Núp Lùm Trăm Năm Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch!

Chương 681: Đại đạo biến chất, khai đạo vạn dặm (1)



Editor: Kingofbattle

Hỏa Huyền dừng tay, không có tiếp tục công kích Ngao Ba.

Thiên Câu Tranh cũng hừ lạnh một tiếng, không đánh nữa.

Đã chiếm được tiện nghi, Ngao Ba bị đánh một trận, xem như cũng hả giận.

Ngao Ba tức giận đến mức nổi trận lôi đình, mắng to: “Thiên Câu Chiến, là

ai quá mức? Tất cả đều dựa vào thủ đoạn mà thôi, hai người các ngươi không

chịu thua, còn vây đánh bản long, đúng là hiếp người quá đáng! “

Hắn nuốt không trôi cực tức này.

Cả người bị tổn thương thảm trọng, cứ như vậy mà kết thúc, thể diện Ngao

Ba hắn để ở đâu?

Thể diện long tộc ở đâu?

Cường giả tranh đấu, tất cả đều bằng thủ đoạn, làm gì có đúng sai?

Ánh mắt Ngao Ba lạnh như băng, long trảo xuất hiện một đoá hoa màu xám,

trực tiếp nuốt vào bụng.

Rất nhiều cường giả ở đây, sắc mặt đều tái đi.

Đoá hoa màu xám kia, chính là bảo vật Hỗn Độn, có tác dụng giúp khôi

phục thương thế nhanh chóng, khôi phục Đại Đạo chi lực, tuyệt đối là bảo vật

hàng đầu để cứu mạng.

Bảo vật có tác dụng thế này không nhiều.

Nói chung, không đến thời khắc nguy hiểm, sẽ không có người sử dụng nó.

Thương thế Ngao Ba đúng là không nhẹ, nhưng mà cũng không đến mức

phải dùng tới bảo vật này?

Có vẻ hơi lãng phí.

Giờ phút này hắn ăn vào, chẳng lẽ không muốn bỏ qua?

Bên trên cơ thể Ngao Ba phát ra ánh sáng chói mắt, thương thế liền khôi

phục, Bất quá chỉ vài hơi thở, đã khôi phục về trạng thái đỉnh phong.

Chí bảo quý giá bực này, vét sạch toàn bộ Long tộc cũng không có bao

nhiêu.

Trên người Ngao Ba cũng chỉ có hai kiện mà thôi.

Hôm nay đã tiêu hao một kiện.

Rống!

Thân thể Ngao Ba lượn quanh một vòng, Đại Đạo chi lực cuộn trào mãnh

liệt, một hư ảnh Đại Đạo bao phủ khắp người hắn, chín đạo ánh sáng loá lên

chói mắt, xuất hiện trên hư ảnh Đại Đạo.

“Thiên Câu Tranh, nhào vô kiếm ăn! “

Oanh!

Sắc mặt Thiên Câu Tranh hơi đổi một chút.

Đại chiến lại bạo phát thêm lần nữa.

Tựa hồ nếu Ngao Ba không đòi lại mặt mũi thì quyết không bỏ qua.

Hỏa Huyền không có ra tay, chỉ hừ lạnh một tiếng, hoả quang lóe lên, đã

biến mất ngay tại chỗ.

Phía xa truyền đến giọng nói: Nếu như Ngao Ba ngươi không phục, lúc nào

cũng có thể tìm ta, phụng bồi đến cùng! “

Ánh mắt của cự long bên cạnh ngưng tụ, nhưng mà không có ngăn cản.

Thực lực Hỏa Huyền rất mạnh, hơn nữa còn là Tiên Thiên Hỏa Linh, cũng

không dễ đối phó.

Cho dù gặp ba bốn vị Khai Đạo giả Cửu Cực vây giết, cũng không thể giết

được đối phương.

Nếu như dễ giết, thì hắn cũng không thể sống đến hiện tại. Hiển nhiên là

Ngao Ba không có ý nghĩ tìm hắn tính sổ, nếu không thì cũng chẳng lao tới

Thiên Câu Tranh.

