Nương Nương Khang

Chương 67



Thiệu tam tiểu thư cũng không ở lại lâu, ăn xong thì đi.

Lúc ăn cơm, cô chịu trách nhiệm nói chuyện, Thiệu Quần chịu trách nhiệm phục vụ Lý Trình Tú, Lý Trình Tú chịu trách nhiệm yên lặng.

Một bữa cơm đó cũng không biết sao lại nuốt trôi nổi. Tóm lại cả ba đều có những nút thắt trong tim.

Sau khi Thiệu Quần đưa chị gái đi, hắn muốn tiếp tục ở lại nhà của Lý Trình Tú một lúc nhưng phát hiện cậu đã khóa cửa. Hắn ở bên ngoài gõ cửa vài lần, bên trong không có phản hồi.

Thiệu Quần cười tự giễu rồi lớn tiếng nói với qua cửa, nhắc Lý Trình Tú nhớ uống thuốc đúng giờ.

Sau khi Lý Trình Tú khỏi ốm, kỳ nghỉ hiếm hoi trong tháng Năm đã trôi qua.

Ngay khi vừa trở lại công ty cậu thấy ông chủ có tâm trạng rất tốt, hẳn là kỳ nghỉ vừa rồi rất ok. Hắn vừa nhìn thấy cậu đã chủ động muốn trả tiền viện phí cho cậu, hơn nữa còn nói với cậu công ty đang tuyển nhân viên kế toán, bảo cậu trước cứ cố gắng mấy ngày, sẽ có người tới giúp sớm thôi.

Lý Trình Tú rất vui.

Đây là công việc đầu tiên của cậu kể từ khi cậu làm kế toán. Mặc dù công ty này còn nhỏ và triển vọng phát triển có hơi hạn chế nhưng cậu có niềm tin. Miễn là cậu làm việc chăm chỉ, cậu không chỉ có thể nuôi chính mình và Trà Bôi nhỏ mà chắc chắn còn có thể đạt được thành tựu gì đó.

Sau ngày 1 tháng 5, hàng hóa không thể được phát trước đó chất đống đến bây giờ. Chúng biến thành khối lượng công việc đáng kể, Lý Trình Tú lập tức bận rộn trở lại.

Cậu bận đến đầu óc mơ hồ, thời gian trôi qua nhanh bao nhiêu cậu cũng không biết. Chờ tới khi cậu nhận ra Thiệu Quần cũng đang bận rộn biến mất không thấy bóng dáng thì căn phòng bên cạnh đã im lặng được hơn hai tuần.

Phòng của Tiểu Quý cũng đã có cư dân mới chuyển đến. Nếu không phải Thiệu Quần mỗi ngày đều nhắn hơn mười tin nhắn cho cậu thì cậu đã cho rằng hắn thật ra cũng chuyển đi rồi. 

Ngày đó Lý Trình Tú vẫn tan việc như thường lệ, xách theo thức ăn đi bộ về nhà, nghĩ xem sáng mai nên làm món gì mang đến công ty.

Vừa định băng qua đường thì một chiếc ô tô màu đen đột nhiên dừng lại trước mặt cậu.

Âm thanh phanh xe vô cùng chói tai, dọa Lý Trình Tú sợ đến ngồi bệt xuống đất.

Cậu còn chưa hồi phục lại thì cửa xe đã mở ra. Hai người đàn ông mặc âu phục màu đen bước xuống, đứng một trái một phải, làm tư thế mời: “Lý tiên sinh, mời lên xe.” Hành động khá lịch sự nhưng giọng nói lại cho thấy sự lạnh lùng không thể từ chối.

Lý Trình Tú sợ đến nỗi mặt trắng bệch: “Các người muốn làm gì vậy?”

Một trong số đó nói: “Lý tiên sinh, có người muốn gặp ngài. Mời ngài lên xe, đừng lãng phí quá nhiều thời gian ở chỗ này.”

Chân của Lý Trình Tú hơi mềm xuống, cậu muốn chạy nhưng lại không thể động đậy, cậu bị đẩy vào xe giữa chừng.

