Ở Ký Túc Xá Coi Trai Đấu Kiếm Bị Bạn Cùng Phòng Phát Hiện

Chương 11: Chương 11





11/9 20:23
WXID123456: Nằm trên giường nghĩ đến chuyện mấy năm trước, lại mất khống chế rơi nước mắt (╯°Д°)╯ Đây đã là lần thứ hai trong hôm nay, khóc ở nhà vệ sinh vốn đã rất mất thể diện, bây giờ còn khóc trên giường, hơn nữa sau lưng còn có một người bạn cùng phòng là B! Hu hu hu, tôi là một túi khóc hả ta! Một chút không đàn ông, từ nhỏ đã thích khóc, bị ủy khuất là muốn khóc, rõ ràng không có chuyện gì lớn, nhưng không ngừng được nước mắt rơi lã chã.

Có phải tôi nên vui mừng vì lúc mình khóc đều yên lặng, không nghẹn ngào, không chảy nước mũi nhảy mũi chùi mũi, không phát ra âm thanh o(︶︿︶)o Tôi tưởng tượng cảnh mình vừa khóc vừa nấc, còn cái gì buồn cười hơn? Miễn cưỡng duy trì tôn nghiêm của mình đi, dù sao bị người khác thấy một thanh niên lớn đầu rồi mà hở tí là chảy nước mắt, sẽ bị chế giễu nhỉ.
Nhớ hồi cấp hai, khi đó vô cùng để ý thành tích thi cử, thật ra bây giờ cũng rất quan tâm thành tích ( *ω′) bởi vì ba mẹ tôi tương đối nghiêm túc, bị họ ảnh hưởng nên yêu cầu của tôi đối với thành tích rất cao.

Có lần tháng thi, tôi thi không tốt cho lắm, bây giờ dĩ nhiên không nhớ rốt cuộc tại sao, có lẽ là lạc đề văn, không đến mấy chục điểm, không đạt nhất lớp.

Sau khi nghe được điểm thành tích đầu tôi trống rỗng, thật ra giáo viên chưa nói gì tôi hết, còn an ủi tôi mấy câu.

Nhưng chỉ một kỳ thid, cũng không thể nói rõ điều gì.
Nhưng thời học sinh sao có thể xem nhẹ điểm thi chứ, thật không thể nào thản nhiên như không nha, luôn muốn cao hơn một chút, ổn hơn một chút, cuối cùng vào kỳ thi quan trọng nhất phát huy thành tích tốt nhất.


Không biết có bạn nào đọc bài của tôi có đang trong giai đoạn này không, mỗi một đợt thi vì lo lắng đề phòng, vì mỗi một lần đi học thức khuya dậy sớm.

Nếu bây giờ kêu tôi quay về quá khứ, mặc dù tôi đã hai mươi tuổi, đã trải qua hết những gì bạn đã trải qua, nhưng quy về những ngày ấy vẫn sẽ bị cảm giác khẩn trương vì tương lai không rõ tương lai đó bao quanh, tiếp tục cố gắng thêm, không dám lười biếng, ép mình cố hết sức.
Có lúc cũng sẽ rất mệt mỏi, cũng sẽ vì không làm được câu tự luận mà nghi ngờ bản thân, đọc không hiểu công thức mà như đưa đám thất vọng, muốn buông thả, buông thả mình nghỉ ngơi, chơi, nhưng tôi rất sợ mình chơi lâu quá, thì không tìm về lại trạng thái được.

Nhất là khi lên đại học, chung tôi có quá nhiều người lười biếng sau khi thi đại học, rồi sau đó "sai một li đi một dặm", không cách nào đạt tới tài năng ban đầu nữa.

Cho nên tôi rất sợ, nhất sau khi xác định tính hướng mình thuộc nhóm thiểu số, cảm giác cảnh giác thường tồn đọng trong lòng.

Cái giới của chúng tôi có lẽ vô cùng loạn, loạn vượt quá sức tưởng tượng của bạn, mà phản ứng của người ngoài cũng có thể siêu tiêu cực, ép bạn làm trái lòng mình, làm ra đủ chuyển tổn người hại mình (.

