Thôi Tư nghe Tô Hoài Cẩn nói thế trên mặt lập tức lúc xanh lúc đỏ, ngay cả khóc cũng đã quên, cơ thể rung lên từng đợt, khớp hàm cũng run lên ” cập cập”.
Thôi Tư muốn biện minh gì đó nhưng mới vừa hé miệng thì lập tức đã bị đánh gãy.
Tô Hoài Cẩn cười cười, nói: “Được rồi, nên làm gì làm gì đi.”
Nàng dứt lời, cũng chưa đi đến lều của Tiết Trường Du đã xoay người rời đi.
Lục Y đi theo phía sau Tô Hoài Cẩn, “hừ” một tiếng với Thôi Tư rồi nói: “Ta cảnh cáo ngươi, đừng lại ra ngoài lấy danh nghĩ của tiểu thư nhà ta để thể hiện, tiểu thư nhân từ nương tay. Nếu lại có lần sau, bị bắt được thì cho ngươi đẹp mặt!”
Lục Y dứt lời, lại “hừ” một tiếng, lập tức quay đầu rời đi.
Thôi Tư đứng tại chỗ, bị người vạch trần da mặt, quả thực không còn chỗ dung thân, tức giậm chân tại chỗ, muốn thét chói tai trút giận nhưng lại không thể hét lên, chỉ có thể che miệng mình lại, vẻ mặt dữ tợn trừng mắt nhìn hướng Tô Hoài Cẩn rời đi……
Thôi Dập mang binh bao vây nơi ẩn thân của tướng quân nước Thương Dương. Gã tướng quân kia là vương thất nước Thương Dương, đồng thời thu giữ một số lượng lớn bản đồ địa hình…Đây chính là công lớn.
Tiết Trường Du lập tức để chủ bộ viết quân báo hồi kinh, nói là Tô Hoài Cẩn lập công lớn, hỏi ra hang ổ của thích khách, thu được công văn quan trọng, hơn nữa sai trọng binh trông coi vương tử nước Thương Dương, chuẩn bị áp giải hồi kinh.
Nửa đêm giờ Tý, Tô Hoài Cẩn đều đã ngủ, bên ngoài lại kêu hỗn loạn. Tô Hoài Cẩn vội vàng bừng tỉnh, còn tưởng rằng lại gặp thích khách.
Kết quả phủ thêm áo ngoài ra bên ngoài mới thấy, cũng không phải thích khách gì, nhưng bên ngoài đèn đuốc sáng trưng. Thì ra Kỳ lão cửu đã từ thành Dương phủ trở lại, mang mẹ và hai cháu trai của Ngụy Hổ về.
Ngụy Hổ nhìn thấy mẹ già và cháu trai bình yên vô sự thì lập tức khóc không kềm chế được, quỳ trên mặt đất liên tục dập đầu, nói: “Đa tạ Vương gia! Đa tạ Vương gia!”
Tiết Trường Du nhìn dáng vẻ một nhà Ngụy Hổ ôm đầu khóc rống thì không khỏi thở dài, lúc này vừa lúc nhìn thấy Tô Hoài Cẩn đi ra, vội vàng tiến lên đón, nói: “Cẩn Nhi, bên này quá loạn, đánh thức nàng à?”
Tô Hoài Cẩn lắc đầu, nói: “Không sao.”
Nàng nói xong thì nhìn về phía mẹ già và hai cháu trai của Ngụy Hổ.
Mẹ Ngụy Hổ ước chừng 50 tuổi, tuy rằng tuổi không phải quá cao nhưng tóc bạc trắng, eo lưng còng, vừa thấy chính là người quen làm việc nặng nhọc, đôi tay cũng vô cùng thô ráp, vẻ mặt tang thương.
Hai đứa cháu kia cũng không đến mười tuổi, đứa nhỏ năm sáu tuổi, vẫn là dáng vẻ hạt đậu nhỏ.
Anh trai hơi lớn một chút lôi kéo em trai, vẻ mặt dáng vẻ người lớn, khuôn mặt nhỏ giống như bánh bao thịt. Mà em trai thì vẻ mặt không rõ, cắn ngón tay mình, tò mò nhìn chung quanh, mắt to nhấp nháy nhấp nháy chớp tới chớp lui, rất đáng thương.
Tiết Trường Du nói với Ngụy Hổ: “Ngươi không nên cảm ơn bổn vương, đây là ý của Tô cô nương. Nếu muốn cảm ơn thì ngươi cảm ơn Tô cô nương đi.”
Ngụy Hổ vội vàng quỳ gối, dùng sức dập đầu với Tô Hoài Cẩn, “đùng đùng đùng” dập đầu ba cái, khóc lóc nói: “Đa tạ cô nương đại ân đại đức! Ngụy Hổ tuyệt không dám quên, cho dù xuống địa ngục cũng sẽ không quên ân đức của Tô cô nương!”
Tô Hoài Cẩn cười cười, nói: “Vì sao phải xuống địa ngục?”
Ngụy Hổ khóc lóc nói: “Tiểu nhân làm nhiều việc ác, trợ Trụ vi ngược, thân là người nước Tiết lại giúp đỡ Thương Dương, hiện giờ suýt nữa đã phạm phải sai lầm lớn. Tiểu nhân tự biết tội ác tày trời, tội đáng chết vạn lần, đã không còn mặt mũi nào sống ở trên đời này, sau khi chết sao có thể không xuống địa ngục đây.”
Tô Hoài Cẩn nhìn thoáng qua hai bánh bao nhỏ kia rồi nói với Ngụy Hổ: “Ngươi là bị hiếp bức, cũng không thể nói là tự nguyện. Hơn nữa, ngươi nói ra hang ổ thích khách, cũng coi như là đoái công chuộc tội, chẳng lẽ ngươi thật sự bỏ được hai đứa cháu này sao?”
Ngụy Hổ khiếp sợ ngẩng đầu, mở to hai mắt, nói: “Cô nương…… ý tứ cô nương là……?”
Tô Hoài Cẩn quay đầu nhìn về phía Tiết Trường Du, nói: “Còn phải xem ý của Vương gia.”
Ngụy Hổ được thả hay là giết, Tiết Trường Du cũng chưa ý kiến gì.
Tiết Trường Du quay đầu nói với Ngụy Hổ: “Bổn vương thấy võ công của ngươi không tồi, nếu giữ lại một mạng của ngươi, ngươi nên mang ơn đội nghĩa, hầu hạ bên cạnh Tô cô nương, phụ trách bảo vệ Tô cô nương an toàn……”
Hắn nói xong thì dừng một chút, giọng đè thấp, nói: “Ngụy Hổ, bổn vương nói một không hai, nói là làm. Nếu sau này ngươi có hai lòng vớiTô cô nương, không cần bản thân ngươi xuống địa ngục, bổn vương tự mình đưa ngươi xuống địa ngục.”
Hắn vừa nói như vậy, Ngụy Hổ vội vàng bắt đầu dập đầu, khóc lóc nói: “Đa tạ Vương gia!! Đa tạ ân tình Vương gia không giết, đa tạ Tô cô nương! Tiểu nhân làm sao dám có hai lòng, tiểu nhân làm trâu làm ngựa, hầu hạ bên cạnh Tô cô nương còn không kịp!”