Cậu khẩn trương ngồi xuống bên cạnh một người nọ: “Các người… là ai? Ai muốn gặp tôi?”

Người đàn ông đó nói: “Ngài sẽ biết khi đến nơi. Lý tiên sinh không cần phải lo lắng như vậy.”

Làm sao Lý Trình Tú có thể không lo lắng được, chuyện này quá giống tình tiết bắt cóc trên TV.

Cậu nghĩ tới nghĩ lui, chuyện này chỉ có thể liên quan đến Thiệu Quần.

Cậu không biết Thiệu Quần lại nghĩ ra chuyện gì mới, nhất thời trái tim cậu tràn đầy giận dữ và bất lực.

Nhưng vừa xuống xe, cậu liền trợn tròn mắt.

Chiếc xe đưa cậu vào sân riêng trong một khu biệt thự. Chân cậu vừa đứng vững thì một chú chó tha mồi màu vàng đã hào hứng nhào lên người cậu.

Con chó tha mồi màu vàng đứng đến trước ngực cậu. Nó vừa nhào lên cậu thiếu chút nữa ngã ngửa xuống đất. Cậu còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã nghe thấy một tiếng cười quen thuộc.

Lý Trình Tú ngạc nhiên quay đầu lại, thấy Quý Nguyên Kỳ đang đút hai tay vào túi, đứng trên bãi cỏ cách đó không xa. Có mấy con chó lớn đứng bên cạnh cậu ta, con nào trông cũng rất đẹp.

Quý Nguyên Kỳ cắt tóc đến nửa tấc, mặc dù không còn thời trang như trước nhưng những đường nét đẹp trai trên mặt được phác họa rõ ràng hơn, trông vừa có tinh thần vừa trưởng thành hơn.

Quý Nguyên Kỳ mỉm cười nói: “Tôi đã nói chó như Trà Bôi chỉ có phụ nữ nuôi, đàn ông nên nuôi cái này.”

Lý Trình Tú vui vẻ nói: “Tiểu Quý.”

Quý Nguyên Kỳ đi lên kéo con Golden Retriever đang rất phấn khích từ trên người Lý Trình Tú về, chớp mắt mỉm cười: “Nhớ tôi không? Nhớ không?”

Lý Trình Tú vỗ nhẹ vào người cậu ta nói: “Cậu về nhà cũng không nói lời tạm biệt. Còn mang tôi tới đây như thế này, tôi cứ tưởng là bắt cóc …”

Quý Nguyên Kỳ haha ​​cười to nói: “Chỉ đùa với anh thôi.” Cậu ta vừa nói vừa dang hai tay ra, ôm lấy Lý Trình Tú, khẽ thì thầm: “Tôi rất nhớ anh, anh làm bí đỏ cho tôi đi. “

Lý Trình Tú cười nhẹ: “Cậu chỉ muốn ăn.”

Quý Nguyên Kỳ buông cậu ra, đôi mắt sáng ngời cẩn thận nhìn cậu, vẻ mặt có chút mất mát: “Tôi cũng không muốn không từ mà biệt như vậy nhưng mà cái đồng hồ bị bán đó có định vị cho nên bị ba tôi phát hiện… Lúc đó anh đang bị ốm, tôi muốn ở lại chăm sóc anh nhưng tôi lại bị bắt về. Tôi cũng không có cách nào khác.”

Lý Trình Tú mỉm cười: “Về nhà là tốt, cậu vẫn còn trẻ. Chờ khi nào cậu lớn lên cậu sẽ biết nhà là tốt nhất.”

Quý Nguyên Kỳ bĩu môi, không quan tâm đến lời cậu nói.

Cậu ta đưa Lý Trình Tú vào nhà, giải thích với cậu: “Tôi không muốn về nhà, bố mẹ tôi cũng không hay về cho nên tạm thời cứ ở đây đi. Anh thường xuyên đến ở cùng tôi nhé, hoặc dứt khoát chuyển đến đây ở luôn cũng được.”

