Ở Rể

Chương 15: Nhận thức muộn màng



Xe ngựa tiến vào Tô phủ từ cửa bên, vừa lúc gặp được đoàn người của nhị thúc uống rượu say tới bảy tám phần quay trở về. Tô Đàn Nhi được hỏi mấy câu về chuyện tối nay, đại loại là hội thơ có thật vui không,.. Tô Đàn Nhi vẫn thong thả ứng đáp.

Đến lúc này đã có rất nhiều bài từ được truyền lan trong thành, Thủy Điệu Ca Đầu tất nhiên là tác phẩm xuất sắc, nhưng muốn tạo thành chấn động hoặc đạt được mỹ danh quán tuyệt đêm nay tạm thời là không thể. Mấy câu giáo huấn của Khang Hiền bên hội thơ Chỉ Thủy vẫn còn chưa lan truyền, trong con mắt của bình dân, những bài từ tuyệt tác nhìn chung là chênh lệch không đáng kể. Mọi người đều đánh giá bài từ này tuy hay, nhưng so với đám Tào Quan cùng Lý Tần thì cũng chỉ suýt xoát. Có lẽ bởi những người này thấy vị tài tử kia không danh tiếng nên bọn họ mới đánh giá thấp bài Thủy điệu ca đầu, chỉ những người có tài học chân chính mới nhận ra độ sâu sắc của bài từ này đã tới mức phản phác quy chân, cảm nhận được chênh lệch.

Đêm nay Tô Trọng Kham chỉ cùng người bàn chuyện làm ăn, chơi gái, uống rượu,... thơ phú lão vốn không mấy quan tâm, những chuyện liên quan tới Ninh Lập Hằng tất nhiên chưa truyền đến tai lão. Thúc cháu hai người đứng nói chuyện vài câu rồi tách ra, bốn người chủ tớ Tô Đàn Nhi một đường trở lại tiểu viện. Ngoại trừ đèn lồng lớn còn sáng trước cửa viện, trong sân đã hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có ánh trăng như nước trên trời cao chiếu xuống.

Tô Đàn Nhi nhìn về phía gian phòng đang chìm trong bóng tối ở lầu hai vài lần, tiểu Thiền hỏi:

- Tiểu thư có muốn em đi gọi cô gia..

- Không cần. Tướng công đã ngủ, không cần đánh thức. Thiền nhi chuẩn bị nước ấm. Hạnh nhi Quyên nhi, các em đi ngủ sớm đi.. Thiền nhi, nếu em còn tỉnh táo thì kể cho ta nghe cố sự mà cô gia kể cho em có được không?

Thiền nhi cười gật đầu, ở bên Quyên nhi cùng Hạnh nhi cũng vội phản ứng.

- Tiểu thư tiểu thư, chúng em không mệt.

- Chúng em cũng muốn nghe.

Nàng hơi bực bội nhìn hai đứa nha đầu một chút, rồi cười nói:

- Vậy thì cùng nghe. Ài, Nói đến lại nhớ, lâu lắm rồi chưa được nghe kể chuyện.

- Nhớ hồi bé tiểu thư cầm sách giảng chuyện xưa cho chúng em..

- Đúng đúng rồi, em còn nhớ mà..

Mấy nữ hài tử líu lo, sau đó Tô Đàn Nhi lên lầu, Quyên nhi với Hạnh nhi cùng đi giúp Thiền nhi đun nước ấm, bưng bồn gỗ và khăn mặt lên.

Nơi thành thị đèn đuốc xa xa dần an tĩnh, trong sân tiểu viện tĩnh lặng, ngọn đèn vàng bập bùng trong phòng hắt lên cửa sổ lầu hai bóng hình chủ tớ ở trong đang chuyện trò nói cười khe khẽ.

Không biết đã được bao lâu, đêm đã rất khuya ba ả nha hoàn mới đi ra khỏi phòng, sau đó đóng cửa lại rồi đi xuống lầu. Trở lại gian phòng của mình, sau khi đóng cửa Thiền nhi liền nhẹ nhàng tựa cửa, hai tay ôm ngực, ngẩng đầu hít sâu một hơi, trên khuôn mặt hồn nhiên có thêm phần thần sắc phức tạp, là hài lòng, là nghi hoặc, là sợ hãi, là ước mơ,…

Tô Đàn Nhi đã dạy cho nàng rất nhiều chuyện. Bởi vậy, trong lòng nàng tự nhiên cũng không hoàn toàn thuần túy. Cũng có những tâm tư nho nhỏ, chẳng qua những tâm tư nho nhỏ này đều là suy nghĩ về của những người thân yêu bên cạnh, như tiểu thư, như Tô gia, hoặc như bây giờ còn thêm vào cả Ninh Lập Hằng nữa.