Tiết Trường Du gật đầu, thật ra hắn đã sớm suy nghĩ bên cạnh Tô Hoài Cẩn có nha hoàn Lục Y trung thành và tận tâm, phụng dưỡng cuộc sống hàng ngày, hắn rất yên tâm.
Lại có gã sai vặt Tô Thần Tô Ngọ như vậy, đánh xe đuổi mã, Tiết Trường Du cũng rất yên tâm.
Nhưng duy chỉ không có hộ viện và hộ vệ trung thành, mỗi lần ra cửa chỉ có gã sai vặt nha hoàn đi theo. Nếu thật sự xảy ra cái gì ngoài ý muốn, ai cũng bất lực, không bằng tìm mấy mấy hộ vệ có võ công không tệ đi theo.
Hiện giờ Ngụy Hổ là một trong những người không tồi.
Ngụy Hổ mang ơn đội nghĩa với Tô Hoài Cẩn, để bảo hộ che chở Tô Hoài Cẩn, tất nhiên Ngụy Hổ sẽ toàn tâm toàn ý, tất nhiên là tốt nhất.
Tô Hoài Cẩn cười cười, nói: “Như vậy đi, trước hết lui xuống nghỉ ngơi, đều xử lý miệng vết thương cho tốt, đi thôi, dẫn theo mẹ và cháu trai của ngươi đi nghỉ ngơi đi.”
Ngụy Hổ đi theo hầu hạ Tô Hoài Cẩn, Tô Hoài Cẩn còn giữ lại mẹ Ngụy Hổ, để bà làm một ít chuyện trong khả năng của mình. Còn hai đứa cháu nhỏ kia trông đặc biệt đáng yêu, giải sầu cũng không tồi.
Bởi vì Tô Hoài Cẩn lập công lớn, Tiết Trường Du lên kế hoạch tổ chức một bữa tiệc mừng cho Tô Hoài Cẩn.
Sau hoàng hôn, trong doanh trại có một đống lửa trại lớn, những quân lính mang theo thú săn và chuẩn bị nướng chúng bên đống lửa để ăn mừng.
Bởi vì hiện tại là thời cơ đặc biệt, cho nên cho dù là tiệc ăn mừng nhưng cũng không thể uống rượu, cho nên chỉ có thể ăn thịt, ăn no nê.
Những mẩu lửa trại soi sáng phía chân trời, phảng phất như là ban ngày.
Tiết Trường Du đi ra từ lều giữa, liếc mắt một cái đã thấy được Tô Hoài Cẩn, cười nói: “Cẩn Nhi, tới đây, ngồi bên này.”
Tiết Trường Du nhường nàng đi trước, đi đến bên cạnh chỗ lửa trại. Kỳ lão cửu và Lữ ngạn, còn có Thủy Tu Bạch đều ở đó cùng một chỗ nói giỡn.
Mọi người thấy Tô Hoài Cẩn tới, đều cười nói: “Tô cô nương.”
Tiết Trường Du mời Tô Hoài Cẩn ngồi xuống, rồi lại đột nhiên ngăn lại: “Từ từ, trên mặt đất quá lạnh, ta đi tìm một tấm thảm đến, Cẩn Nhi ngồi ở trên thảm mới tốt.”
Hắn nói xong lại phải chạy đi tìm thảm, Tô Hoài Cẩn không khỏi cười, vội vàng ngăn Tiết Trường Du lại: “Hoài Cẩn lại không quý giá hơn ai, mọi người đều ngồi dưới đất, ngay cả Vương gia cũng không ngoại lệ, Hoài Cẩn tất nhiên cũng sẽ không đặc biệt, Vương gia, mời ngồi.”
Tiết Trường Du lại cười nói rất đương nhiên: “Không được, nếu nàng lạnh, ta sẽ đau lòng.”
Hắn nói thế rồi khăng khăng muốn đi tìm thảm, Tô Hoài Cẩn nghe “lời âu yếm” của hắn thì không khỏi sửng sốt. Nhoáng cái, Tiết Trường Du đã chạy vội vào doanh trướng.
Thủy Tu Bạch ngồi ở một bên, cười tủm tỉm nhìn Tô Hoài Cẩn, lại nhìn nhìn bóng dáng của Tiết Trường Du, vẻ mặt như suy tư gì đó nhưng không nhiều lời.
Rất nhanh Tiết Trường Du lại chạy trở về, ném cái thảm xuống đất, làm phẳng nó thật cẩn thật, lúc này mới nói: “Cẩn Nhi, ngồi nào.”
Tô Hoài Cẩn đành phải cảm ơn, sau đó ngồi trên thảm, Tiết Trường Du cũng không ngồi xuống kề bên nàng.
Tô Hoài Cẩn hơi kinh ngạc, ngày thường Tiết Trường Du như là thuốc cao bôi trên da chó, vẫn luôn dính lấy mình, sao hôm nay đổi tính thế kia?
Tiết Trường Du mời nàng ngồi xuống, sau đó pha một ấm trà cho Tô Hoài Cẩn, lại rất vội vàng tránh ra rồi tới bên cạnh lửa trại.
Tô Hoài Cẩn hơi ngờ vực nhìn Tiết Trường Du, Kỳ lão cửu giải thích: “Tô cô nương, Vương gia tự mình đi thịt nướng cho Tô cô nương.”
Thủy Tu Bạch lúc này mới nói: “Đúng rồi, Vương gia trước đó có nói con nhóc muội lập công lớn nhất, cũng không có gì tốt khao, tất nhiên chính là ăn thịt. Vương gia lại nói tay nghề nướng thịt của người khác cũng giống nhau, hơn nữa Vương gia còn sợ không nướng kỹ, hoặc là nướng già rồi, gia vị không đúng, không hợp khẩu vị con nhóc muội, bởi vậy khăng khăng muốn đích thân đi nướng thịt.”
Tô Hoài Cẩn lại lắp bắp kinh hãi nhìn về phía Tiết Trường Du, Tiết Trường Du quả nhiên đi đến bên cạnh đống lửa, bên đó đặt rất nhiều thịt sống, còn đang nướng trên lửa.
Tiết Trường Du đi qua đó rồi vén vạt áo lên, tự mình nhét vào thắt lưng ngọc, sau đó lại không ưu nhã trực tiếp ngồi xổm xuống, đi quay thịt trên đống lửa, sau đó cầm lấy gia vị bên cạnh, cẩn thận quét lên trên thịt, động tác vô cùng thuần thục.
Bên cạnh có mấy đầu bếp hành quân, còn giao lưu gì đó với Tiết Trường Du. Tiết Trường Du tựa như đang chỉ điểm bọn họ, vài người nói chuyện vô cùng ăn ý.
Tô Hoài Cẩn lần đầu tiên nhét được trứng gà vào miệng, đều nói quân tử xa nhà bếp, từ xưa đến nay đây là một cái “Chân lý”, mà Tiết Trường Du lại hạ mình trả giá lớn, còn dịch vạt áo lên nói chuyện ăn ý với nhóm đầu bếp.
Thủy Tu Bạch nhìn ánh mắt của Tô Hoài Cẩn thì lập tức cười một tiếng, dường như cảm thấy vô cùng thú vị, ho khan một tiếng, cố ý rất khó xử mà nói: “Ôi…… mu bàn tay của Vương gia bị thương, miệng vết thương còn nghiêm trọng, cứ như vậy bận tới bận lui nướng thịt, ta sợ……”
Huynh ấy nói tới đây, quả nhiên ánh mắt của Tô Hoài Cẩn giật mình, sau đó trực tiếp đứng lên đi về phía trước.
