Ý trên mặt chữ, là ngôi sao sớm của mọi người, là ánh bình mình, là ngôi sao sáng xa xôi dẫn lối cho người xưa. Hoặc theo cách nói bí ẩn khác, là tượng trưng cho cái chết và tân sinh.
Nhưng đối với Lâm Dữu mà nói, "Sao Kim" chẳng qua chỉ là ký hiệu.
Nó tuyệt không đại biểu cho chính bản thân nàng.
Chỉ là thời gian trôi đi, ba chữ này quả thực vẫn luôn khiến người liên tưởng đến sự vững vàng, sáng ngời, hay còn có thể nói là tràn ngập hy vọng.....
"Rầm!!"
Chấn động do va chạm khiến tro tường rào rạt rơi xuống, lưng đè lên tường, Lâm Dữu bởi vì bị phản lực trở về làm cho đau đớn kêu lên một riếng.
Không kịp thở dốc, nàng một tay chống mượn lực, mau chóng nhào tới lăn qua gầm giường.
Mặt tường giống như đinh bản rậm rạp toát ra gai nhọn, ngay chỗ nàng vừa né tránh thình lình xuất hiện mấy cái gai dài nhiễm màu đỏ máu.
Bởi vì đau đớn mang đến một chốc cứng đờ, nàng không thể hoàn toàn né tránh công kích, mặc dù rất nhanh sẽ khép lại vết thương, nhưng thường xuyên phát động dị năng sẽ tiêu hao tinh thần, trong tình cảnh giằng co chiến đấu như thế này sẽ bất lợi cho bản thân.
...... Cho nên mới nói là dị năng râu ria.
Lâm Dữu trong một khoảng thời gian rất dài vẫn luôn cảm thấy nó thật sự thật sự chả có tích sự gì.
Miệng vết thương từ đau đớn biến thành tê ngứa khi khép lại, nhưng truy kích giây sau liền đến, Lâm Dữu nhẹ hít một hơi, ngẩng mặt gắt gao nhìn chằm chằm cơn gió mạnh bạo ào đến từ cú đấm——
Uỳnh! Lạt rạt...
Nắm đấm rất lớn, có lẽ có thể bằng hơn nửa cái đầu của nàng, hung hiểm trong gang tấc cọ qua gương mặt nàng, đấm thẳng xuống tủ gỗ đầu giường!
Vụn gỗ tán loạn, mảnh gỗ sắc nhọn xẹt qua trước mắt, trán Lâm Dữu hơi đau, chất lỏng ấm áp chảy qua mắt phải, nửa bên tầm nhìn bao phủ một mảng đỏ mông lung.
Cái tủ đầu giường này là do chính tay nàng làm, Tiêu Tiêu còn vẽ hình Tiểu Hồng lên trang trí, hiện tại lại biến thành những mảnh vỡ vụn không hoàn chỉnh, lấm tấm những chấm đỏ không biết là thuốc nhuộm hay máu tươi.
Không có thời gian để suy nghĩ những thứ này.
Lâm Dữu đạp ván giường nhảy lên.
Nàng tốt xấu gì cũng xem như là nửa phần hệ cường hóa, tố chất thân thể vượt xa người thường, cũng chưa từng buông thả việc rèn luyện, sức bật kinh người làm nàng khi phóng ngang qua không trung dường như sắp đụng thẳng trần nhà.
Một đấm không trúng, quật ngang cũng thất bại, nam nhân đột nhiên ngẩng đầu lên, đối diện với Lâm Dữu đang thay đổi tư thế trên không trung.
Nam nhân trước khi khai chiến báo danh bản thân, Cao Thạc. Người cũng như tên, cao lớn kiện thạc, mặt đối mặt mà có thân hình như vậy có thể mang đến cảm giác áp bách, trong chiến đấu sức tàn phá cũng không thể khinh thường.
Đối thủ có thể lực, sức mạnh đều vượt xa nàng, lại vận dụng dị năng thuần thục linh hoạt. So sánh lại, Lâm Dữu phòng ngự yếu thế, thủ đoạn công kích cũng vô cùng yếu kém, đạn có hạn, mỗi một phát bắn đều yêu cầu sử dụng thận trọng, am hiểu kỹ thuật, bởi vì giới tính và hình thể khác biệt dẫn đến mức độ sát thương cũng có sự chênh lệch. Bất luận là từ phương diện nào, đều không có khả năng thắng lợi.