Lý Trình Tú giả vờ không nghe thấy, nhìn quanh phòng.

Người ngoài cửa khẽ gõ cửa, bước vào, kính cẩn nói với Quý Nguyên Kỳ: “Thiếu gia, ông chủ dặn ngài nhất định phải về nhà ăn cơm tối nay. Bây giờ ngài có thể chuẩn bị.”

Quý Nguyên Kỳ trừng hai mắt: “Ai nói tôi sẽ quay về. Không thấy tôi đang có khách sao?”

Người nọ khổ sở nói: “Thiếu gia…”

Quý Nguyên Kỳ xua tay: “Đừng nói nữa, tôi không đi.”

Người đàn ông lúng túng đi ra.

Lý Trình Tú bất lực nói: “Cậu nhìn cậu xem,  nhà của cậu trông như một băng đảng tội phạm ấy.” Còn mặc đồ đen, hôm nay nóng đến vậy cơ mà.

Quý Nguyên Kỳ thuận miệng nói: “Gia đình tôi là thế giới ngầm. Mẹ nó, lâu đời phết rồi. Làm việc với nói chuyện y như đóng phim, cứ như sợ người khác không nhìn ra.”

Lý Trình Tú “Ồ” một tiếng, nhất thời không tiêu hóa nổi.

Quý Nguyên Kỳ phàn nàn: “Cha tôi làm như thể ông ấy là ông chủ băng đảng trên TV vậy. Một bên dạy chúng tôi phải khiêm tốn, bên còn lại vừa ra đường liền lôi theo cả một đoàn người thật dài. Tôi cũng thấy ngại khi phải ngồi cạnh họ, mắc cỡ chết đi được. Mọi người nhìn chúng tôi như mấy thằng thần kinh ấy.”

Lý Trình Tú về cơ bản không hiểu nhưng vẫn gật đầu tỏ vẻ đã rõ.

Quý Nguyên Kỳ kéo cậu vào bếp: “Anh nhìn xem, mọi thứ đã sẵn sàng rồi. Tất cả đều là những món ăn yêu thích của tôi, khẩu vị của tôi cũng bị anh nuôi tới kén chọn rồi. Mấy ngày gần đây thèm chết đi được.”

Lý Trình Tú mỉm cười lắc đầu một cái, đeo tạp dề vào rồi bắt đầu làm việc.

Hai người đã lâu không gặp, vốn dĩ giữa hai người không có tiếng nói chung nhưng bây giờ lại nói chuyện nhiều hơn.

Lý Trình Tú cảm thấy mình như có một người bạn vậy.

Trước đây khi ở bên cạnh Adrian, cậu  cũng rất biết ơn. Thế nhưng chỉ cần nghĩ tới việc cậu ta biết chuyện giữa mình và Thiệu Quần, cậu luôn cảm thấy vô cùng xấu hổ và lúng túng. Cuối cùng thậm chí còn cố tình tránh mặt cậu ta.

Mặc dù cậu cảm thấy có lỗi với một Adrian ấm áp và nồng nhiệt như vậy, nhưng ai có thể bình tĩnh đối mặt với một người đã nhìn thấy, nghe thấy và tham gia vào quá khứ khó coi nhục nhã của mình được.

Tiểu Quý thì khác. Tâm địa của cậu ta rất đơn thuần, tính cách thẳng thắn. Mặc dù đôi lúc cậu ta vẫn làm những việc có chút không đáng tin nhưng khi ở bên cạnh vẫn khiến Lý Trình Tú cảm thấy thư giãn và ung dung.

Thậm chí chỉ vì Tiểu Quý luôn yêu thích và ca ngợi tài nấu nướng của mình cũng Lý Trình Tú cảm thấy mình rất được tôn trọng.

Hai người hàn huyên tới rất khuya, Lý Trình Tú nhìn đồng hồ một cái cũng sắp mười giờ rồi. Cậu muốn về nhà.

