Nước mắt trong mắt Diệp Mộ Liễu rốt cuộc không nhịn được mà tràn ra.
Nàng xong lên, hai tay đấm vào ngực Lý Ly, uất ức như một đứa trẻ.
“Lý Ly, ngươi là tên bại hoại! Ngươi dọa chết ta rồi!”
Hô hấp Lý Ly hơi chậm lại, đôi con ngươi đen bóng luôn luôn bình tĩnh, hiện tại lại vô cùng rung động, sau đó biểu tình mới ổn định lại, cuối cùng chỉ còn sự tĩnh lặng.
Tay hắn dừng ở không trung, cuối cùng lại để xuống, động tác nhẹ nhàng đến hắn cũng không phát hiện ra.
Nhẹ nhàng vuốt vuốt lưng của Diệp Mộ Liễu, ở bên tai nàng nhẹ giọng an ủi:
“ Được rồi, ta đã không sao rồi. Nha đầu ngốc, đừng khóc nữa. ”
“ Lần sau không cho phép ngươi làm ta sợ hãi như vậy nữa. ”
Diệp Mộ Liễu khóc nức nở, rời khỏi cái ôm của hắn, ngẩng đầu nháy mắt thấy mọi người xung quanh đang mỉm cười nhìn bọn họ.
Hai má đỏ lên, Diệp Mộ Liễu oán hận trừng mắt nhìn Lý Ly một cái. Lại nghe thấy ở trong cổ họng của hắn bật ra tiếng cười nhẹ, thu lại nụ cười, nghiêm túc nói:
“Ngươi đừng cảm kích ra, ta chỉ không cẩn thận cứu ngươi mà thôi.”