Nhưng —— nàng có thể sống đến bây giờ, cũng không phải dễ đối phó như vậy!
Cao Thạc cấp tốc thu nhỏ lại đồng tử, phản chiếu thân hình nhỏ xinh uyển chuyển linh hoạt.
Quần đen dài bó sát đôi chân mảnh khảnh, cổ chân được bao bọc đôi ủng leo núi, phác họa đường cong duyên dáng. Nhìn thế nào cũng thấy là hình thể thiên gầy yếu ớt, nhưng khi phát ra công kích lại tràn ngập sức lực, giống như chiếc roi dài linh hoạt, từ từ đánh bốp chát xuống đất!
—— trốn không thoát.
Khung xương của Lâm Dữu vừa nhỏ lại nhẹ, so với sức lực của một nam nhân đã trải qua huấn luyện thì quả thực không thể bằng, nhưng đổi góc nhìn khác, nàng lại càng thêm linh động mau lẹ, am hiểu chiến thắng bằng tốc độ.
Một đòn này hung hăng đánh vào cánh tay giơ lên cản thương của Cao Thạc, cho dù có bùn đất bao trùm làm giáp, vẫn bị đánh nát xương cổ tay trái.
Ngay thời khắc hắn đang ăn đau, Lâm Dữu tách cẳng chân thừa cơ hội móc vào dùng sức câu lấy bả vai hắn, hai người bởi vì quán tính té ngã xuống đất, chân Lâm Dữu gắt gao xoắn lấy cổ Cao Thạc, bước tiếp theo chính là vặn gãy yết hầu của hắn!
"A......!?"
Trên đùi truyền đến cảm giác đau nhói.
Là đống bùn bám vào trên người hắn! Bùn đất hóa thành dây thừng gai góc, siết lấy đâm sâu vào chân nàng, giằng co trong nháy mắt, Cao Thạc nắm lấy cơ hội tránh thoát hiểm cảnh.
Lâm Dữu nghe thấy một tiếng hừ lạnh gầm gừ trong cổ họng, đùi phải bị nắm lấy, rồi trời đất quay cuồng, lần nữa bị ném đập vào tường! Eo đụng phải phần nhô ra trên mặt tường, là gờ cửa sổ, nàng không thể đứng dậy nổi nữa, ngã trên mặt đất, nháy mắt đã bị gai nhọn trồi lên đâm xuyên qua xương bả vai phải.
...... Đau quá.
Lâm Dữu cắn răng, nuốt tiếng đau trở vào.
Thứ xuyên qua vai chậm rãi uốn lượn, như là móc câu treo bả vai nàng lên, nàng hít một hơi, nâng nửa thân trên lên, có thể cảm giác được thứ đó đang lan tràn tủa gai trong cơ thể.
"...... Quả là xem thường mày rồi."
Cao Thạc ôm cổ tay bị thương, sắc mặt âm trầm.
Tuy rằng cũng có một phần là vì trước đó bị thương, nhưng suýt chút nữa đã bị xiết cổ bất ngờ, đối với hắn mà nói, so với phẫn nộ vì bị sỉ nhục, thì càng lớn hơn là sự sợ hãi trước cái chết trong gang tấc.
Nhưng dù sao thì, sau khi thu hồi tâm tình khinh địch, cuối cùng vẫn là hắn thắng.
Cao Thạc từ trên cao nhìn xuống nữ nhân mệt mỏi trên mặt đất.
Cô gái vô cùng nhỏ bé, lại mảnh khảnh, như là có thể bị người ta một tay xách lên. Giờ phút này bị bắt dựa vào vách tường, hơi hơi nhắm mắt, máu tươi đỏ thẫm chảy xuống trán và gò má, dọc theo cái cổ thon gọn thấm ướt vạt áo, lồng ngực gầy gò chậm rãi phập phồng.
Hắn xem qua tư liệu, đương nhiên biết nàng ta không có.... trẻ con như vẻ bề ngoài.
Nhưng gương mặt non nớt kia, cùng với thân hình mềm mại nhỏ bé, thoạt nhìn không thể không nghi ngờ chỉ là một đứa trẻ.
"Ê."
Hắn đá nàng một cái.
...... Lông mi ướt át nhẹ nhàng run lên, nàng mở mắt ra.