Thủy Tu Bạch không khỏi cười một tiếng, Lữ Ngạn cũng cười một tiếng, hai người gần như đều xem như hiểu gì đó. Kỳ lão cửu thì gãi cái ót, nói: “Làm sao vậy? Này, làm sao vậy? Các người nói nghe coi!”
Tô Hoài Cẩn đi qua đó, Tiết Trường Du hoảng sợ, vội vàng đứng lên: “Cẩn Nhi, sao nàng lại đây? Bên này khói dầu quá lớn, nàng mau trở về ngồi, uống hai ngụm nước trà, rất nhanh sẽ nướng xong thịt, có phải đói bụng hay không?”
Trong lòng Tô Hoài Cẩn từng đợt quay cuồng, cũng không biết là tâm trạng gì nữa. Đời trước Yến Vương cao cao tại thượng, Thái Tử cao cao tại thượng, tân hoàng cao cao tại thượng, mà hiện giờ dịch vạt áo, ngồi xổm dưới đất, vẻ mặt chuyên chú nướng thịt cho mình.
Tô Hoài Cẩn không biết vì sao Tiết Trường Du của đời này giống như ăn phải thứ gì bị hư rồi, thế nhưng lại giống như mình đời trước, đang nỗ lực trả giá.
Tô Hoài Cẩn cũng không phải người mù, nàng tất nhiên có thể nhận ra loại trả giá này, giao ra mỗi một giọt tâm huyết của bản thân……
Tô Hoài Cẩn cúi đầu nhìn bàn tay của Tiết Trường Du, vừa rồi hắn quét gia vị lên thịt, băng gạc đã bóng nhẫy, hơn nữa hơi lỏng lẻo.
Tô Hoài Cẩn nhíu mày nói: “Vương gia, băng gạc của người bị hở, ta giúp người băng lại một lần nữa.”
Tiết Trường Du hơi thụ sủng nhược kinh, vội vàng căn dặn đầu bếp xử lý cho kỹ những miếng thịt đó.
Tô Hoài Cẩn dẫn theo Tiết Trường Du ngồi ở một bên, rất nhanh Lục Y đem thuốc mỡ và băng gạc tới. Tô Hoài Cẩn gục đầu, thật cẩn thận thoa thuốc cho hắn, sau đó băng bó lên.
Tiết Trường Du cười ngây ngô một tiếng, cúi đầu nhìn mái tóc của Tô Hoài Cẩn, cảm giác miệng mình cười đều cứng đờ, nhưng lại khép không được.
Tô Hoài Cẩn xử lý miệng vết thương cho hắn rồi nói: “Vương gia, nhà bếp vốn là chuyện của đầu bếp, Vương gia thân phận cao quý, không cần phải tự mình nướng thịt.”
Tiết Trường Du vừa nghe thế thì lập tức phản bác: “Không được, này không thể được, ta biết khẩu vị của nàng, nhóm đầu bếp tuy rằng quen làm thức ăn nhưng đều là một vài đầu bếp tùy quân, không câu nệ tiểu tiết, cũng không hiểu gia vị gì, có thể ăn là được, chắc chắn không hợp khẩu vị của nàng.”
Trong lòng Tô Hoài Cẩn lại là một trận quay cuồng. Tiết Trường Du lại nhìn băng gạc chỉnh tề trên tay mình rồi ngây ngô cười, còn giơ tay sờ sờ, kết quả không cẩn thận, “a……” một tiếng, sờ quá dùng sức.
Tô Hoài Cẩn nhìn vẻ mặt “Ngốc nghếch” của hắn thì trong lòng nổi lên từng đợt gợn sóng, người trước mắt là Yến Vương Tiết Trường Du không thể nghi ngờ, nhưng mà lại có cái gì không giống……
Sau tiệc ăn mừng thì là ngày tháng đường ai nấy đi.
Trước giữa trưa, Tô Hoài Cẩn đã tới Thủy trấn, chuẩn bị vào thành đến nhà cũ nhà họ Tô.
Mà đoàn người của Tiết Trường Du nhất định phải tiếp tục đi lên đường phía trước, lướt qua biên cương, đến chiến trường nước Thương Dương trước.
Tiết Trường Du đưa Tô Hoài Cẩn đến cửa thành, một thân giáp đen đứng thật lâu, bình tĩnh nhìn Tô Hoài Cẩn, cười cười nói: “Vào thành đí, ta cũng phải tiếp tục lên đường.”
Tô Hoài Cẩn gật đầu: “Hoài Cẩn chúc Vương gia, thắng ngay từ trận đầu tiên.”
Tiết Trường Du cười nói: “Đúng rồi, Cẩn Nhi nói ắt không sai, mượn lời tốt của nàng.”
Tiết Trường Du dứt lời, lại quay đầu đi, nhìn về phía Thủy Tu Bạch thì ngẫm nghĩ, vẫn là nói: “Thủy huynh.”
Thủy Tu Bạch chắp tay, Tiết Trường Du lại nói: “Tiểu vương biết rõ quan hệ giữa Thủy huynh và Cẩn Nhi không tồi, lần này còn phải phó thác Cẩn Nhi cho Thủy huynh, mong rằng Thủy huynh lo lắng chăm sóc nhiều hơn.”
Thủy Tu Bạch cười, tựa như nghe được chuyện gì thú vị mới nói: “Vương gia không cần lo lắng.”
Tiết Trường Du gật đầu, lại nhìn về phía Tô Hoài Cẩn với ánh mắt vô cùng phức tạp, cười cười nói: “Chuyến này đi, chỉ sợ nhiều năm mới có thể gặp mặt một lần nữa, bảo trọng, thời tiết nóng lạnh nàng phải luôn thêm giảm quần áo. Tuyệt đối đừng tùy theo sở thích, vóc người nàng vốn yếu ớt, nếu bị bệnh sẽ khổ sở.”
Tô Hoài Cẩn nói: “Đa tạ Vương gia quan tâm.”
Lục Y nói: “Vương gia, ngài yên tâm, Lục Y tất nhiên sẽ chăm sóc cho tiểu thư thật tốt.”
Tiết Trường Du gật đầu, Lục Y thì hắn yên tâm, tuyệt đối vô cùng yên tâm.
Nhìn thấy cần thiết phải lên đường, lúc này Tiết Trường Du mới xoay người lên ngựa, chuẩn bị rời đi, giơ tay lên cao giọng nói: “Khởi hành!”
Chẳng bao lâu, mệnh lệnh được truyền xuống, những đoàn quân lớn lên đường đột ngột, chỉnh tề rời đi.
Tiết Trường Du một thân giáp đen dần dần biến mất ở phương xa, càng ngày càng mơ hồ, càng ngày càng thấy không rõ tung tích, cho đến khi biến mất……
Tô Hoài Cẩn ngưỡng cổ nhìn, Thủy Tu Bạch cười cười nói: “Vương gia thật là một người thú vị.”
Tô Hoài Cẩn hơi nghi ngờ: “Thủy đại ca đây là ý gì?”
Thủy Tu Bạch cười nói: “Cho tới nay, có thể nói Vương gia coi ta là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt. Mà hiện giờ, Vương gia còn muốn phó thác muội cho ta, con nhóc muội nói xem, Vương gia có phải là người thú vị hay không nào?”