Trước đây nàng có thể vì họ Tô mà phản bác Tần lão ở chỗ đánh cờ ven sông. Đoạn thời gian này đi theo Ninh Nghị, tuy tính tình của Ninh Nghị đạm bạc nhưng sinh hoạt ngày thường vẫn có những niềm vui thú riêng. Những chuyện đã làm, tuy rằng không phải là chính sự gì nhưng gã vẫn làm nhẹ nhàng thanh thoát như người lòng đầy hoài bão. Ninh Nghị cư xử hòa nhã với nàng, nàng tự nhiên cũng rất thích.

Mặt khác, đối với tiểu thư tình cảm của nàng không chỉ là mến mộ mà còn có cảm kích cùng tâm tình báo ân các loại, có thể coi là vô cùng vô cùng yêu quý. Nàng rất rõ nỗi khổ trước đây của tiểu thư, cũng biết rõ tiểu thư yêu thích thứ gì. Bây giờ nếu tiểu thư đột nhiên phát hiện cô gia không phải là con mọt sách như lời đồn thổi, tất sẽ nghĩ đến chuyện thực sự cùng cô gia thành vợ thành chồng. Nếu bọn họ yêu thương lẫn nhau, hai bên tự nhiên mà tiến tới đương nhiên là tốt nhất. Chuyện nàng muốn làm cũng không nhiều, để tiểu thư biết được chuyện của cô gia, lại để cho cô gia biết được tiểu thư là người tốt, đó chính là nhiệm vụ của nha hoàn thiếp thân như nàng.

Nàng biết tiểu thư yêu thơ phú, chỉ là những thứ trước đây cô gia viết ra không thể dùng được, thậm chí đôi khi nàng còn cảm thấy chắc cô gia cố ý đùa cợt mới viết ra những thứ kia. Đêm hôm nay thấy cô gia sáng tác ra bài Thủy Điệu ca đầu, Tuy nàng không học nhiều nhưng cũng đủ để phát hiện bài từ này câu cú rất tuyệt. Chợt phát hiện được bảo bối, nàng lập tức cầm đi tới hội thơ Bộc Viên, ý định tìm thời điểm thích hợp đưa cho tiểu thư đọc, rồi sau lại thấy Tiết Tiến mò tới, hiểu được chuyện gì sắp xảy ra chuyện nàng mới thuận nước đẩy thuyền mà lấy bài thơ ra. Cho dù hế nào bài từ này cũng rất tuyệt, không hay mới là chuyện lạ.

Chỉ là nàng không ngờ được, trong con mắt của mọi người, bài từ này lại hay đến mức ấy.

Nếu trước đó nàng có được khái niệm chính xác, chắc chắn nàng sẽ không lấy bài từ này ra tùy tiện như vậy. Bây giờ nghĩ lại, cứ tưởng là để cho tiểu thư thấy được tài văn chương của cô gia, ai ngờ lại phản tác dụng – xem ra tiểu thư cũng bị dọa khiếp, lúc trên thuyền bộ dáng không thể ngờ khiến nàng cũng thấy chột dạ. Vốn là muốn dành cho tiểu thư một bất ngờ nho nhỏ, ai biết bất ngờ quá lớn, chính mình cũng bị dọa khiếp..

Ài, chuyện này làm sao bây giờ..

Lửa đèn như hạt đậu bập bùng, cơn buồn ngủ chưa tới, tiểu Thiền hai tay nâng cằm ngồi cạnh bàn suy nghĩ. Trên tay nàng chính là nguyên bản bài Thủy điệu ca đầu do Ninh Nghị viết cho nàng, khiến nàng phải nhìn đi nhìn lại.

Cô gia ơi, người có tài là tốt lắm rồi, chẳng cần cao tới mức này đâu.. mấy chuyện thế này, ngày mai tiểu Thiền làm sao nói cho người biết được đây cơ chứ..

Quả nhiên là cô gia sai rồi.

Nàng bĩu môi, vươn ngón tay nhè nhẹ chọc vào tờ giấy hai lần. Lúc nhìn tới câu cuối cùng, sắc mặt dần dần lại đỏ, sau đó cầm tờ giấy lên cẩn thận gấp lại rồi cất vào tầng đáy của ngăn kéo.

Thổi tắt ngọn đèn, trên mặt nàng càng lúc càng nóng, càng nóng càng xoa, rồi chậm rãi chìm dần vào trong giấc ngủ.

“Chỉ nguyện đời ta trường cửu,

Bay ngàn dặm cùng với thuyền quyên.. hi”

o0o

Buổi sớm, sương trắng tràn ngập thành Giang Ninh, những hạt sương mù long lanh bắt đầu tà tà bay trên mặt đất lộ ra tia nắng ban mai tươi đẹp.