Đôi đồng tử xanh thẫm bị bóng tối bao phủ hòa lẫn với máu, diệu kỳ mang theo một vẻ đẹp động lòng người. Có lẽ là mất hết sức lực chống cự, nàng chỉ dùng ánh mắt trầm mặc nhìn chằm chằm bên này.
"Không cần.... kháng cự như vậy, tao không có ý định giết mày." Cao Thạc cười, ngồi xổm xuống tịch thu súng của nàng, dùng cái tay lành bóp chặt hàm dưới của Lâm Dữu, "Nghe lời một chút, đã không phải chịu thương nghiêm trọng như vậy. Rốt cuộc.... Từ rất lâu trước kia tao đã nghĩ, 'Sao Kim' quả thực là xinh đẹp đáng yêu như búp bê."
Cao Thạc dùng sức cọ ngón cái qua gương mặt nàng: "Nghe lời một chút, tao sẽ mang mày còn nguyên vẹn đi theo."
"......"
Ánh mắt bùn sình, vô thức gợi lên dòng ký ức khó chịu của Lâm Dữu.
Nàng chán ghét nhấp môi, cúi nửa khuôn mặt bị gắt gao siết chặt. Hắn hỏi: "Loại thuốc biến tang thi trở lại thành người——tao biết, căn cứ Lâm Sơn cuối cùng đã nghiên cứu ra! Thành phẩm đó khi thú triều tới chắc chắn đã giao cho mày, mày để nó ở đâu rồi?"
"Không có cái loại đồ vật này...... Khụ!"
Lâm Dữu trong cổ họng nổi lên mùi tanh nồng, nhịn không được khụ một tiếng: "Cho dù có, anh nghĩ tôi vẫn còn giữ tới giờ?"
"Không đúng, mày có." Cao Thạc lắc đầu, dường như vô cùng tin tưởng không chút nghi ngờ với chỗ tin tức mình nhận được, "Cho dù không có thuốc hoàn chỉnh, chắc chắn mày cũng có được phương pháp chế thuốc, mày là "Sao Kim" kia mà!"
"...... Ự!"
Vai phải truyền đến một trận đau đớn như bị xé rách, liên tục mất máu khiến tay phải trở nên tê cóng, Lâm Dữu cắn chặt răng, nàng biết trạng thái của bản thân không ổn chút nào.
"Sao Kim".
Thay vì nói là ám chỉ nàng, không bằng nói là ám chỉ kế hoạch biến nàng thành hàng mẫu thực nghiệm. Đứng đầu là Lâm Sơn, liên hợp với các căn cứ khác, bắt lấy nàng—là cá thể độc nhất giữa hàng vạn người "sẽ không bị nhiễm virus tang thi", nghiên cứu chế tạo thuốc đặc hiệu ngăn chặn tang thi hóa.
Kế hoạch này thật sự thành công.
Trước khi thú triều bất ngờ phá hủy mọi thứ, bọn họ đã có thể ổn định sản xuất ra thuốc tiêm có thể ngăn chặn quá trình tang thi hóa trong vòng 2 phút. Mà ở lần thực nghiệm cuối cùng, xác thực đã chế tạo ra hàng mẫu thuốc có lẽ có thể biến tang thi trở lại thành người.
Có lẽ có thể, bởi vì thành phẩm chưa trải qua thực nghiệm hoàn chỉnh, cũng không chắc chắn sẽ hiệu quả.
Hơn nữa lô hàng mẫu chưa hoàn chỉnh đó, đã sớm không biết tung tích trước cả khi thú triều tới.
Trong tay Lâm Dữu có toàn bộ số liệu thực nghiệm quả không sai, nhưng.... nàng không có ý định giao cho kẻ này.
"Tôi nói, không có loại đồ vật này...... Khụ khụ......" Đối mặt hắn ép hỏi, Lâm Dữu khụ ra một búng máu, tóc mai bị mồ hôi cùng máu dính vào trên má, nàng chợt cười một tiếng, "...... Hơn nữa, có lẽ ông anh cũng xem thường tôi rồi."
Cao Thạc ngẩn ra.
Vị trí của bọn họ lúc này chính là nơi mà Lâm Dữu trốn lúc đầu, bên tay phải Cao Thạc là bàn sách dưới cửa sổ, trên bàn bồn cỏ điếu lan giống như bị thứ gì chèn ép, hơi hơi lay động, rơi xuống.
Bang!
Chậu hoa nhựa rơi xuống đất.
