Tiếng nói vừa dứt, hắn biết mình nói sai rồi. Bởi vì giờ phút này, nụ cười trên gương mặt Diệp Mộ Liễu cũng từ từ phai nhạt xuống…
Diệp Mộ Liễu rất muốn cười nhưng lúc nàu ngực nàng ngôt ngạt vào khó thở.
Có một sự uất ức ở trong ngực nàng xông tới, mãnh liệt như muốn tìm cửa để thoát ra.
Thở dài một hơi, Trong lòng Diệp Mộ Liễu thầm nghì:
Thôi thôi, nàng đúng là không phải Hoàng hậu rộng lượng hiền lành !
" Hoàng thượng, thả bọn nó đi đi. "
" Vì sao ? Liễu Nhi không thích sao ? "
Lý Ngọc nhíu mày, bình tĩnh nhìn Diệp Mộ Liễu, sợ hắn sẽ bỏ qua biểu tình nào của nàng.
Diệp Mộ Liễu lắc lắc đầu, rũ mắt ảm đạm cừơi :
" Nô tì không hy vọng chúng nó cũng sẽ giống nô tug, trở thành con chim Hoàng yến bị nhốt trong lồng, cả ngày chỉ có thể ngước đầu nhìn bầu trời xanh, nhưng không thể giang rộng cánh bay lượn ! "
Nghe vậy, thân thể Lý Ngọc bỗng dưng cứng đờ, sắc mặt nhất thời trầm xuống. Sau một lúc trầm từ, hắn yên lặng mở lồng chim, thả hai con chim cho chúng cất cánh bay lên bầu trời xanh.
" Nàng đã không thích vậy Trẫm thả bọn nod. "
" Đa tạ Hoàng thượng đồng ý. "
Miệng nói như vậy, nhưng đáy mắt Diệp Mộ Liễu không có một chút vui vẻ.
Lý Ngọc, chàng có biết ? Không phải nữ tử nào cũng đều thích chim Hoàng yến !
" Liễu Nhi, nàng đang giận Trẫm sao ? "
Đến bên cạnh Diệp Mộ Liễu, ôm nàng vào lòng, hỏi thẳng vấn đề.
" Sao vậy ? Hoàng thượng người suy nghĩ nhiều rồi. "
Thân thể bị Lý Ngọc ôm vào trong ngực từ từ cứng ngắc. Âm thanh của Diệp Mộ Liễu nhạt nhẽo không có một chút gợn sóng, làm cho Lý Ngọc kinh hãi.
" Liễu Nhi, không phải bữa trưa Trẫm cố ý không cùng nàng ăn cơm. "
“Nô tì biết.”
Hắn cho rằng nàng đang tức giận vì chuyện này sao?
“Buổi trưa thái giám ngăn cản nàng cũng không phải cố ý.”
Thở dài, Lý Ngọc tiếp tục nói.
“Nô tì biết rõ.”
Từ từ tách khỏi lòng Lý Ngọc, Diệp Mộ Liễu rũ mắt thản nhiên nói:
“Hoàng thượng, nô tì có chút mệt mỏi, xin thứ tội cho nô tì càn rõ, xin được cáo lui trước!”
Là nàng quá tham lam, muốn quá nhiều!
Hắn không cố ý, cũng không có ý đó. Là nàng cố ý, là ý của nàng!
Vốn hắn phải có tam cung lục viên, phi tần vô số. Nàng làm sao có thể trông cậy vào việc hắn lúc nào cũng ở cùng nàng?
Thật ra hắn không làm sai cái gì.
Nói dối lừa gạt nàng có lẽ là hắn còn để ý tới nàng, không đành lòng làm cho nàng thương tâm.
Nếu hắn không như vậy thì nàng có thương tâm hay không cũng không liên quan tới hắn.
Cho nên, từ đầu tới cuối cũng không phải là lỗi của hắn. Chỉ là nàng quá tham lam, muốn quá nhiều mà thôi...
“Liễu Nhi...”
Diệp Mộ Liễu đi, Lý Ngọc làm sao có thể đồng ý. Cầm tay nàng, dùng sức nắm chặt, Lý Ngọc nheo mắt, con ngươi tản ra ánh sáng nguy hiểm.
“Đừng như vậy có được không?”
“Vậy Hoàng thượng muốn hy vọng nô tì như thế nào đây?”
Từ từ xoay người nhìn hắn, sắc mặt Diệp Mộ Liễu không thay đổi hỏi.
Nếu hắn muốn nàng làm một Hoàng hậu rộng lượng, khoan dung, không tranh giành, không ghen tỵ, như vậy nàng sẽ cố gắng như hắn muốn.
“Không cần tức giận với Trẫm, người tức giận lòng Trẫm đều lo lắng. Dù nàng có tức giận cũng nói cho Trẫm, vì sao nàng tức giận, Trẫm sai chỗ nào, có được hay không?”
“Hoàng thượng, người nghĩ nhiều rồi. Người không làm gì sai, thật đấy! Nô tì chỉ mệt mỏi, chờ ta nghỉ ngơi tốt, chúng ta sẽ nói chuyện có được không?”
Đẩy tay Lý Ngọc, Diệp Mộ Liễu xoay người từ từ đi về Tử Vi cung.
Tay Lý Ngọc duỗi ở không trung, từ từ rũ xuống. Bóng lưng cô độc của Diệp Mộ Liễu làm đau đớn trái tim hắn, ánh mắt của hắn.
Một sự phiền muộn và bất an ở trong không khí, áp lực làm cho hô hấp của hắn không cách nào thở nổi...
“Hoàng hậu nương nương, Hoàng thượng ở bên ngoài Tử Vi cung không chịu bước vào, thật là kì cục...”
Trong phòng cực kì yên tính vào tối, ngoài trừ ánh nên thì không thể tìm được một chút ánh sáng.
Thanh nhi nhẹ nhàng tiến đến, nhìn Diệp Mộ Liễu bị bóng đêm bao phủ, theo bản năng nhíu mày, một lúc sau mới cẩn thận nói.