Tô Hoài Cẩn vừa nghe thế thì cong môi, thì ra là trêu ghẹo nên nói: “Canh giờ không còn sớm, chúng ta vào thành thôi.”
Tô Hoài Cẩn trở về nhà cũ nhà họ Tô, nhà cũ được Thủy Tu Bạch sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, mạch ngọc còn chưa khai thác xong, dường như là kho báu dùng mãi không cạn lấy mãi không hết. Các thợ thủ công còn đang tiếp tục khởi công, mỗi ngày đều có thể đào ra ngọc thạch.
Bọn gia đinh nhà họ Tô nghe nói Tô Hoài Cẩn tới đều vô cùng nhiệt tình. Tô Hoài Cẩn sắp xếp ổn thỏa cho người một nhà Ngụy Hổ, để cho bọn họ ở nhà họ Tô hỗ trợ, sau đó tìm hiểu về cửa hàng mà nàng và Thủy Tu Bạch cùng làm.
Thật ra cũng không có chuyện gì làm, hết thảy đều diễn ra đặc biệt thuận lợi, Tô Hoài Cẩn chẳng qua là người trông coi, nhàn nhã nhất.
Tô Hoài Cẩn tới nhà họ Tô, ước chừng khoảng mười ngày qua, non nửa tháng, cảm giác bản thân đã béo không ít, ít nhất là vòng một căng tròn, mỗi ngày sống trong nhung lụa, chuyện gì cũng không có.
Không chỉ như vậy, mỗi ngày hệ thống còn đều “Đinh ——” một tiếng.
【 Hệ thống: Bạc triệu cấp ba, có hiệu lực 】
Sau đó đầu tiên là Lục Y, sau là Tô Thần Tô Ngọ, sau nữa chính là Ngụy Hổ, một đám vọt vào vui mừng hớn hở nói cho Tô Hoài Cẩn đào ra bảo bối ở mạch ngọc, thợ thủ công mài giũa ngọc thạch, tuyệt đối là bảo vật quý hiếm.
Loại bảo vật quý hiếm này, mỗi ngày đều có thể đào ra một hai thứ, Tô Hoài Cẩn nghe thấy đều chết lặng……
Ngày này Tô Hoài Cẩn ở trong dinh thự vô cùng thanh nhàn, ngắm hoa, trêu chọc bánh bao nhỏ nhà Ngụy Hổ đã nghe thấy Lục Y nói: “Tiểu thư, có thương nhân tới bái phỏng người!”
Tô Hoài Cẩn kinh ngạc nói: “Thương nhân? Tới bái phỏng ta?”
Lục Y gật đầu nói: “Đúng ạ, cụ thể chuyện gì, Lục Y cũng không biết, tiểu thư muốn đi xem hay là gọi người đuổi hay không?”
Tô Hoài Cẩn nói: “Không cần đuổi, mời người ta đến phòng trà, ta đi xem.”
Lục Y nhanh chóng để Tô Thần Tô Ngọ qua đó mời thương nhân kia đến phòng trà.
Tô Hoài Cẩn nhanh chóng tới phòng trà, thương nhân là người đàn ông trung niên hình như khoảng 40 tuổi, dáng người hơi mập ra, thoạt nhìn cười tủm tỉm nhưng trên mặt đều là đa mưu túc trí.
Thương nhân vội vàng tiến lên, cười nói: “Tô cô nương! Tô cô nương!”
Tô Hoài Cẩn đi vào mới nói: “Hà tất khách khí như thế, mời ngồi.”
Thương nhân kia ngồi xuống, cười tủm tỉm, vô cùng lấy lòng với vẻ mặt ân cần: “Thật không dám giấu giếm, Tô cô nương, lần này ta tới đây là muốn thu lương thực cùng Tô cô nương.”
Tô Hoài Cẩn cười nói: “Thu lương thực? Không biết ngài muốn thu bao nhiêu?”
Thủy Tu Bạch tại trong thành này làm phần lớn là kinh doanh lương thực, điểm này Tô Hoài Cẩn cũng biết đến, dù sao bọn họ là quan hệ hợp tác.
Thương nhân kia cười nói: “Có bao nhiêu, thu bấy nhiêu! Chỉ cần Tô cô nương đủ khả năng, ta đều sẽ thu.”
Tô Hoài Cẩn kinh ngạc, trên dưới đánh giá thương nhân kia một cái rồi nói: “Này…… Vì sao ngài phải thu nhiều lương thực như vậy? Không biết dùng ở nơi nào?”
Thương nhân cười gượng một tiếng: “Tô cô nương thật là thú vị, chúng ta mua bán, chưa bao giờ chú ý hỏi người mua mua làm cái gì, Tô cô nương hà tất phải hỏi thế kia?”
Tô Hoài Cẩn thấy gã không trả lời, cũng không hỏi lại mà lặng lẽ mở tâm hồn ra. Vừa lúc từ khi vào thành, tâm hồn lại không được sử dụng, Tô Hoài Cẩn cảm thấy không dùng nữa thì sẽ phải rỉ sắt mất.
【 Hệ thống: Tâm hồn cấp hai, có hiệu lực 】
Tô Hoài Cẩn cẩn thận ngắm nghía thương nhân kia vài lần, đừng nhìn gã thương nhân cười tủm tỉm, dáng vẻ bình tĩnh thoải mái nhưng thật ra trong lòng gã xoay qua xoay lại trăm ngàn lần, tựa như vô cùng khẩn trương, tay nắm chén trà hơi ra mồ hôi.
Đúng rồi, gã thật sự khẩn trương.
Bởi vì thương nhân này căn bản không phải người trong nước Tiết.
Thương nhân kia vốn là người nước Thương Dương, vẫn luôn làm ăn ở nước Tiết. Hiện giờ hai nước khai chiến, việc làm ăn giữa hai nước đương nhiên là tan vỡ nhưng thương nhân này cho tới nay đều ở nước Tiết, cho nên hiếm có ai biết gã không phải người nước Tiết, còn tưởng rằng gã chính là thương nhân nước Tiết.
Giống như Tô Hoài Cẩn dự đoán trước, chẳng qua là sớm hơn một ít. Nước Thương Dương kể từ đầu mùa xuân đến nay lũ lụt không ngừng lại chẳng hề đến, ngược lại nghênh đón khô hạn. Rất nhiều hoa màu đều bị phơi chết, sản lượng lương thực kịch liệt giảm xuống.
Mà lúc này, nước Thương Dương lại phải đánh giặc, đánh giặc tiêu hao nhiều nhất đơn giản chính là tiền tài và lương thực.
Bá tánh đói khát, quân đội lương thực lại theo không kịp, kho lương quốc gia đã trống rỗng. Triều đình Thương Dương đang thu thập lương thực khắp nơi, nơi đầu tiên nghĩ đến đương nhiên là nước Hình cường đại.
Nhưng nước Hình đã ký kết minh ước với nước Tiết, tuyệt đối không nhúng tay vào chuyện của Thương Dương, bởi vậy sẽ không bán lương thực cho Thương Dương.
Một số nước nhỏ khác nhìn thấy nước Hình không nhúng tay, tất nhiên biết rằng trong trận chiến này, Thương Dương tất nhiên sẽ bị diệt quốc. Nếu bọn họ cho mượn hoặc là bán lương thực cho Thương Dương, vậy chờ nước Tiết tính sổ xong, không phải tự chịu diệt vong à?