Cao Thạc giật thót, sau lưng! Ngay khi nhận thấy được không đúng hắn liền muốn thối lui, nhưng tay trái đang buông thỏng của Lâm Dữu bỗng nhiên nhanh như chớp vụt tới túm chặt cổ áo hắn.
Bên ngoài rõ ràng còn đồng đội của hắn đang trấn thủ mà! Cao Thạc quay đầu ra phía cửa sổ nhìn, cửa sổ vẫn như cũ mở hé một nửa chiếu rọi ánh trăng, cái gì cũng không có...... Không đúng, hai sợi đây leo kia, trước đó có dài đến như vậy sao?
Dây leo mảnh khảnh leo qua cửa sổ, ở trên bàn sách uốn lượn tiến về trước, lặng yên sát gần sườn mặt Cao Thạc.
Dây leo xanh mướt chen chúc nụ hoa màu cam, dưới ánh trăng chúng dường như trong suốt, bỗng nhiên nở rộ, trong phòng lập tức tràn ngập mùi thơm ngào ngạt say mê.
Đứng mũi chịu sào Cao Thạc trong lòng thầm kêu không ổn, nhưng đã chậm, giữa đống hương khí gây mê, ánh mắt hắn dần trở nên trống rỗng...
Lâm Dữu rút ra con dao găm giấu bên giày.
Gai nhọn ở vai phải mất người khống chế liền trở nên mềm oặt, nàng nhịn đau rút nó ra, thở hổn hển một hơi, sau đó nhắm ngay mũi dao đến tròng mắt không có bảo hộ của tên nam nhân, dùng toàn bộ trọng lượng cơ thể, cắm xuống, thật sâu.
......
Cơn đau có lẽ đã kích động ý thức nam nhân, vào thời khắc bị đâm chặt xuống sàn khi đó, hắn trừng con mắt còn nguyên vẹn kia, nhãn cầu đỏ ngầu, hé miệng: "....."
Không có âm thanh nào, đồng tử đã tán loạn.
Chất lỏng đỏ tươi tràn đến bên chậu hoa đổ dưới đất.
Lâm Dữu định cầm nó lên..... Tay nàng cũng thật dơ. Vội vàng lau lau lên quần áo, nàng nhặt chậu cỏ điếu lan, và hoa phượng tiên vốn ở dưới chân bàn sách đặt lên trên bàn.
Chậu hoa sáng màu lưu lại vân tay màu đỏ, nàng cẩn thận lau chùi.
Trên bàn sách phủ kín ánh trăng hiu quạnh. Ngoài cửa sổ, tên cao gầy canh giữ trong sân bỗng cảm thấy bất an trong lòng. Trước khi hành động Cao Thạc đã cảnh cáo hắn, chuyện trong phòng để người trong phòng giải quyết, bảo hắn cách xa chút, trừ phi nghe kêu tên còn không đừng có vào.
Cho nên dù trong phòng vang lên tiếng đánh nhau rất to, hắn cũng không có tham gia, huống chi nghe tới liền biết là cái đứa nhỏ kia bị đánh.
Nhưng hiện tại...... Sao hắn lại cảm thấy, có vẻ hơi quá mức an tĩnh.
Cao gầy nuốt nước bọt, hướng cửa sổ tối om kêu một tiếng: "Đại ca?"
Không có đáp lại.
Tiếng gọi của hắn tựa như bị bóng đêm tịch mịch nuốt chửng.
Cao gầy trong lòng lộp bộp một chút, biết có chuyện chẳng lành. Dù sao cũng là đồng đội vào sinh ra tử, hắn không do dự, dùng gió bao bọc toàn thân, phóng tới tiến vào trong phòng——đáng tiếc vẫn không nhanh bằng dây leo, nó mau chóng bành trướng, trong chớp mắt liền phong bế cửa sổ.
Sinh Vật Biến Dị! Từ khi nào......?!
Cao gầy biến gió thành lưỡi dao, cắt vào dây leo rậm rạp.
Dị năng của hắn là khống chế gió, dưới tay hắn gió đêm tự do sẽ trở thành vũ khí linh hoạt sắc bén.
Dựa theo dự đoán, lưỡi dao gió sẽ lưu loát mà cắt đứt dây leo, thế nhưng chúng nó sắc bén quét tới, lại ôn nhu hòa tan trước khi chạm tới được mục tiêu.
