Bắc Thiên Tuyết cười yếu ớt, nâng Lý Ngọc đi tới giường lớn.
Rõ ràng chỉ có mấy chục bước, nàng lại cảm thấy hết sức khó khăn. Đặt Lý Ngọc ở trên người nàng càng ngày càng nặng, càng ngày càng nặng.
Bước chân dần dần loạng choạng, đợi đến lúc hai người khó khăn đến cạnh giường, Bắc Thiên Tuyết thở dài một hơi nhẹ nhõm, cùng Lý Ngọc hai người ngã xuống giường.
Trong phòng lập tức yên tĩnh, không biết trải qua bao lâu, Lý Ngọc từ từ mở mắt, con ngươi như mặc ngọc sáng rõ, làm gì có chút bộ dáng men say như lúc nãy.
Từ từ đứng dậy, thản nhiên liếc Bắc Thiên Tuyết đang ngủ say trên giường, Lý Ngọc ho nhẹ một tiếng, ngoài cửa lập tức có người đi vào.
“ Hoàng thượng… “
“ Qúy phi say rồi, hầu hạ nàng thay áo nghỉ ngơi cho tốt. “
Dứt lời, Lý Ngọc không thèm quay đầu bước ra khỏi phòng. Ở ngoài cửa, Trương Phúc đã đợi từ lâu.
“ Quần áo đâu? “
“ Ở đây, Hoàng thượng. “
Nói xong, Trương Phúc đưa ra một bộ y phục hàng ngày đưa cho Lý Ngọc. Lý Ngọc tiếp nhận, không chút do dự cởi hỉ phục trên người, giây lát mặc vào bộ quần áo màu đen thêu tờ vàng ở viền tay áo, lúc này mới thản nhiên nói:
“ Chúng ta đi thôi. “
Bóng đêm yên tĩnh, như thơ như họa.
Chân trời còn ẩn vầng trăng, sáng tỏ như ban ngày. Ánh trăng chiếc vào bóng dáng cao ngất của Lý Ngọc, kiên định vô cùng.
Bước chân Lý Ngọc vội vàng, đến cuối cùng lại dùng tới khinh công. Thấy vậy, Trương Phúc ở phía sau đuổi theo không kịp, chạy theo hô:
“ Hoàng… Hoàng thượng chậm một chút, nô tài chạy, chạy không được nữa rồi… “
Không như mong muốn, không có câu trả lời, đáp lại hắn chỉ có bóng dáng biến mất trong bóng đêm.
Thấy vậy, Trương Phúc dừng chân, khóe môi gợi lên ý cười nhẹ.
Cái gọi là quy tâm như tên, chính là bộ dáng Hoàng thượng lúc này đây sao?
Trước cửa Tử Vi cung, Lý Ngọc đẩy cửa đi vào. Trong lòng có một chút chần chờ, bước chân lại không một chút do dự, hết sức kiên định.
Liễu Nhi nha đầu ngốc này, đêm này chắc là khổ sở lắm đây?
Nghĩ đến bộ dáng ảm đạm tổn thương của nàng, trái tim Lý Ngọc sẽ không có cách nào bình thường được.
*** 所谓归心似箭,不过如此!: quy tâm tự tiến là tâm trạng muốn về nhà bồi hồi như tên bắn ra, trích từ“Kính Hoa Duyến” của Lý Nhữ Trân đời Thanh