Hỏa Huyền quá mạnh mẽ, Ngao Ba đánh không lại hắn!

Cửu Vực.

Sở Huyền nghi hoặc, tại sao cái tên Dương kia lại có bộ dáng gấp gáp rời đi

như vậy?

Hẳn là gặp được chuyện gì?

Ngay cả một tia ý niệm, cũng không để lại Cửu Vực.

Hắn đưa ánh mắt nhìn về Đinh Việt, mục tiêu tiếp theo chính là Đinh Việt.

Chẳng qua là, tựa hồ đối phương không vội, chưa có ý định hàng lâm?

Làm thế nào mới có thể dụ đối phương mắc câu?

Sở Huyền thở dài, vì mưu tính giúp đám đệ tử này mà hắn phải lo nghĩ vất

vả, tinh thần suy sụp.

Ngoại trừ mấy người Đinh Việt ra, còn có một ít thiên kiêu khác, cũng đã

trở thành quân cờ của vài gia hoả.

Bất quá, những cường giả sau lưng đám thiên kiêu này, chỉ sợ thực lực

không bằng đám người Thiên Câu Tranh.

Dù sao, có thể được bọn hắn chọn trúng, đều là thiên kiêu đỉnh cấp tại Cửu

Vực.

Sở Huyền dời ánh mắt về phía Hắc Nguyệt.

Vị kia sau lưng nàng, tựa hồ cũng rất bất phàm….

Thậm chí hắn có cảm giác đoán không ra.

Sở Huyền quan sát một đám quân cờ ở Cửu Vực, đang suy nghĩ làm thế nào

mới có thể sử dụng tốt nhất, làm thế nào mới có thể quấy nhiễu đám gia hoả này

tự đấu lẫn nhau?

Hiện tại Cửu Vực nhìn như đang ở thời kỳ đỉnh phong.

Kỳ thật vẫn nằm trong giai đoạn yếu ớt.

Hoang Cổ Sơ Địa, Thiên Chi Vực vẫn chưa sát nhập vào Thiên Đạo, đó

cũng là một phần thuộc về thế giới Cửu Vực.

Sở Huyền có thể cảm nhận được, Cửu Vực đang liên tục tăng cấp, tựa hồ

đang phóng thích ra tiềm lực.

Thiên Đạo cũng theo đó mà tăng cấp.

Thực lực của sinh linh Cửu Vực đã bắt đầu dễ tu luyện hơn.

Sinh linh đột phá Đạo cảnh cũng tăng thêm không ít.

Toàn bộ không gian Cửu Vực đều trong quá trình củng cố và tăng cường.

Sở Huyền có dự cảm, đợi khi nào không gian Cửu Vực vững chắc đến một

trình độ nhất định, chính là thời điểm Đạo Kiếp Đại Đạo buông xuống.

Một kỷ nguyên Đại Đạo trước đó, Khai Đạo giả bộc phát chiến đấu ở Cửu

Vực, cũng không phải hiếm thấy, cũng không có tạo thành tổn hại đối với Cửu

Vực.

Có thể thấy được không gian Cửu Vực lúc trước rất mạnh và vững chắc.

Giai đoạn cuối kỷ nguyên Đại Đạo trước đó, sau khi phát sinh biến cố, Cửu

Vực mới trở nên yếu ớt.

Cửu Vực hiện giờ, kỳ thật đang trong giai đoạn tự chữa lành, mà Đạo Kiếp

Đại Đạo tiến tới, tất nhiên Cửu Vực phải tiến vào giai đoạn hồi phục cùng tăng

cường.

Sở Huyền nhìn về phía Tần Khả Vận, con hồ ly này vẫn đang ngủ say, ngủ

đến quên cả đất trời.

Một đạo ý niệm kia vẫn rất kiên nhẫn, đang muốn truyền ký ức vào đầu Tần

Khả Vận.

Đây đều là ký ức của kiếp trước.

Nhưng mà, đã bị một cỗ lực lượng cản trở
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.