"......."
Trường hợp này, không phải chưa từng xuất hiện qua.
Trên thực tế, đã từng xuất hiện qua rất nhiều lần. Khi gặp phải Sinh Vật Biến Dị hoặc dị nhân cùng hệ, nếu hắn không cẩn thận nắm chắc thao tác gió, quyền khống chế liền sẽ bị cướp đi.
Sau lưng vang lên tiếng kêu to thô ách.
Cao gầy cứng đờ mà xoay đầu, trên bức tường bao sân có một con chim cổ rất dài màu xanh lá, lông đuôi mỹ lệ, lông vũ lấp lánh giao thoa với ánh trăng tựa như chiếu sáng lẫn nhau.
Phía trên nó rơi xuống vụn băng, lại có một con chim lông trắng tuyết múa may bay xung quanh.
Lại là Sinh Vật Biến Dị, sao lại thế này?!
Trong đó còn có một con cùng hệ với hắn, một mình hắn ứng phó không lại! Cao gầy ngó qua bên cửa sổ bị che kín bởi dây leo, bên trong không có bất kỳ động tĩnh gì.
Tim hắn đập mạnh, vừa tránh né mẩu băng bay vụt tới, chạy vọt đến nơi nghỉ ngơi cách vách, hô to: "Tư Tuệ! Hỗ trợ!"
Phía bên kia bức tường, cô gái trong đội ba người Phan Tư Tuệ lộ đầu ra, nhắm ngay con chim cổ dài màu xanh bóp cò súng.
Cao gầy có cơ hội kịp thở dốc, quay đầu lại phối hợp với đường đạn tập kích con chim màu xanh——trước tiên giải quyết một con này, bọn họ dù đánh không thắng cũng có thể có cơ hội chạy trốn!
Không ai chú ý tới, dây leo chằng chịt trước cửa sổ đang chậm rãi di dời vị trí.
Màn đạn băng chợt trở nên dày đặc, chim xanh trên không trung chợt dừng lại, bị đạn bắn trúng cánh, từ từ rơi xuống, cùng lúc đó, lớp khiên gió bao quanh tên cao gầy dừng lại trong nháy mắt.
—— Pằng!
Cơ hội chớp nhoáng, một tiếng súng vang lên, hắn né được mẩu băng bay nhanh lại đây, nhưng không thể né được viên đạn đồng thời vụt tới.
"...... A!"
Đồng đội đột ngột ngã xuống đất, Phan Tư Tuệ bỗng nhiên quay đầu, cửa sổ nơi đó đã không còn ai. Cô ngây người một chốc, lập tức bị dây leo âm thầm bò lên vách tường quấn lấy túm lên, ném vào trong sân.
Phan Tư Tuệ vội vã rút cây dao ngắn cắt đứt dây leo đang cuốn lấy mình, không rảnh mà lo tới lý do hai con chim cổ dài kia ngừng tấn công, chỉ lo chạy trối chết tới hướng cửa lớn.
Cửa sắt ở sân không có khóa gì phức tạp, tùy tay là có thể mở ra, nhưng trong nháy mắt khi cô ta nắm chặt thân cửa, lại bị viên đạn chuẩn xác bắn trúng cổ tay.
"...... A! A a a a!" Phan Tư Tuệ che lại miệng vết thương, hậu tri hậu giác mà phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Cô dựa vào cửa quay đầu lại, cô gái nhỏ trước đó mở cửa đưa nước cho nàng hiện tại tay trái giương súng lên, vững vàng chỉ vào trán nàng, chậm rãi đi xuống từ hành lang.
Ánh trăng đáp xuống khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt xanh biếc nhợt nhạt hàm chứa băng quang, lạnh lẽo sắc bén, tựa như ánh phản quang của lưỡi dao.
"Đừng...... Đừng giết tôi! Đừng giết tôi!"
Phan Tư Tuệ biết bản thân đang run rẩy. Cô từ trước đến nay vẫn luôn rất ham sống, biết bản thân không am hiểu chiến đấu, vẫn luôn tránh bị ra tiền tuyến, cũng may nàng có cái dị năng hữu dụng, ngày thường cơ bản không cần ra căn cứ. Lần này..... Lần này đều là bởi vì.....
