói:
- Thật ra, nếu cô gia muốn đi, Tiểu Thiền nghĩ, có đôi khi đi tham gia việc này một chút cũng tốt, tiểu thư cũng từng nói như thế rồi mà.
Ninh Nghị cười nói:
- Đây là miệng nói nhưng lòng không phải thế đúng không? Nếu ta gật đầu thì nhất định sẽ rất thảm.
- Không có đâu, thật đó.
Tiểu Thiền ra sức lắc đầu:
- Cô gia bình thường căn bản là phớt lờ nữ nhân mà. Sau này cô gia có danh tiếng, tiểu thư và Tiểu Thiền cũng rất cao hứng, tuy rằng cô gia lại nói những nơi tụ hợp này rất vớ vẩn ồn ào, tâng bốc nhau, nhưng mọi người tâng bốc nhau một chút cũng vui vẻ mà. Cô gia đi tham gia chút đi, dọa sợ những người đó, sau đó hả hê ra về, cũng rất thú vị đó. Thật ra Tiểu Thiền cũng thích hư vinh, nếu có người khen Tiểu Thiền lợi hại, Tiểu Thiền cũng sẽ rất thích.
Trong lời nói của Tiểu Thiền đầy vẻ ngụy tạo, tuy rằng nói là nữ nhân trong nhà khẳng định sẽ rất không thích khi nam nhân của mình làm bậy ở bên ngoài. Nhưng thời đại như vậy, cũng không phải là vấn đề chuẩn mực, nam nhân tài tử tụ hợp với nhau, cũng được xem như là một hoạt động tiêu khiển được xã hội đề xướng. Như Tiểu Thiền nói, mọi người cứ ca tụng nhau, thì bất kỳ ai cũng rất hài lòng.
Loại chuyện này nếu tham dự quá nhiều, thật sự chỉ sợ sẽ trở thành thói quen, đám người Tô Đàn Nhi, Tiểu Thiền đương nhiên sẽ khó chịu, nhưng nếu Ninh Nghị không tham gia chút nào, đến lúc đó, ngược lại Tô Đàn Nhi lại cảm thấy tựa như mình đã làm ảnh hưởng tới Ninh Nghị, còn nếu Ninh Nghị thỉnh thoảng tham gia một hai lần, thể hiện tài năng khiến mọi người ganh tỵ, được hoa khôi ái mộ mới là cách sống lành mạnh chân chính. Nói chung các nàng hiểu Ninh Nghị và các hoa khôi sẽ không có quan hệ gì mờ ám cả, nếu Ninh Nghị danh tiếng vang xa, thì cũng là điều vẻ vang.
Ninh Nghị thầm nghĩ một chút, cùng cười hồi lâu, sau đó mới nói:
- Tiểu Thiền thật là lợi hại.
Sau đó xoa xoa đầu nàng làm Tiểu Thiền bật cười.
- Nói như vậy, cô gia thật sự không muốn gặp Lý Sư Sư cô nương kia?
- Cô gia nhà ngươi có sức cuốn hút quá lớn, nếu như sau khi cô ấy gặp xong thì yêu ta, khóc lóc không chịu rời khỏi Giang Ninh thì làm sao bây giờ....
- Vậy...
Tiểu Thiền cúi đầu, sắc mặt đỏ bừng:
- Vậy, vậy đợi cô gia nạp Tiểu Thiệp vào nhà đã...
Thanh âm của nàng của rất nhỏ. Nếu người bình thường nghe được câu nói này của Ninh Nghị, sẽ cho là hắn quá tự cao, sẽ cười chế nhạo hắn. Phản ứng của Tiểu Thiền lại ngoài dự liệu của hắn, hắn ngẩn ra, sau đó cũng chỉ cười lắc đầu, nhưng trong lòng cũng bất chợt nghĩ Lý Sư Sư này không biết so với Cẩm Nhi, Vân Trúc thì thế nào?
Ý nghĩ này của hắn không phải là bởi vì nhân tố danh kỹ, mà thật sự là bởi vì Lý Sư Sư quá nổi tiếng, nói vậy bản lĩnh ca vũ từ khúc của nàng hẳn cũng cực kỳ thâm sâu. Ninh Nghị vốn không cảm thấy hứng thú đối với khúc nghệ ca vũ cổ đại, nhưng từ sau khi nghe Vân Trúc đàn một lần thì đã thay đổi, biết người lợi hại chung quy thật sự lợi hại. Đương nhiên, đây cũng là bởi vì sau khi Vân Trúc nghe chỉ bảo của hắn, đã cải biến một chút về xướng khúc của mình theo ý tứ của hắn.
Nguyên Cẩm Nhi không muốn biểu diễn vũ đạo trước mặt hắn, dù sao từ lúc hoàn lương, nghĩ không có khán giả nào có giá trị nữa, đồng thời cũng không muốn lấy lòng xú nam nhân là hắn, nhưng từ vài lần thấy ca vũ, đúng là vẫn còn rất yêu nghề. Mỗi khi không có Ninh Nghị ở đây thì nàng tự biểu diễn trước mặt Vân Trúc, khi tâm tình cởi mở, linh cảm bung ra, nàng còn phát triển vũ đạo mới để Vân Trúc xem, khi Cẩm Nhi biểu diễn xong, Vân Trúc liền mô phỏng bắt chước theo một lần.
Bản lĩnh hai người tương đương, Vân Trúc giỏi về nhạc khí đàn hát, thì Cẩm Nhi lại giỏi về vũ đạo. Chỉ là khi nàng múa lại không có người tấu nhạc chỉ có thể để Ninh Nghị quan sát ưu mỹ vận luận thân thể tay chân, bình thường nếu biểu diễn lâu hơn một chút, thì Nguyên Cẩm Nhi sẽ trở về, lớn tiếng quấy rối, kháng nghị Vân Trúc đã dùng vũ đạo của nàng để lấy lòng tình lang, là hành vi trọng sắc khinh bạn đáng hổ thẹn. Kỳ thật Vân Trúc lịch sự nhã nhặn, còn Cẩm Nhi thì hoạt bát hiếu động, nên lúc biểu diễn vũ đạo cũng có khí chất khác biệt nhau.
Vài tên thư sinh bên này đang nói chuyện liên quan tới Lý Sư Sư, bên kia, lại có ba nam tử đang lên lầu thang, dưới sự chỉ dẫn của tiểu nhị, ngồi xuống ngay bên cạnh. Ba người đều mặc quần áo ngắn, mang theo binh khí, có một người trong đó còn bị thương, xem ra đều là nhân sĩ giang hồ, lúc ngồi xuống thì gọi cơm luôn.
- Mẹ nó, bố trí mười người mai phục, vậy mà lại để mấy tên người Liêu chạy thoát, thật là xui mà!
- Không thoát được đâu, Trình lão gia tử của Bách Đao Minh đã đích thân đuổi theo, bày thiên la địa võng rồi, có sự phối hợp của quan phủ nữa, đám Liêu cẩu này dám vào Trung Nguyên ám sát người, nếu còn có thể toàn thân thoát ra, vậy thì Trung Nguyên chúng ta bị người ta coi thường rồi.
- Nhưng tên đầu lĩnh người Liêu kia cũng thật lợi hại, có thể hạ sát rất nhiều người giỏi bao vây chung quanh thoát ra ngoài.