Trải qua một giấc, Ninh Nghị cảm thấy thần thanh khí sảng, tinh thần đã khôi phục gần như hoàn toàn. Nghỉ thêm một ngày nữa, hôm sau là có thể lên lớp rồi. Ngày hôm nay làm gì nhỉ? Chắc là đưa người gỗ với bao cát từ hộ viện qua đây, cái thân thể này đã yếu đuối nhiều năm, không rèn luyện triệt để một phen là không được.

Quản sự quản lý hộ hình như là họ Trương, căn cứ vào bầu không khí nhà họ Tô bây giờ mà đoán thì Tô lão thái công vẫn còn chiếu cố mình, chỉ là cần phải suy tính xem chuyện đem người gỗ, bao cát các loại vào trong viện có làm cho Tô Đàn Nhi các nàng bị chấn động quá lớn không?! Một kẻ thư sinh chạy bộ còn không xong, đột nhiên nói muốn luyện võ công, phỏng chừng các nàng sẽ nghĩ mình hoang tưởng.

Muốn cho các nàng hiểu được mình có đôi chút khác biệt với người thường, có lẽ phải từ từ mới được, chuyện này có vẻ hơi nhanh. Trong lòng Ninh Nghị ngầm cân nhắc những điều này. Sau đó, trong lúc húp bát cháo thịt buổi sáng, gã thấy hình như Tô Đàn Nhi cứ nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt có vẻ kỳ quái.

Liếc qua liếc lại mấy lần, một lát sau Ninh Nghị buông bát, cùng thê tử nghi hoặc nhìn nhau một lúc:

- Có chuyện gì à?

- Không có.

Tô Đàn Nhi khẽ cười nhẹ, lắc lắc đầu.

- Chỉ là, thấy tinh thần của tướng công sáng nay rất tốt thôi.

- Ồ, bệnh tình xem ra đã khỏi, khục.. cổ họng hình như vẫn còn hơi rát, chắc qua hôm nay là ổn, mai có thể đi tới thư viện được rồi.

- Sức khỏe không có vấn đề gì là được rồi. Mấy hôm tới đây, e rằng tướng công sẽ rất bận rộn đó.

- Bận rộn?

- Vâng.

Tô Đàn Nhi gật đầu một cái, không giải thích nhiều, cái miệng nhỏ vô cùng ôn nhu húp cháo. Nghi quá, Ninh Nghị cảm thấy khóe miệng nàng sao giống nụ cười của nàng Mona Lisa đến thế..

Vậy có chuyện gì đây? Thư viện giao cho ta thêm công việc ư? Trong đầu Ninh Nghi quay cuồng những suy đoán về ẩn ý trong lời nói của đối phương, mãi cho đến lúc trở về phòng, tiểu Thiền rụt rè đi tới khai báo với gã chuyện tối ngày hôm trước, rốt cục gã mới hiểu được tâm tình ẩn hàm trong ánh mắt thê tử.

- Dạ, thật có lỗi với cô gia. Tiểu Thiền chỉ là muốn.. chỉ là muốn cho tiểu thư đọc mà thôi, ai ngờ cái tên Tiết Tiến kia quá ghê tởm..

Ninh Nghị hơi trợn mắt há mồm nghe nàng nói, rồi vẻ mặt cũng bình tĩnh trở lại, sau một thoáng suy nghĩ liền bật cười thú vị.

- Ồ, không sao đâu. Chuyện cũng không lớn.

Thấy gã không tức giận, Thiền nhi cao hứng gật đầu nói:

- Đúng rồi, cô gia tài hoa..

"Cốc"

Ngón tay Ninh Nghị gõ lên trán của nàng một cái.

- Ai nói ta có tài?! Sau này không được nói với người khác như vậy.

-.. Dạ.

Tiểu nha đầu thoáng chần chờ rồi nhẹ gật đầu.

“Xem ra, hôm nay hẳn ta không ra ngoài được!”

Ninh Nghị suy nghĩ một chút rồi nở nụ cười:

- Xem ra phải ốm thêm mấy ngày nữa mới được…

Ánh nắng chiếu qua song cửa, Ninh Nghi cầm lấy một quyển truyện rồi đi trở lại giường, giả bộ bệnh phải nằm bệt một chỗ. Một lát sau vẫy vẫy tay, lúc này tiểu Thiền mới hết thấp thỏm trong lòng, vui vẻ chạy tới góc phòng lấy hộp cờ vây cùng bàn cờ dùng để chơi cờ năm quân mang tới.

Đêm qua Trung thu nhiều người ngủ muộn nên sáng nay cũng lười dậy khỏi giường, thành Giang Ninh đại khái phải mất nửa canh giờ mới nhộn nhịp lại như mọi ngày. Đến tận quá trưa, chuyện xảy ra ở hội thơ Chỉ Thủy mới dần lan tỏa, ảnh hưởng của bài Thủy điệu ca đầu mấy ngày sau mới tạo nên cơn chấn động trong thành Giang Ninh, rồi theo thời gian càng ngày càng lan rộng..
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.