Cứ như vậy, Thương Dương không chỉ gặp phải chiến tranh mà còn gặp phải nguy cơ thiếu lương thực.
Cho nên nước Thương Dương nghĩ tới gã thương nhân này, cho thương nhân chỗ tốt để gã đi khắp nơi trưng thu lương thực.
Thủy trấn cách Thương Dương gần nhất, ai không biết nhà họ Tô và nhà họ Thuỷ là nhà giàu, trữ được rất nhiều lương thực. Lương thực tuy rằng không đủ để giải quyết tình trạng thiếu lương thực ở Thương Dương nhưng cũng đủ cung cấp tạm thời trong quân, cũng có thể giải quyết lửa sém lông mày.
Thương nhân suy nghĩ vô cùng hay, dù sao người khác không biết bản thân là người Thương Dương, mua lương thực đầu cơ trục lợi cho Thương Dương, còn có thể được rất nhiều tiền, sao lại không làm chứ?
Chỉ là thương nhân không biết tâm tư của gã đã bị nhìn thấu cả rồi, lúc này thương nhân bởi vì khẩn trương, tâm tư vô cùng tỉ mỉ, nghĩ đến tất cả những chuyện đã thỏa thuận với nước Thương Dương một lần, trong lòng còn châm biếm châm chọc Tô Hoài Cẩn, cảm thấy Tô Hoài Cẩn chỉ là một con nhóc, không hiểu cái gì. Bản thân chỉ cần nói hai lời hay thì chắc chắn nàng sẽ bán lương thực.
Tô Hoài Cẩn cười, thản nhiên nói: “Tuổi ta thật sự không lớn, nhưng cũng không phải cái gì cũng không hiểu.”
Nàng vừa nói dứt lời, thương nhân giật mình hoảng sợ, bởi vì lúc này trong lòng thương nhân đang châm biếm Tô Hoài Cẩn.
Tô Hoài Cẩn từ từ nâng chung trà lên uống, lại cười nói: “Ngài là người nước Thương Dương nhưng hiếm có ai biết được, hiện giờ lại muốn mua lương thực của ta, đầu cơ trục lợi cho Thương Dương, bàn tính đánh hay lắm nhưng đánh vang lên quá nên bị ta nghe thấy được.”
Thương nhân hoảng sợ, nói: “Này…… Này…… Tô cô nương, e là ngài hiểu lầm cái gì thì phải?”
Tô Hoài Cẩn cười, nói: “Cũng không có, Hoài Cẩn không hiểu lầm, nhưng lại nhìn rõ ràng, như vậy đi, ta sẽ nói rõ ràng cho ngài……”
Tô Hoài Cẩn đứng lên, tiếp tục nói: “Nhà họ Tô của ta sẽ không bán lương thực cho ngươi, đừng có nằm mơ.”
Thương nhân vừa nghe xong đã giận tím mặt, đột nhiên đứng lên, cả giận nói: “Một con nhóc con! Ngươi có bản lĩnh gì?! Được thôi! Được thôi! Nhà họ Tô không bán lương thực cho ta, vậy cũng đúng, ta cũng không tin toàn bộ bá tánh nước Tiết đều đại nghĩa như ngươi! Ta không tin không thu được lương thực!”
Giọng gã thương nhân rất lớn, vừa nói còn vừa tới gần Tô Hoài Cẩn. Tô Thần Tô Ngọ lập tức xông lên ngăn cản, Ngụy Hổ cũng trực tiếp từ bên ngoài xông lên.
Chẳng qua Ngụy Hổ còn chưa kịp nhúc nhích, phía trước đã có một bóng xám, “grừ!!” một tiếng tiến vào, chuẩn bị cắn vào đùi thương nhân.
“A a a a!!”
Thương nhân hét thảm một tiếng, linh hồn nhỏ bé sợ hết hồn, nhảy dựng lên chạy, chạy vắt giò lên cổ, gào thét lớn: “Sói!! Sói! Sói ——”
Là Bánh Bao Thịt……
Bánh Bao Thịt chơi với ngọc thạch hiếm ở trong sân, xem như bóng cắn tới cắn lui, thình lình nghe phòng trà có người rống to, lập tức cảnh giác trực tiếp vọt vào. Còn chưa cắn được người, đã dọa thương nhân sợ hết cả hồn.
Ngụy Hổ vội vàng hỏi: “Tiểu thư, không có việc gì chứ?”
Tô Hoài Cẩn cười lạnh một tiếng, nói: “Không có việc gì, nhưng ta muốn ra ngoài một chuyến, chuẩn bị xe.”
“Dạ, tiểu thư!”
Ngụy Hổ nhanh chóng chuẩn bị xe, Tô Hoài Cẩn bước lên xe, nói: “Đi nhà Thủy công tử.”
Thủy Tu Bạch lúc này đang ở trong nhà, đang xem sổ sách, thình lình nghe Tô Hoài Cẩn tiến đến bái phỏng, vội vàng buông sổ sách xuống, sau đó ra ngoài đón, cười nói: “Con nhóc sao tới đây?”
Tô Hoài Cẩn vừa đi vào vừa cười nói: “Đương nhiên là có việc lớn rồi.”
Thủy Tu Bạch “ồ?” một tiếng, nói: “Việc lớn?”
Tô Hoài Cẩn nói chuyện đó một lần nữa cho Thủy Tu Bạch. Thủy Tu Bạch cười cười, bởi vì chuyện này huynh ấy đã sớm biết. Đầu tiên thương nhân kia tới tìm Thủy Tu Bạch, Thủy Tu Bạch quả quyết từ chối, thương nhân mới đi tìm Tô Hoài Cẩn, cảm thấy Tô Hoài Cẩn là một người con gái, rất dễ lừa gạt.
Không nghĩ tới lại bị Tô Hoài Cẩn từ chối, rất là không có thể diện.
Tô Hoài Cẩn cười nói: “Muội muốn mới Thủy đại ca giúp một chút.”
Tô Hoài Cẩn cong môi cười lạnh một tiếng, nói: “Hoài Cẩn mời Thủy đại ca, hỗ trợ trưng thu lương thực. Lương thực nhà ai, mặc kệ tốt xấu, mặc kệ là lương thực mới hay lương thực cũ, chỉ cần không bán cho Thương Dương, muội sẽ lấy giá gấp ba thu lương thực lại đây.”
Thủy Tu Bạch hơi kinh ngạc, nói: “Giá cao gấp ba? Vậy…… Đây là công trình lớn rồi.”
Tô Hoài Cẩn cười tủm tỉm nói: “Không sao…… Dù sao bây giờ Hoài Cẩn vừa lúc bạc nhiều không dùng hết.”
Tô Hoài Cẩn thu lương giá cao, bởi vì thu lương giá cao gấp ba cho nên người hưởng ứng rất nhiều, thương nhân xung quanh đều bán lương thực cho Tô Hoài Cẩn và Thủy Tu Bạch.
Không chỉ như vậy, ngay cả thương nhân ở những thị trấn gần đó cũng tranh nhau bán lương thực cho bọn họ.