_.)
Cho nên trong lòng tôi luôn căng một sợi dây đàn, sợ mình một bước đạp sai, mãi mãi không quay về được.

Phải nơm nớp lo sợ, như đi xuống vực sâu, như đi trên băng mỏng.

A, không hiểu sao đột nhiên bắt đầu truyền tải súp gà tâm hồn mọi người, mọi người đọc sơ thôi, tôi nói tiếp chuyện cấp hai.
Tôi về chỗ ngồi, nghĩ đến còn một tiếng nữa là gặp ba mẹ, toàn thân không khống chế được phát run.

Sợ bị những bạn khác cười nhạo, tôi giả vờ như đi vệ sinh, trốn trong nhà vệ sinh bên cạnh lớp tự chọn dưới lầu, co người lại len lén khóc.

Còn chưa tan học, trong nhà học yên tĩnh không tiếng động, tôi cũng không phát ra tiếng, rất khó bị người phát hiện.

Khóc một hồi, nghe thấy trên cầu thang vọng tới tiếng bước chân, tôi vội vàng đứng lên muốn chạy trốn.

Nhưng bởi vì ngồi xổm lâu, vừa đứng lên, lòng bàn chân tê dại như thiểm điện lan tới nửa người trên, suýt đứng không vững.

Sau lưng có một bàn tay túm lấy tôi, không cho tôi trốn vào nhà vệ sinh nam.
Tôi hoảng hốt quay đầu, là A.

Sắc mặt cậu ấy vốn có chút lạnh lùng, có lẽ bị nước mắt rối bời trên mặt tôi, hơi sửng sốt, kéo tôi vào ngực, ôm kiểu gấu.

Cậu ấy vẫn còn đang đổi giọng, giọng vịt đực khô khan cùng tận lực để âm điệu dịu dàng phối hợp với nhau có cảm giác hài kịch vô hình, "Trưởng ký túc xá đã là một người lớn rồi, đừng khóc nhè nữa."
Cậu ấy nói xong một cánh tay buông tôi ra, tay còn lại xắn quần mình lên, để lộ vết thương xanh tím trên đùi, "Cậu nhìn nè, mấy ngày trước đá bóng bị té, chân thiếu chút nữa bị gãy, tôi vẫn không khóc.

Trưởng ký túc xá cậu suốt ngày nghiêm túc làm bài tập, làm thật là nhiều bài tập rất nhàm chán, nhất là môn hóa á, nhiều phản ứng hóa học phải học thuộc như vậy.

Trưa hôm nay tôi lại bị giáo viên hóa kêu tới văn phòng chép phạt.


Nhưng cậu cũng không sợ, còn kiên trì.

Cho nên, trưởng ký túc xá cậu khẳng định kiên cường hơn tôi."
Vết thương trên đùi cậu ấy rất khoa trương, màu sắc khiếp người, xanh đen tím vàng trộn lẫn với nhau, chẳng trách gần đây cậu ấy luôn mặc quần dài.

Trong lúc nhất thời tôi quên mình thành tích hỏng bét của mình, ngồi xổm xuống cẩn thận quan sát vết thương của cậu ấy, oán trách tại sao cậu ấy không nói với tôi, tôi còn có thể giúp cậu ấy lấy cơm, cậu ấy có thể nghỉ ngơi nhiều hơn.

Cậu ấy thờ ơ gãi đầu một cái, "Không nghiêm trọng vậy đâu, nhìn dọa người thế thôi, chưa tới một tuần là có thể đá bóng được rồi."
Tôi đâm đâm lớp da trên đùi cậu ấy, cậu ấy thoáng né chân ra một chút, vừa rồi khẳng định là cậu ấy mạnh miệng, sao lại không đau.

Khi đó tôi cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy bạn thân nhất bị thương làm người ta đau lòng, khẽ thổi thổi chỗ đó, ngẩng đầu nhìn cậu ấy, "Thương thương phù phù." (⁄ ⁄>⁄ ω ⁄﹏.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.