Lúc Tô Hoài Cẩn tỉnh lại, quả nhiên không cảm thấy đau đớn gì cả, trên người cũng không có gì không khoẻ. Mới đầu giống như là sáng sớm thức dậy hơi không mở mắt ra được, mệt rã rời, nhưng sau đó lại từ từ tỉnh táo lại.
Tô Hoài Cẩn mở to mắt, trong đầu lăn lộn văn tự của hệ thống.
Lại có sáu điểm thưởng thêm vào, có thể cho Tô Hoài Cẩn tự mình phân chia. Nhưng kỳ quái ở chỗ là việc hệ trọng thứ năm kích hoạt phúc khí cấp một thế nhưng tự động thăng cấp, hơn nữa không tiêu hao điểm thưởng thêm vào.
Cùng lúc đó, hệ thống có kích hoạt thuộc tính che giấu việc hệ trọng thứ sáu.
【 hệ thống: Kích hoạt thuộc tính che giấu việc hệ trọng thứ sáu】
【 hệ thống: Tai thính cấp một】
Tô Hoài Cẩn hơi mê mang, tai thính?
Đó là cái gì?
Đơn thuần là lỗ tai tương đối lợi hại à?
Tô Hoài Cẩn hơi khó hiểu, ngay tại lúc này, nàng chậm rãi từ trên mặt đất ngồi dậy, theo động tác của nàng nghe thấy âm thanh "xột xoạt ", bên tai còn có tiếng gió.
Tô Hoài Cẩn bị giật mình, lúc này mới thật sự hoàn toàn tỉnh lại, mở to hai mắt nhìn trái nhìn phải. Dưới cái nhìn này, đột nhiên nàng bối rối.
Hệ thống quả nhiên là chẳng quan tâm đến sống chết!
Sau khi Tô Hoài Cẩn nhảy vực, tỉnh lại quả nhiên là ở đáy vực rừng núi hoang vắng!
Đáy vực có một con sông, bốn phía hoang vắng cực kỳ, không có một cư dân nào cả, sắc trời u ám vô cùng còn nổi lên sương mù lạnh lẽo dày đặc. Tô Hoài Cẩn lập tức rùng mình vì lạnh.
Muốn trở về thế nào đây?
Tô Hoài Cẩn ngẩng đầu nhìn lên trên, giữa đáy vực sâu, hai bên vách đá cùng tảng đá gồ ghề lởm chởm đứng thẳng tắp giống như đao to búa lớn. Dáng vẻ như vậy, cho dù Tô Hoài Cẩn là người biết võ công, chỉ sợ cũng khó có thể tay không bò lên trên đó.
Nếu từ sơn cốc đi phía trước thì......
Tô Hoài Cẩn cũng không biết nơi này, không biết có lối đi quanh thung lũng không nữa. Hiện tại đang là mùa đông lạnh giá, không biết xung quanh có thức ăn gì có thể ăn được không, đề phòng lỡ như có sói hoang......
Ngay lúc Tô Hoài Cẩn nhìn quanh bốn phía, ánh mắt nàng đột nhiên ngừng lại, khiếp sợ mở to hai mắt. Bởi vì bên bờ sông thế nhưng có người, người nọ một thân y phục màu trắng, cực kỳ chói mắt.
Tô Hoài Cẩn vội vàng đứng dậy chạy chậm qua đó, đi tới nhìn thử thì nhất thời kinh ngạc không thôi.
Tiết Trường Du!
Tiết Trường Du mặc một thân màu trắng đã nhuốm vết máu loang lổ, cả người nằm bên bờ sông, quần áo cũng ướt, đầu bù tóc rối chật vật cực điểm.
Không chỉ như vậy, hơn nữa còn đang thoi thóp.
Tô Hoài Cẩn vội vàng kéo hắn dậy để Tiết Trường Du nằm ngửa trên mặt đất. Trên người Tiết Trường Du đều là miệng vết thương, khẽ động đậy nhưng chưa tỉnh lại, trong miệng lại rên "a......" một tiếng theo bản năng, hai hàng lông mày nhíu chặt vào nhau.
Hơi thở của Tiết Trường Du rất mỏng manh, bội kiếm Nhai Tí trong tầm tay bị gãy từ giữa, mười ngón tay đã bị đâm thủng chảy ra máu, móng tay đều bị lật lên. Không chỉ như thế, toàn bộ tay phải của hắn đều bị bẻ gãy, xương cốt trắng như tuyết đâm ra khỏi da thịt nhuốm máu tươi cả một mảng lầy lội......