"Cao Thạc...... Đều là tại Cao Thạc! Là bọn họ! Bọn họ muốn xuống tay với cô! Tôi đã cố khuyên!" Phan Tư Tuệ lớn tiếng kêu, "Đừng giết tôi, dị, dị năng, dị năng của tôi là chế tạo tinh hạch! Tôi có thể giúp, giúp cô, tôi, tôi....."
Phan Tư Tuệ đối diện với biểu tình hờ hững của thiếu nữ, như là bị bóp chặt cổ, thanh âm dần dần nhỏ xuống:"..... Cái gì tôi cũng sẽ làm....."
"Đừng nóng vội."
Cô ta không biết chuyện "Sao Kim", cũng không phải nhân viên chiến đấu.... Tiểu đội ba người này không phải cố ý vì mình mà tới. Hơn nữa nếu vẫn luôn là dị nhân được trân trọng bảo hộ, vì cái gì cô ta lại chạy khỏi căn cứ?
Lâm Dữu đánh giá nữ nhân co rúm ở cửa: "Cô trước tiên trả lời tôi mấy vấn đề."
Phan Tư Tuệ sửng sốt, rõ ràng mà nhẹ nhàng thở ra, liên tục gật đầu: "Tôi trả lời, tôi nhất định trả lời!"
Lâm Dữu hỏi: "Các người tới đây làm gì?"
"A? Này, cái này......" Tựa hồ có chút khó có thể mở miệng, Phan Tư Tuệ ấp úng một hồi, "Kỳ thật chúng tôi...... Không, là Cao Thạc, hắn là đoạt vật tư chạy trốn khỏi căn cứ."
Lâm Dữu: "...... Chạy khỏi căn cứ? Vì cái gì?"
Mặc kệ nhìn thế nào, thực lực của ba người bọn họ cũng không tới mức có thể hiên ngang giữa chốn mạt thế này, cùng lắm là miễn cưỡng tự bảo vệ bản thân mà thôi. Lâm Dữu không thể tưởng tượng được lý do họ muốn chạy khỏi nơi được bảo hộ an toàn.
Phan Tư Tuệ nói: "Bởi vì sau đợt thú triều lần trước xảy ra......"
Lần trước, thú triều.
Đợt thú triều, lần trước.
Hai từ mấu chốt này kích thích thần kinh Lâm Dữu, nàng phản xạ có điều kiện ngắt lời tự thuật của nữ nhân: "Thú triều gì? Lần trước là khi nào?"
"Khi nào...... Cô, cô không biết sao?"
Phan Tư Tuệ còn ngạc nhiên hơn cả nàng: "Chính là đợt thú triều cách đây một tháng rưỡi! Cùng hai năm trước giống nhau như đúc......"
"......"
Lâm Dữu siết chặt báng súng.
Nàng không biết. Căn cứ Bồ Giang cách nơi này không tính là xa xôi, nhưng nàng cái gì cũng không cảm giác được. Ôn hòa nhẹ nhàng sinh hoạt hằng ngày khiến nàng mơ hồ với thời gian, nhưng nếu là một tháng rưỡi trước..... Nàng hơi ngờ ngợ bắt được điểm đáng ngờ nào đó trong trí nhớ.
Cách đây không lâu, có một hôm nàng gặp đàn chim khác thường di trú về phía nam, còn có Tiêu Tiêu cũng nhắc tới "sự bất an" của Sinh Vật Biến Dị.
Tiêu Tiêu...... Không có khả năng là Tiêu Tiêu.
Nhưng mà con Tang Thi Vương hai năm trước từng chỉ huy thú triều tấn công nhân loại kia, hẳn là đã bị chị giết chết rồi chứ!
Lâm Dữu cứng đờ tại chỗ, sau một lúc lâu vẫn chưa có phản ứng. Trong đầu nàng lại nhảy ra đoạn ký ức tràn ngập mùi máu tanh, cùng với vô số suy nghĩ vẩn vơ bay lượn.
Phan Tư Tuệ tiếp tục nói: "Sau đợt thú triều đó, căn cứ Bồ Giang cũng hoàn toàn bị hủy hoại..... Không còn lại bao nhiêu người, thủ lĩnh căn cứ cũng đã chết, Cao Thạc hắn...." trên mặt cô bỗng lộ rõ vẻ chán ghét, "Hắn đúng là tên điên, còn muốn nhân cơ hội xuống tay với Quả Quả..... với con gái của thủ lĩnh, bị người ta ngăn lại thì đả thương rồi cướp lấy vật tư còn sót lại mà bỏ chạy."