Tuy rằng nước Thương Dương cũng đang thu lương nhưng bọn họ hoàn toàn không có ưu thế. Muốn đề cao giá cả, nhưng đề cao giá gấp ba giá, đối với nước Thương Dương đang đánh giặc mà nói, gánh nặng thật sự quá lớn.
Đặc biệt thứ mà bọn họ muốn thu về không phải là ít lương thực, quân đội tiêu tốn rất lớn, cho dù có thể mua được một ít từ trong tay tiểu tương và người bán hàng rong nhưng đầu to vẫn cứ có chỗ trống, hơn nữa chỗ trống đặc biệt nghiêm trọng.
Trong lúc nhất thời nước Thương Dương thiếu lương thực, căn bản không có lương thực để thu. Cứ như vậy, triều đình nước Thương Dương đành phải chuyển sang bá tánh địa phương, trưng thu lương thực từ trong tay bá tánh.
Chiến sự đã bắt đầu, dân chúng không có nhiều lương thực trong tay, chỉ biết gia tăng oán giận, ngược lại khiến cho nước Thương Dương tiếng oán than dậy đất.
Tiết Trường Du vừa đến tiền tuyến, còn chưa tới tiền tuyến đã bắt được một vương thất nước Thương Dương, hiện giờ đuổi tới trực tiếp giải cứu chủ soái bị Thái Tử hố thảm, liên tục đánh thắng hai trận nữa, ngay sau đó nghe được nước Thương Dương thiếu lương, khô hạn, nghe đồn lòng dân không đủ….
Tiết Trường Du hoàn toàn không lo lắng gì, đời trước nước Thương Dương không chiếm được chỗ tốt trong tay mình, càng đừng nói đời này Kỳ lão cửu đã là một viên đại tướng ở nước Tiết bọn họ.
Hơn nữa nước Thương Dương còn chưa trải qua năm sáu năm nghỉ ngơi lấy lại sức, lại vừa lúc gặp thiên tai khô hạn, đây chính là ông trời phù hộ, cũng là kiếp nạn Thương Dương nên có này.
Tiết Trường Du lo lắng chính là Tô Hoài Cẩn, thật ra cũng không phải không có lý.
Dù sao nước Thương Dương gặp đại nạn như vậy, lương thực thiếu, quân doanh không thể sống tạm. Dưới tình huống như thế, nếu quân đội nước Thương Dương chó cùng rứt giậu, ngược lại đánh cướp thành trấn xung quanh, như vậy trước hết gặp nạn khẳng định chính là Tô Hoài Cẩn nơi Thủy Trấn.
Tuy rằng đánh mấy tràng thắng trận, nhưng sắc mặt của Tiết Trường Du cũng không vui sướng, Kỳ lão cửu kinh ngạc hỏi: “Vương gia, tiền tuyến đại thắng, sao còn không vui?”
Tiết Trường Du nói một lần chuyện mình lo lắng, Lữ Ngạn nhíu mày nói: “Vương gia lo lắng, cũng không phải không có lý…… Lữ mỗ nghe nói mấy ngày nay Tô cô nương ở nhà cũ, cũng không có nhàn rỗi, đang lấy giá gấp ba thu lương xung quanh, chính là vì chống lại chuyện nước Thương Dương mua lương.”
Tiết Trường Du lập tức nói với Kỳ lão cửu: “Lão phái thám tử đi hỏi thăm, nếu nước Thương Dương thật sự chó cùng rứt giậu, chúng ta cũng sớm có chuẩn bị.”
Kỳ lão cửu chắp tay nói: “Vâng, Vương gia!”
Tô Hoài Cẩn bên phía này thu lương, nhà cũ nhà họ Tô toàn bộ đều biến thành kho hàng, chất đầy lương thực. Bất luận là hậu viện hay là phòng, một khi mở cửa thì lương thực tựa như nước, suýt nữa chảy ra từ trong nhà.
Lục Y nhìn những lương thực kia thì mặt ủ mày ê, nói: “Tiểu thư, lương thực đắt như vậy, người thu hồi, chúng ta cũng ăn không hết, vẫn luôn lưu trữ tới mọc lông rồi.”
Tô Hoài Cẩn cười cười, nói: “Đừng lo lắng.”
Nàng nói xong đã nghe được tiếng bước chân, Ngụy Hổ đã từ bên ngoài đi vào, chắp tay nói: “Tiểu thư, ngài tìm tiểu nhân?”
Tô Hoài Cẩn nói với Ngụy Hổ: “Lương thực ở giữa nhà quá nhiều, một lát nữa ngươi tới phòng thu chi lãnh một ít, xong việc, sau đó cầm đi xá lương.”
Xá lương?
Thu lương thực với giá cao gấp ba, Tô Hoài Cẩn lại cầm đi xá cho dân chạy nạn!
Ngụy Hổ giật mình, nói: “Tiểu thư?”
Tô Hoài Cẩn nói: “Không ngại chuyện này, ngươi đi làm là được.”
Trong lòng Ngụy Hổ tuy rằng chần chờ, lại vừa khiếp sợ vừa kinh ngạc, nhưng hoàn toàn không có trì hoãn, cũng không có phản bác, lập tức nói: “Dạ, tiểu nhân đi làm ngay.”
Lục Y cười nhìn Ngụy Hổ rời đi, nói: “Tiểu thư, thực sự chỉ có người, lương thực đắt như thế lại xá đi ra ngoài, người thật đúng là Bồ Tát sống!”
Giống như Lục Y nói, chuyện Tô Hoài Cẩn ầm ĩ tới mức mưa mưa gió gió. Hiện giờ lại xá lương, tất cả dân chạy nạn xung quanh đều chạy tới, không chỉ là dân chạy nạn nước Tiết mà ngay cả dân chạy nạn Thương Dương cũng nghe tin tới, không muốn ngu người tại Thương Dương.
Cứ như vậy, thanh danh của Tô Hoài Cẩn tốt lên, nền tảng lập quốc Thương Dương thua trận thế, hiện giờ ngay cả lòng dân cũng không chiếm được. Từ khi Tiết Trường Du bắt đầu đến tiền tuyến họ vẫn luôn bại trận, hơn nữa liên tiếp bại trận, liên tục lui binh, còn có rất nhiều binh lính nước Thương Dương cũng làm đào binh.
Thế cục gần như đã thành kết cục đã định, nhưng nhóm vương thất nước Thương Dương sao có thể cam tâm.
Tô Hoài Cẩn ngày ngày nhàn rỗi ngồi ở nhà uống trà, mới vừa nâng chung trà lên đã nghe được “Đinh ——” một tiếng, hệ thống lại vang lên.
【 Hệ thống: Tai thính cấp năm, có hiệu lực 】
【 Hệ thống: Mắt sáng cấp năm, có hiệu lực 】
Tô Hoài Cẩn thấy hoa mắt, đã không phải nhà cửa Tô trạch, bốn phía vô cùng xa lạ, thoạt nhìn vô cùng điêu tàn tang thương. Hóa ra đó là một căn lều lớn, bên ngoài có cắm một lá cờ xanh, không phải cờ đen của nước Tiết.
Tô Hoài Cẩn vừa thấy đã sáng tỏ, thì ra là lều lớn của nước Thương Dương.
Tô Hoài Cẩn tai thính mắt tinh đột nhiên có hiệu lực, tất nhiên là có căn cứ. Quả nhiên đã nhìn thấy giữa lều lớn của Thương Dương, mấy người ăn mặc như tướng quân đang thảo luận cái gì đó.