Mặc dù mỗi ngày cậu đều chuẩn bị rất nhiều thức ăn cho Trà Bôi nhỏ nhưng nếu mình không trở lại buổi tối nó sẽ tức giận. Khi nó tức giận sẽ đi tiểu gì đó vào giày cậu, rất đau đầu.

Quý Nguyên Kỳ không muốn cậu đi, cố tình câu giờ.

Cuối cùng quả thực không ép cậu lưu lại được thì cậu ta mới để cho cậu đi nhưng cậu ta lại sống chết quấn lấy cậu, đòi cậu phải tới vào hai ngày nghỉ.

Khi về đến nhà, cậu vừa mở cửa thì cánh cửa trong phòng của Thiệu Quần cũng chợt mở ra. 

Lý Trình Tú ngạc nhiên nhìn hắn.

Thiệu Quần vội vã lao ra khỏi phòng, nắm lấy cánh tay cậu nói: “Anh đi đâu mà trễ vậy rồi mới về? Điện thoại của anh cũng tắt máy, anh có biết tôi lo đến mức nào không?”

Lý Trình Tú rút tay ra, không có ý định trả lời, mở cửa rồi bước vào nhà.

Thiệu Quần cũng chen vào theo.

Dường như ý thức được bản thân dùng giọng hơi nặng, hắn hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói: “Gần đây tôi quá bận rộn nên không đến gặp anh được anh. Hôm nay anh đã đi đâu?”

Lý Trình Tú đặt vật trong tay xuống, đi tới định chốt tay nắm cửa thì thầm nói: “Tôi phải nghỉ ngơi nữa.”

Thiệu Quần không bỏ cuộc: “Trình Tú, thời tiết dần nóng hơn rồi, tôi sẽ lắp máy điều hòa cho anh, được không? Công việc bận rộn mà về nhà còn bị hành hạ bởi cái nóng thế này thì khó chịu lắm.”

Lý Trình Tú lạnh lùng nói: “Tôi sẽ mua một cái quạt.”

Thiệu Quần thở dài: “Trình Tú, chấp nhận lòng tốt của tôi làm anh xấu hổ lắm à?”

Lý Trình Tú mệt mỏi lắc đầu một cái, chờ hắn ra ngoài.

Trên mặt Thiệu Quần đều là mất mát.

Sáng hôm sau khi Lý Trình Tú thức dậy, cậu nhận thấy bên ngoài mưa rất lớn.

Cậu sợ nhất thời tiết như vậy, chờ xe buýt tới đặc biệt khó khăn, vừa đông đúc vừa chậm chạp, hơn nữa khi cậu đến công ty, cả người sẽ bị bẩn.

Lúc thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra ngoài đã thấy Thiệu Quần cầm ô đứng đợi ngoài cửa.

Vừa thấy cậu đi ra, hắn vội vã cầm tài liệu trên tay cậu: “Trời mưa, chờ xe không tốt lắm đâu, tôi sẽ đưa anh đi.”

Lý Trình Tú vội nói: “Không cần …”

Thiệu Quần thúc giục cậu ra ngoài, “Đây là giờ cao điểm, nhanh lên không thì anh sẽ đến muộn đấy.”

Lý Trình Tú muốn đưa tay đoạt lại đồ của mình, Thiệu Quần đặc biệt lưu manh xoay người không cho cậu cầm, còn cười lấy lòng với cậu.

Sáng sớm Lý Trình Tú không ngủ đủ giấc nên không có năng lượng cãi nhau với hắn, vì vậy liền ngơ ngơ bước vào xe.

Sau khi lên xe, Thiệu Quần thả lỏng cả người. Chỉ cần chờ đèn đỏ một cái là hắn nhất định phải háo hức quay lại nhìn Lý Trình Tú, đôi mắt gần như bị đóng đinh lên người cậu.

Trong một chiếc xe nhỏ như vậy, Lý Trình Tú hoàn toàn không có nơi để trốn nên chỉ có thể quay đầu nhìn bầu trời nhiều mây ngoài kia.