Chiếc nhẫn ban chỉ hồng ngọc trên ngón tay Tiết Trường Du vỡ ra một vết nứt rất rõ ràng, nhưng nó không nứt hoàn toàn mà rớt ra một miếng nhỏ, nhuốm máu tươi của Tiết Trường Du trở nên càng thêm xinh đẹp trơn bóng.
Trái tim Tô Hoài Cẩn nhảy lên vài lần, dù sao Tiết Trường Du bị thương quá nghiêm trọng, thoạt nhìn thực sự khiến người ta sợ hãi.
Ngay lúc này đây, Tiết Trường Du nằm trên mặt đất đột nhiên giật mình, trong miệng nỉ non một tiếng "Cẩn Nhi......", ngay sau đó mở choàng mắt.
Một đôi mắt hổ mang theo góc cạnh sắc bén cùng sắc sảo, tại dưới đáy vực âm u này phảng phất như có thể sáng lên. Tô Hoài Cẩn sợ tới mức vội vàng rút tay đi, lại "bộp!" một tiếng, bị Tiết Trường Du nắm lấy mạnh mẽ.
Tiết Trường Du đột nhiên tỉnh lại, tay trái chống dậy đột nhiên ngồi lên, ngay lúc Tô Hoài Cẩn không phản ứng lại thì "ầm!" một tiếng, ôm Tô Hoài Cẩn vào trong lòng thật chặt.
Tô Hoài Cẩn lắp bắp kinh hãi, Tiết Trường Du lại như là trong mộng bừng tỉnh, nói mê, mạnh mẽ ôm Tô Hoài Cẩn không buông tay, cực kỳ dùng sức tựa như muốn in dấu Tô Hoài Cẩn ở trong lòng mình.
Giọng nói vô cùng khàn khàn: "Cẩn Nhi...... Cẩn Nhi...... Thật là nàng! Nàng không có việc gì thì tốt quá, làm ta sợ muốn chết, làm ta sợ muốn chết......"
Tô Hoài Cẩn muốn giãy giụa nhưng miệng vết thương trên người Tiết Trường Du quá nhiều nên nàng nói: "Vương gia sao cũng...... Rơi xuống?"
Lúc ấy hiển nhiên thị vệ chiếm thế thượng phong, cho dù có hắc y nhân muốn bắt Tô Hoài Cẩn thì Tiết Trường Du cũng không có khả năng rơi xuống, này khiến cho Tô Hoài Cẩn thật sự không thể tưởng tượng được.
Tiết Trường Du khàn khàn cười một tiếng: "Ta không phải rơi xuống......"
Hắn nói xong thì dừng một chút, tay ôm Tô Hoài Cẩn tăng thêm lực rồi nói: "Ta nhìn nàng ngã xuống, trong lòng cái gì cũng chưa nghĩ đến, chỉ là muốn cứu nàng nên cũng nhảy xuống thôi."
Tô Hoài Cẩn kinh ngạc, giật mình không thôi. Nàng mở to hai mắt nhìn, tựa hồ suy nghĩ đếnlời nói của Tiết Trường Du.
Tiết Trường Du thế nhưng tự mình chủ động nhảy xuống?
Vách đá cao như vậy, không có hệ thống thêm vào, nhảy xuống làm cái gì?
Làm thịt vụn sao?!
Tô Hoài Cẩn lẩm bẩm nói: "Người điên rồi......"
Tiết Trường Du tự giễu cười một tiếng, cũng lẩm bẩm nói: "Đúng rồi...... Ta điên rồi, ta không thể nhìn nàng ở trước mắt ta xảy ra chuyện, không thể...... Không bao giờ có thể......"
Tô Hoài Cẩn nghe thấy Tiết Trường Du nói thì nhăn mày lại, hơi nghe không rõ, nói: "Cái gì?"
Tiết Trường Du cười cười mới nói: "Ta nói...... cũng may là nàng không sao."
Tô Hoài Cẩn vẫn cứ nhíu mày lại, cực kỳ nghi ngờ, mới vừa rồi tuy rằng không nghe rõ nhưng câu Tiết Trường Du nói tuyệt đối không phải cái này.
Tiết Trường Du thấy vẻ mặt này của nàng, cũng sợ chính mình lỡ miệng, vội vàng "a......" một tiếng, che lại cánh tay phải của mình rồi nói: "A, có chút đau."