Cô lại cẩn thận liếc mắt nhìn Lâm Dữu một cái, bổ sung: "Tào Phong, tên cao gầy bên kia, là anh em kết nghĩa của hắn trước mạt thế, tôi là bị uy hiếp....."
Lâm Dữu trầm mặc một lát: "Căn cứ Bồ Giang dạo gần đây có phải có thêm một nhà ba người gia nhập không?"
"Có, có!" Phan Tư Tuệ nghe thấy cái vấn đề này ánh mắt liền sáng lên, "Họ Đỗ đúng không? Tôi nhớ ra rồi, cô chính là người mà Đỗ Nham lúc vừa tới căn cứ đã nhắc mãi! Hắn nói vài lần.... Khụ, lúc đó tụi tôi không có đủ người, cho nên không có tới tìm cô....."
"Nhưng mà, bọn họ đều còn sống! Người phụ nữ trong gia đình đó chính là người bị Cao Thạc đả thương, bị thương nhẹ thôi! Tôi biết bọn họ ở đâu, tôi có thể dẫn cô đi tìm....."
Lâm Dữu nói: "Không cần."
Phan Tư Tuệ nhìn ánh mắt không chút dao động nào của nàng chỉ có thể ấp úng câm mồm: "A, à, ừm.... Cô, cô hỏi cái gì tôi đều sẽ nói hết, cô sẽ không giết tôi chứ?"
Lâm Dữu cũng suy nghĩ vấn đề này.
Nếu là lúc trước, giai đoạn nàng không có đồng đội, trước lúc ở chung với Tiêu Tiêu, nàng có lẽ sẽ không có vấn đề gì mà buông tha cho người trước mắt. Nhưng mà hiện tại...... Lâm Dữu sẽ không hoàn toàn tin tưởng kẻ địch, nàng đang đánh giá độ nguy hiểm của người này.
Buông tha, cô ta sẽ cứ như vậy rời đi sao?
Liệu cô ta có khả năng âm mưu chuẩn bị điều gì về sau không?
Cô ta có quen biết với dị nhân nào có khả năng sẽ tạo thành uy hiếp không?
Ngay tại chỗ này giải quyết là phương pháp thuận tiện nhất không phải bàn cãi........ Lâm Dữu giật giật tay phải bị thương, cầm Harmonica trong túi áo, hoa văn gập ghềnh khắc trên thân kèn in hằn vào lòng bàn tay nàng.
Nàng vẫn luôn không nói chuyện, tâm Phan Tư Tuệ càng trầm xuống.
Cô không muốn bị giết, cô còn chưa muốn chết! Trầm mặc giống như bàn tay vô hình, gắt gao bóp chặt yết hầu. Giữa tình cảnh khổ sở không tiếng động.... cánh cửa đằng sau cô di chuyển.
Răng rắc, có người đẩy cửa vào. Trên mặt thiếu nữ cầm súng lộ ra vẻ kinh ngạc, thậm chí còn di dời tầm mắt, dường như hoàn toàn bị động tĩnh rất nhỏ này cướp đi lực chú ý.
Trái tim Phan Tư Tuệ nhảy lên tận cổ họng.
Cô quay đầu lại..... Trong nháy mắt khi thấy có người vào, lập tức lao đến chỗ khe hở chui ra ngoài!
Nhanh lên! Phải nhanh lên! Có thể chạy trốn!!
Phan Tư Tuệ không biết, chính động tác lỗ mãng của mình đã dẫm lên thần kinh căng chặt của đối phương, Lâm Dữu cơ hồ không chút do dự, vâng theo bản năng mà bóp cò!
—— Pằng!
- ---------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Hai người, Tiêu Tiêu sức chiến đấu cực cao nhưng sẽ không đánh nhau, còn Dữu Tử lại là con sói xuống tay không chút lưu tình, đây cũng là một loại bổ sung cho nhau nhỉ.
Rối rắm hai ngày vẫn là quyết định miêu tả quá trình chiến đấu kỹ càng tỉ mỉ chút, chương này dành cho Dữu Tử siêu ngầu lãnh khốc vô tình lên sàn! Chắc vậy.
Nhưng mà tôi vẫn còn nhớ rõ đây là truyện về đời sống ngọt ngào, trong tương lai sẽ không như vậy nữa đâu, mong mọi người tiếp tục đón xem nha......