Sau khi xe lái được một lúc, Lý Trình Tú cảm thấy mình có thể đã bị Thiệu Quần bắt đi.

Trong giờ cao điểm, trời vẫn mưa, trên đường nhiều xe tới dọa người. Xe của Thiệu Quần lái tới cây cầu, hơn 20 phút mới đi được 3 thước.

Lúc này Lý Trình Tú không thể ra khỏi xe. Cậu không thể đi xuống cầu vượt. Mắt thấy cậu sắp đến muộn, nếu đến muộn sẽ trễ tiền thưởng, cậu chỉ có thể cuống cuồng.

Thiệu Quần nhìn sắc mặt cậu không tốt, nhanh chóng an ủi cậu, nhưng nụ cười trong mắt hắn đặc biệt rõ ràng.

Thời tiết bên ngoài cửa sổ thật đáng sợ. Tiếng mưa lớn trút xuống thân xe như một bài hát hỗn loạn, thế giới trước mắt dường như đã bị bao phủ bởi một lớp sương mù u tối.

Không gian trong chiếc xe chật hẹp này lập tức trở thành nơi trú ẩn vững chắc nhất. Trong hoàn cảnh như vậy còn có thể ngồi cạnh người mình yêu, như thể chỉ còn lại hai người trong thế giới này.

Thiệu Quần hy vọng thời gian sẽ dừng lại, hắn sẵn sàng nắm tay Lý Trình Tú chờ đợi như thế này.

Họ chậm chạp lết bước hơn nửa giờ, vừa có dấu hiệu thông suốt thì lại có chuyện.

Dường như có một chiếc xe phía sau tông lên phía trước, toàn bộ giao thông đột nhiên lại bị tê liệt thêm lần nữa.

Lý Trình Tú đã vội vã đến đứng ngồi không yên.

Thiệu Quần nhìn cậu như vậy, kịp thời nói: “Trình Tú, xin nghỉ phép chỗ công ty đi. Anh sắp trễ rồi. Cái loại thời tiết này sếp của anh có thể hiểu được.”

Lý Trình Tú lắc đầu, ông ấy không hiểu cũng sẽ không quan tâm vì sao cậu sẽ đến trễ.

Thiệu Quần nhìn dáng vẻ hận không thể bay ra ngoài, trong lòng có hơi chua xót.

Hắn nghĩ một lát, lấy cái ô từ ghế sau ra, tắt động cơ mở cửa đi ra ngoài.

Lý Trình Tú còn chưa kịp phản ứng thì Thiệu Quần đã vòng qua đầu bên kia, mở cửa hô to: “Trình Tú xuống xe, tôi sẽ nghĩ cách giúp anh đến đó.”

Lý Trình Tú cứng đờ, “Chúng ta đang ở trên cầu.”

Thiệu Quần kêu lên: “Đừng lo lắng nhiều như thế, cảnh sát giao thông khẳng định phải ra đây xử lý vụ tai nạn, mau xuống.”

Lý Trình Tú nghiến răng, cầm đồ rời khỏi xe.

Thiệu Quần giơ chiếc ô của mình lên đỉnh đầu cậu, ôm bả vai cậu thất thiểu đi dưới  cầu.

Lý Trình Tú quay đầu nhìn xe hắn, không nhịn được mà nói; “Xe của cậu thì sao?”

Thiệu Quần cười toe toét: “Cùng lắm thì bị kéo đi thôi. Chuyện này không quan trọng bằng việc đưa cục cưng của tôi đi làm.”

Lý Trình Tú liếc hắn một cái, phát hiện vai của Thiệu Quần ướt hơn nửa. Lý Trình Tú lướt qua mặt hắn, thấy có ai đó trong xe đang nhìn họ, trong lòng càng thêm ngượng ngùng

Hai người xuống cầu, đi thẳng đến ga tàu điện ngầm.