Trong đó một người nói: “Tướng quân! Lương thực trong quân đã tới cực hạn, nhiều nhất chỉ có thể cầm cự nửa tháng. Đây còn là trường hợp mỗi ngày chỉ được ăn hai bữa, tiếng oán than của bọn lính dậy đất, đã không thể đánh giặc!”
Tướng quân kia trầm mặt, “rầm!” đập lên bàn, cười lạnh một tiếng nói: “Hừ! Nước Tiết muốn đẩy chúng ta vào đường cùng, ta càng không theo ý bọn họ!”
Người nọ nói: “Tướng quân đã có biện pháp?”
Vị tướng quân u ám nói: “Đương nhiên, ta đã chuẩn bị xong. 5 ngày sau, lệnh bọn lính cướp sạch biên trấn nước Tiết! Nhà họ Tô và nhà họ Thủy không phải rất có năng lực sao, thu nhiều lương thực như vậy, nói rõ không tha cho chúng ta. Vậy chúng ta cứ trắng trợn cướp đoạt! Đều đoạt lấy tất cả lương thực của bọn họ”
Tô Hoài Cẩn vừa nghe thấy thế, khá lắm, thì ra là vì cái này.
Tướng quân kia lại nói: “Còn nữa…… Ta nghe nói nhà họ Tô còn có một cái mạch ngọc, nếu chúng ta có thể cướp được lương thực và mạch ngọc, Đông Sơn tái khởi cũng không sai.”
Người nọ cười nói: “Đúng rồi, tướng quân nói đúng! Hơn nữa…… Hơn nữa tiểu nhân còn nghe nói chủ tướng ở tiền tuyến nước Tiết chính là Tứ hoàng tử nước Tiết Tiết Trường Du, dường như là vô cùng vừa ý con gái nhà họ Tô. Nếu chúng ta có thể bắt được con nhỏ nhà họ Tô tới, không lo không có nhược điểm uy hiếp bọn họ!”
Tướng quân kia cười ha ha lên, nói: “Chuyện này không nên gấp gáp, chúng ta không thể tùy tiện điều tất cả chủ lực đi, cứ như vậy, Tiết Trường Du chắc chắn sẽ biết được, đến lúc đó lại muốn cứng đối cứng với chúng ta! Lần này cần phải đánh bất ngờ, ngươi phái binh đi ra ngoài quấy rầy quân đội nước tiết trước, chúng ta âm thầm điều binh khiển tướng, vừa lúc đường sông khô khốc. 5 ngày sau, trực tiếp phát binh từ đường sông lướt qua, đêm tập kích thu lương!”
“Dạ! Tướng quân!”
Tô Hoài Cẩn không khỏi cười lạnh một tiếng, nói như thể không chê vào đâu được, kết quả đã bị mình nghe rõ rành rành.
Trước mắt Tô Hoài Cẩn nhoáng lên, tai thính và mắt sáng đã mất đi hiệu lực.
Lục Y kinh ngạc nhìn Tô Hoài Cẩn, không biết tiểu thư như thế nào, vì sao đọc sách lại đột nhiên cười lạnh một tiếng, chẳng lẽ nội dung trong sách rất kỳ quái?
Lục Y chần chờ mà nói: “Tiểu thư, người……”
Nàng ấy còn chưa nói xong, Tô Hoài Cẩn đã “cạch!” một tiếng buông ly, nói: “Lục Y, bảo Tô Thần Tô Ngọ chuẩn bị xe, ta muốn đi một chuyến tới nhà họ Thủy”
Lục Y nhanh chóng chạy ra truyền lời, Tô Hoài Cẩn vội vã đi tìm Thủy Tu Bạch. Thủy Tu Bạch đang muốn đi ra cửa hàng đã bị Tô Hoài Cẩn chặn ở cổng lớn.
Thủy Tu Bạch kinh ngạc nói: “Con nhóc sao tới đây?”
Tô Hoài Cẩn cười cười, nói: “Có việc lớn, mời Thủy đại ca cùng nhau hỗ trợ.”
Thủy Tu Bạch ngờ vực nhìn Tô Hoài Cẩn, Tô Hoài Cẩn thần thần bí bí, cũng không nói trước, vào nhà họ Thủy ngồi ở sảnh chính, còn cho hạ nhân lui ra. Lúc này mới nói chuyện nước Thương Dương muốn đánh lén cướp bóc Thủy trấn một lần.
Thủy Tu Bạch vừa nghe xong thì nhíu mày nói: “Vậy không xong rồi.”
Tô Hoài Cẩn cười cười, nói: “Thủy đại ca, không ngại chuyện này, binh mã nước Thương Dương muốn đi đường sông khô cạn, nhưng bọn chúng khô cạn không đại biểu chúng ta cũng khô cạn.”
Thủy Tu Bạch nheo mắt, ngờ vực nhìn Tô Hoài Cẩn, nói: “Nói vậy con nhóc muội đã có biện pháp?”
Tô Hoài Cẩn gật đầu, cười một tiếng.
Thật ra biện pháp rất đơn giản……
Giữa nước Thương Dương và nước Tiết cách một con sông, nước sông thường xuyên sẽ tràn lan, nước bao phủ đồng ruộng Thương Dương. Lần trước Thương Dương đã cố tình đắp bờ bao để ngăn lũ và xả lũ bao phủ Thủy trấn biên giới của nước Tiết.
Mà mùa xuân năm nay, thời tiết ở nước Thương Dương lạ thường khô ráo, một giọt mưa cũng không rơi xuống. Nước sông khô cạn đã lộ ra lòng sông, căn bản không có biện pháp đi thuyền.
Dưới tình huống như thế, người nước Thương Dương muốn trực tiếp phát binh, từ nước sông khô cạn chảy lại đây, vượt qua biên cảnh, đánh cướp Thủy trấn.
Biện pháp của Tô Hoài Cẩn rất đơn giản, chính là muốn ở trong vòng 5 ngày đào đê dẫn lưu, bình tĩnh chờ binh lính nước Thương Dương vào đêm khuya tĩnh lặng đánh tới, khi đó sắc trời tối đen, căn bản thấy không rõ cái gì. Ra lệnh một tiếng, dẫn nước tới, binh lính nước Thương Dương đều nằm gọn trong lòng sông.
Thủy Tu Bạch vừa nghe thế thì không khỏi cười to nói: “Hay hay hay, cũng chỉ có con nhóc muội mới có thể nghĩ ra được biện pháp, nghe xong cực kỳ thú vị. Chỉ là……”
Thủy Tu Bạch lại hơi khó xử, nói: “Chỉ là, đào đề dẫn lưu yêu cầu nhân lực, nếu chúng ta điều động binh lực trên trấn, người nước Thương Dương nhất định sẽ biết được đến lúc đó ngược lại không thể đánh bất ngờ. Nhưng nếu không cần binh lực trên trấn, chúng ta đây phải từ nơi nào tìm tới nhiều sức người như vậy?”
Tô Hoài Cẩn mím môi cười, nói: “Thủy đại ca huynh đã quên sao, ngày trước muội xá lương, đã giữ không ít dân chạy nạn, không đề phòng thì mời dân chạy nạn đó tới giúp một chút, Hoài Cẩn cảm thấy…… Nhân lực hẳn là không ít.”