Có thể không đau sao?
Xương cốt đều lòi ra bên ngoài, bọn họ nếu không thể từ nơi này đi lên thì không biết cánh tay phải của Tiết Trường Du có thể bị tàn phế hoặc là để lại bệnh gì hay không.
Tô Hoài Cẩn nhìn thoáng qua cánh tay đầy máu của Tiết Trường Du, trong lòng hết sức lay động, ngay sau đó nói: "Ngài chờ một lát."
Nàng nói rồi đứng lên, nhìn trái nhìn phải rồi đi về phía trước, bốn phía có sương mù, có thể thấy được khoảng cách rất thấp. Tiết Trường Du thấy nàng muốn biến mất ở trước mặt mình thì lập tức giãy giụa đứng lên hô to: "Cẩn Nhi!"
Tô Hoài Cẩn bất đắc dĩ quay đầu lại trừng mắt nhìn Tiết Trường Du, tức giận nói: "Đừng nhúc nhích, ngồi xuống, chờ tại chỗ."
Bây giờ Tiết Trường Du chính là "chim sợ cành cong", dù sao hắn tận mắt nhìn thấy Tô Hoài Cẩn từ phía trên rơi xuống, hiện giờ Tô Hoài Cẩn lại muốn biến mất ở trước mắt hắn, trong lòng Tiết Trường Du còn nghĩ mà sợ, sao có thể cam lòng?
Nhưng Tô Hoài Cẩn vừa nói thế nên Tiết Trường Du lập tức không dám động đậy, giằng co tại chỗ, cuối cùng bị Tô Hoài Cẩn trừng mắt thì thật sự yên lặng ngồi ở trên mặt đất, nhìn bóng lưng của Tô Hoài Cẩn.
Tô Hoài Cẩn nhíu mày, sao cảm thấy động tác này của Tứ hoàng tử giống như...... một con chó lớn nhỉ?
Tô Hoài Cẩn đã gặp qua huấn luyện chó giữ nhà, trong nhà cũng có một ít chó giữ nhà, còn có một ít chó săn dùng cho đi săn. Chúng đều được huấn luyện như vậy, bảo ngồi xuống thì lập tức phì phò ngồi xuống.
Mà trên đỉnh đầu của Tứ hoàng tử tựa như còn có hai lỗ tai, dáng vẻ héo tàn dường như rất uất ức muốn đi theo Tô Hoài Cẩn......
Tô Hoài Cẩn lắc đầu, là ảo giác đấy.
Tứ hoàng tử luôn luôn lạnh lùng, thủ đoạn của Yến Thân Viên cứng rắn cương quyết sao có thể lộ ra vẻ mặt ấm ức như vậy chớ?
Tô Hoài Cẩn nhanh chóng đi về phía trước, ở bên cạnh tìm một nhánh cây tương đối thô sau đó lại nhặt một chút nhánh cây nhỏ hơn, dùng làn váy mình bọc lại, rất nhanh đã quay về.
Tiết Trường Du còn ngồi dưới đất che lại cánh tay phải của mình, ngồi nghiêm chỉnh, trên trán có chút mồ hôi. Phải rồi, Tiết Trường Du bị thương không nhẹ, khóe miệng còn có chút máu, chỉ sợ không chỉ là gãy xương bên ngoài mà còn có không ít nội thương.
Tô Hoài Cẩn nhìn thấy vết thương của Tiết Trường Du, tất nhiên là do lúc nhảy xuống dùng bội kiếm cắt vách núi, bởi vậy bội kiếm mới có thể bị bẻ gãy, còn đôi tay của Tiết Trường Du như là không có một ngón tay hòan hảo nào, khẳng định còn dùng tay đi bắt lấy vách đá.
Bằng không khoảng cách cao như vậy, Tiết Trường Du lại không có hệ thống, nhảy xuống tuyệt đối biến thành thịt vụn!
May mà võ công của hắn không yếu, chỉ là bị gãy một cánh tay cùng chút nội thương, đã là may mắn trong may mắn ấy chớ.
Trong lòng Tô Hoài Cẩn nghĩ, quả nhiên là tai họa để lại ngàn năm......
Nàng tuy nghĩ như vậy nhưng nhìn thấy vẻ mặt trung khuyển của Tiết Trường Du chờ mong nhìn chính mình, thành thành thật thật ngồi tại chỗ, trong lòng không khỏi rung động.