Không có ga tàu điện ngầm nào gần nhà của Lý Trình Tú. Cậu thường ngày không ngồi, nhưng thực tế thì tàu điện ngầm là phương tiện đến công ty cậu nhanh nhất.

Thiệu Quần có lẽ đã lớn lên với việc phải đi tàu điện. Khi nhìn thấy một đống đầu như hạt dẻ ở bên dưới, ánh mắt hắn trợn lên nói: “Tại sao lại nhiều người thế này? Quá nhiều người!”

Hắn che chở Lý Trình Tú lên tàu điện ngầm. Hai người dựa vào cửa, gần như là ngực chạm ngực.

Lúc này Thiệu Quần không oán trách nữa, có vẻ rất cao hứng. Eo Lý Trình Tú dán lên ngực hắn, Lý Trình Tú hơi lùn, hắn mỉm cười đặt đầu lên bả vai cậu.

Có rất nhiều người trong tàu điện ngầm. Cho dù là động tác thân mật như vậy thì cũng không có mấy người có thể thấy gì bất thường

Lý Trình Tú xấu hổ không chịu được nhưng trước, sau, phải, trái đều có người, nhúc nhích một cái cũng khó.

Cậu hơi đưa tay lên đẩy Thiệu Quần một cái.

Thiệu Quần nắm lấy tay cậu, lặng lẽ nhét vào túi nắm thật chặt, sau đó hắn phun hơi nóng vào tai cậu, thì thầm: “Đừng động nhé, ở đây có rất nhiều người.”

Lý Trình Tú đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Không cần đứng sát như vậy.”

Thiệu Quần cười nói: “Nghe nói có rất nhiều tên háo sắc trong tàu điện ngầm, tôi phải bảo vệ anh.”

Lý Trình Tú nóng nảy muốn lui về phía sau  nhưng lại bị Thiệu Quần dùng hết sức giữ lại. Ngay khi cậu vừa động đậy một cái thì Thiệu Quần đã đè eo cậu lại, hai người dán lại gần nhau hơn.

Lý Trình Tú rất tức giận, trợn mắt nhìn hắn.

Thiệu Quần khẽ mỉm cười, thì thầm bên tai cậu: “Trình Tú, để tôi ôm một lát đi. Tôi đã mong muốn như vậy rất lâu rồi, chỉ một lúc thôi.”

Lý Trình Tú cứng người lại, quay ngoắt đầu sang chỗ khác.

Hai người dựa vào cửa. Vóc dáng Thiệu Quần lại rất cao, gần như bao phủ toàn bộ cơ thể Lý Trình Tú. Người phía sau lưng hắn cơ bản không nhìn thấy được ai.

Thiệu Quần ngứa ngáy trong lòng, không nhịn được dùng môi chạm vào cổ cậu.

Ban đầu cậu nghĩ hắn chỉ vô tình chạm vào, bởi vì hành động này quá nhẹ.

Nhưng khi hắn chạm vào lần thứ hai, Lý Trình Tú cảm thấy có gì đó không ổn. Cậu di cổ ra chỗ khác, quay đầu giận dữ nhìn hắn.

Thiệu Quần ngượng ngùng cười, ngẩng đầu lên, trong mắt chứa đầy thất vọng và cô đơn.

Cái loại ánh mắt khát vọng nhưng không dám lại gần ấy, bằng cách nào đó đã rơi vào trong mắt Lý Trình Tú.

Lý Trình Tú cảm thấy trái tim mình như bị đánh một cú thật đâu, biểu cảm này của Thiệu Quần đột nhiên khiến cậu không dám nhìn.

Thời điểm Lý Trình Tú đến công ty cậu vẫn trễ hơn hai mươi phút.

Trong lòng cậu rất thất vọng nhưng lúc cậu lên lầu thấy Thiệu Quần cả người đều ướt đang ngậm thuốc lá vẫy tay với cậu, cậu chợt nghĩ, nếu không có Thiệu Quần chắc chắn buổi trưa mới đến được. Nghĩ như vậy, trong lòng cậu chợt nhẹ nhõm hơn.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.