Thủy Tu Bạch sửng sốt, ngay sau đó vỗ tay nói: “Hay lắm!”
Tô Hoài Cẩn giao dịch xong với Thủy Tu Bạch, sau đó vội vàng rời khỏi nhà họ Thủy trở về Tô trạch, tự mình viết một phong thư, sau đó gọi Ngụy Hổ.
Tô Hoài Cẩn giao tin cho Ngụy Hổ: “Ta yêu cầu ngươi làm một việc lớn.”
Tô Hoài Cẩn nói: “Lặng lẽ mang phong thư này đi ra ngoài, đưa tới tận tay Yến Thân Vương ở tiền tuyến. Nhớ rõ, chuyện này, không thể có người thứ ba biết được.”
Ngụy Hổ một câu cũng chưa hỏi, lập tức chắp tay nói: “Dạ, đêm nay tiểu nhân hành động, tuyệt đối không tiết lộ nửa phần.”
Tô Hoài Cẩn gật đầu, nói: “Ngươi đi đi.”
Tướng quân nước Thương Dương căn bản không biết mưu kế của bản thân đã bị Tô Hoài Cẩn biết được, còn đắc chí, định liệu trước.
Đã nhiều ngày quân đội nước Thương Dương mưu đủ sức mạnh quấy rầy quân đội nước Tiết, gắng đạt hấp dẫn tới lực chú ý của quân đội nước Tiết, để ngày sau cướp sạch Thủy trấn, đánh bất ngờ.
Đêm hôm ấy, quân đội nước Thương Dương đã lặng lẽ phát binh, nhanh chóng nhào vào lòng sông khô cạn ở biên giới. Kỵ binh đi đầu, bộ binh theo sau, theo tiếng bước chân nhanh chóng lao xuống đường sông, chạy về phía trước dọc theo con sông, sẵn sàng đột nhập vào lãnh thổ của nước Tiết.
Lúc này đã đêm khuya tĩnh lặng nhưng Tô Hoài Cẩn cũng không nghỉ ngơi mà ngồi trong sân cách sông khoảng một dặm, đang nhàn nhã phẩm trà.
“Tiểu thư! Tiểu thư!!”
Tô Thần chạy tới, nói liên tục: “Tới! Tới! Quân lính nước Thương Dương tới!”
Lục Y khẩn trương muốn chết, tuy rằng nàng ấy là nha hoàn phủ Thừa tướng nhưng dù sao cũng là một cô bé, còn chưa đối mặt với thiên quân vạn mã, lúc này khẩn trương lại sợ hãi.
Mà Tô Hoài Cẩn còn bình tĩnh cười nói: “Mở cổng!”
Tô Ngọ nhanh chóng chạy tới truyền lệnh.
Trong đêm đen, quân đội nước Thương Dương đang qua sông đã nghe thấy một tiếng vèo, một quả pháo hoa đột nhiên bay lên trời cao, ngay sau đó là “bùm!!” một tiếng, pháo hoa màu đỏ đang nổ rực trên trời cao, vỡ thành nhiều mảnh……
Là tín hiệu!
Quân đội nước Thương Dương còn chưa kịp phản ứng lại đã nghe thấy tiếng “Ầm ầm ầm —— ầm ầm ầm ——”, không biết là âm thanh gì, phảng phất là dã thú rít gào ở trong đêm đen, lại hình như là tiếng sấm liên tục rống giận, lòng sông đều đang run rẩy.
Không biết là ai rống lớn một tiếng “Hồng thủy!!!”
“Cái gì? Hồng thủy?! Chuyện này không có khả năng……”
“Lòng sông đã khô hạn, nơi nào tới hồng thủy?!”
Quân đội nước Thương Dương loạn thành một đống, ngay lập tức, quả nhiên là “Hồng thủy”, đột nhiên ùa vào lòng sông tựa như là một con rồng nước, dã thú miệng rông rít gào rống giận, hòa cùng tiếng gió đêm ghê rợn, hung mãnh đánh úp lại.
“A a a a ——!!”
“Chạy mau!”
“Lui lại!”
“Không được lui lại! Không được lui lại!”
Xung quanh hỗn loạn, cơn lũ ập đến với cái đà hung hãn. Binh lính dưới lòng sông bị đánh úp, những tên lính đó không hề chuẩn bị gì, trời nhá nhem tối, lập tức bị nhấn chìm.
Một ít kỵ binh đi đầu tương đối may mắn, nhanh chóng giục ngựa xông lên bờ sông nhưng đã chật vật bất không chịu nổi, cũng chỉ còn lại có 200 người.
Kỵ binh kia chật vật lên bờ, lại là phẫn nộ, lại sợ hãi, trái tim còn không ngừng run. Ngay lúc này đây lại nghe được “Thình thịch!!” tiếng hét “A!!”.
Thì ra gần bờ sông lại có vô số hố sâu, cũng không biết là đào khi nào, những binh lính may mắn bò lên bờ kia còn chưa đi hai bước, cả người lẫn ngựa trực tiếp ngã vào hố sâu, bò cũng bò không lên.
“Tiểu thư! Thành công!”
Tô Hoài Cẩn và những người khác chỉ cách một dặm, rất gần, tiếng hét ở phía bên đó làm rung chuyển bầu trời, tất nhiên họ có thể nghe thấy rõ ràng.
Lục Y bất ngờ, hận không thể nhảy dựng lên vỗ tay, nói: “Thành công rồi! Quân đội nước Thương Dương lúc này nếm mùi đau khổ!”
Tô Hoài Cẩn cong môi cười, nói: “Đúng rồi, vở kịch lớn, còn ở phía sau đấy.”
Nàng vừa dứt lời, ngọn lửa xung quanh bùng lên bầu trời, thắp sáng cả đêm như ánh sáng ban ngày. Tiếng giết từ phía sau quân đội Thương Dương bọc đánh mà đến, ánh lửa cũng càng ngày càng gần.
“Là quân đội nước Tiết!!”
“Quân đội nước tiết giết qua tới!!”
“Chúng ta bị vây quanh! Phía trước là nước, không có đường lui!”
“Tướng quân!! Làm sao bây giờ?! Chúng ta bị vây quanh!!”
Rất nhiều quân đội nước tiết giống như từ trên trời giáng xuống, giết quân đội Thương Dương một cái trở tay không kịp. Phía trước là nước sông ngăn chặn đường đi, phía sau lại vọt tới quân đội nước Tiết, cắt đứt đường lui. Trong lúc nhất thời trước có lang sau có hổ, binh mã của nước Thương Dương nháy mắt thành cá trong chậu.
Tô Hoài Cẩn nghe bên kia truyền đến tiếng rống to, vững chắc ngồi, mang trà lên tới hớp một ngụm, cười nói: “Nghe tiếng vang, rất náo nhiệt phải không?”
Lục Y cười nói: “Ai nói không phải đâu!”
Ngay lúc này thình lình nghe thấy tiếng vó ngựa “Cà lộc cà lộc”, trong lòng mọi người căng thẳng, còn tưởng rằng là binh lính không bị trúng chiêu của nước Thương Dương.
Nhưng hiển nhiên là mọi người lo lắng nhiều rồi, âm thanh kia nhanh chóng tới gần, ngay sau đó lại nghe được một giọng nói vội vàng, giọng nói chứa đầy quan tâm mang theo tràn ngập khàn khàn: “Cẩn Nhi?!”