Cảm thấy không giống nhau.
Không giống nhau, có cái gì không giống nhau, Tiết Trường Du không giống người bảo thủ tự kiêu mà đời trước mình quen biết.
Tô Hoài Cẩn không biết có phải do chính mình trọng sinh hay không, thế nhưng lại thay đổi nhiều như vậy?
Tô Hoài Cẩn đi qua ném nhánh cây xuống đất, cầm lấy cành cây dày hơn so sánh với cánh tayTiết Trường Du rồi nói: "Ta cố định cho ngài."
Nàng nói xong thì Tiết Trường Du lại rụt tay lại, Tô Hoài Cẩn còn tưởng rằng chạm vào chỗ đau của hắn, dù sao xương cốt bị trồi ra bên ngoài thoạt nhìn thật sự đáng sợ.
Tiết Trường Du cúi đầu nhìn thoáng qua mình, cười một tiếng thì nói: "Trên người ta đều là nước bùn, sợ làm dơ tay nàng."
Tô Hoài Cẩn sửng sốt, ngay sau đó tức giận trừng mắt nhìn mắt Tiết Trường Du, lầm bầm lầu bầu nói: "Trong lòng ngài muốn cái gì hả?"
Tô Hoài Cẩn hoàn toàn cảm thán, Tứ hoàng tử sao bị ngã thành đứa ngốc vậy, hiện tại chẳng lẽ ghét bỏ vấn đề dơ hay không dơ hả? Nếu không cố định cho Tiết Trường Du, không chừng một hồi nữa Tiết Trường Du có thể thành "Thoát cốt gà" đấy......
Tiết Trường Du nghe thấyTô Hoài Cẩn lầm bầm lầu bầu, cười nhẹ một tiếng, giọng nói cực kỳ khàn khàn: "Lòng ta nghĩ đến nàng."
Động tác Tô Hoài Cẩn cố định cho Tiết Trường Du chợt ngừng lại, nghe thấy giọng khàn khàn củaTiết Trường Du thì trong lòng mãnh liệt "thình thịch" hai tiếng, ngay sau đó lại bắt đầu tiếp tục băng bó, nhưng Tiết Trường Du lại "a......" một tiếng xin tha: "Nhẹ chút, nhẹ một ít......"
Tô Hoài Cẩn cười một tiếng rồi nói: "Thật sự xin lỗi, Hoài Cẩn cho rằng Vương gia còn có thể cười, thật ra miệng vết thương cũng không đau đâu."
Tô Hoài Cẩn tuy nói như vậy nhưng động tác thực sự nhẹ đi rất nhiều, cẩn thận băng bó miệng vết thương cho Tiết Trường Du, dùng nhánh cây cố định trụ chỗ gãy xương.
Tiết Trường Du cúi đầu nhìn động tác của Tô Hoài Cẩn lại như là si mê, hai mắt chứa đầy muôn vàn cảm xúc, trong lòng yên lặng nghĩ rằng chính mình chưa từng nghĩ tới việc tử hình Tô Hoài Cẩn, nhưng khi đó tức giận lên não, tính nết của Tiết Trường Du cáu kỉnh, hơn nữa Tô Hoài Cẩn cũng là người không chịu thua mới có thể dưới sự tức giận hạ lệnh tử hình.
Nhưng loại trọng hình tử hình này đặc biệt là tử hình Hoàng Quý Phi, chỉ hạ khẩu dụ thì sẽ không có người đi chấp hành. Tiết Trường Du nhất thời tức giận, không nghĩ tới thế nhưng gây thành đại họa như thế.
Tiết Trường Du nhìn chằm chằm Tô Hoài Cẩn, lẩm bẩm nhỏ giọng: "Sẽ không...... Không bao giờ biết......"
Tiết Trường Du ho khan một tiếng, giơ tay lau vết máu bên trái rồi nói: "Không có gì? Ta nói...... Cẩn Nhi có bị thương không?"
Hai mắt Tô Hoài Cẩn chớp chớp, từ chỗ cao như vậy rơi xuống, nếu nói không bị thương thì khẳng định là không ai tin tưởng, chỉ sợ còn xem mình thành quái vật.
Tô Hoài Cẩn nói: "Không...... Không có gì nghiêm trọng, lúc ngã xuống khả năng là có cây cối lót, chỉ có một số vết xước mà thôi."