Cô nhìn Trình Trạm với vẻ mặt không thể tin được, trong mắt cô tràn đầy sự ngạc nhiên.
Trình Trạm cũng không sẵn lòng đề cập đến vấn đề này, chuyện năm đó xảy ra là ngoài ý muốn, không có nhiều người biết đến.
Những người biết chuyện cũng không nói đến bao giờ, họ cũng không muốn nhắc đến chuyện không vui này. Thực ra, thời điểm Chu Du viết kịch bản này, anh cũng phần nào biết anh ấy đang có ý nghĩ gì.
Một cư dân mạng đã đúng khi nói Du Chu như đang tái hiện một kỉ niệm nào đó, cũng như là lời chào tạm biệt.
Người đã ra đi, anh ấy không thể sống mãi trong quá khứ, đã đến lúc anh phải tiến về phía trước.
Ngay cả khi chán nản, anh ấy vẫn phải sống một mình thật tốt.
Hướng Nguyệt Minh mấp máy môi, mãi không thể thốt nên lời.
Trình Trạm xoa đầu cô, nhỏ giọng nói: “Ừm, tối hôm qua bọn anh đã đến nghĩa trang nơi cô ấy nằm an nghỉ.”
Hướng Nguyệt Minh sững sờ: “Đạo diễn Du—” Trình Trạm hiếm khi thở dài: “Anh chưa dám hỏi, nhưng anh hy vọng anh ấy sẽ bước về phía trước.”
“Mấy năm rồi.” Trình Trạm nói, “Chuyện xảy ra khi anh ấy vừa tốt nghiệp đại học.”
Hướng Nguyệt Minh mím môi, đột nhiên nghĩ đến toàn bộ kịch bản được viết bởi Du Chu. Trong kịch bản, Nguyễn Ngưng hoạt bát, đáng yêu lại còn thông minh, một tinh linh ma quái và có rất nhiều ý tưởng sáng tạo.
Cô ấy luôn có đủ can đảm để tiến về phía trước, không màng tất mà mà chạy về phía anh ấy.
Nam chính mặc dù không hoàn hảo. Nhưng từ lời nói cũng có thể nhìn ra, anh ấy thích Nguyễn Ngưng.
Một lòng một dạ đến già, thứ tình cảm này giống như hạt giống được chôn vùi sâu dưới đất rồi đâm chồi nảy lộc.
Câu chuyện tình yêu trong kịch bản và mối quan hệ giữa hai người họ đã khiến Hướng Nguyệt Minh cảm động và ghen tị vô số lần.
Trong kịch bản, đó là cái kết mỹ mãn.
Cô không biết Du Chu viết như thế nào, cũng không biết tại sao anh lại viết một kết thúc viên mãn như vậy. Nhưng vào lúc này, Hướng Nguyệt Minh cảm thấy lồ ng ngực mình đau nhói.
Cô cảm thấy rất tiếc cho Du Chu, và cô cũng rất tiếc cho “Nguyễn Ngưng” đã ra đi.
Căn phòng im lặng hồi lâu, Trình Trạm vỗ vỗ lưng cô, không nói gì nữa.
Câu chuyện của Du Chu đã sớm đi đến hồi kết, chẳng ai có thể thay đổi được điều gì cả.
Biết kết cục chỉ thêm tiếc nuối cho người ở lại.
Hướng Nguyệt Minh không hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào về việc cô ấy chết như thế nào, càng không dám hỏi đến bất kỳ vấn đề nào khác.
Cô đột nhiên có chút sợ hãi khi nghe thêm những thông tin mà cô không muốn nghe.
Ở trong lồ ng ngực Trình Trạm hồi lâu, Hướng Nguyệt Minh hít một hơi thật sâu, nói: “Đạo diễn Du hẳn là rất khó chịu khi nhìn thấy những hot search đó.”
“Anh ấy là một người trưởng thành, sẽ tự biết cách tiêu hóa.”
Trình Trạm khẽ cười, cúi đầu hôn lên má cô: “Anh xin lỗi.”
Hướng Nguyệt Minh giật mình, kinh ngạc nhìn anh.
“Sao lại xin lỗi em?” Cô chớp chớp mắt, chóp mũi chua xót: “Không phải lỗi của anh, em chỉ thuận miệng nói mà thôi.”
Cô biết Trình Trạm không phải là một người lạnh lùng.
Mặc dù bề ngoài trông có vẻ như vậy, nhưng thực ra, sâu trong thâm tâm, anh giàu tình cảm hơn bất kỳ ai khác.
Hướng Nguyệt Minh bỗng nảy ra một ý nghĩ.
Cô hy vọng khi chương trình lên sóng sẽ không ai bới móc những chuyện buồn này nữa.
Hai người ôm nhau hồi lâu, Hướng Nguyệt Minh ngẩng đầu nhìn anh: “Vậy —— “
“Em muốn nói gì?”
Hướng Nguyệt Minh lắc đầu: “Em không biết nên nói gì cả.”
Trình Trạm cười khẽ: “Vậy thì đừng nói.”
“Ừm.” Hướng Nguyệt Minh trầm mặc một hồi mới nhẹ giọng hỏi: “Anh đi thăm mộ với đạo diễn Du, hai người có nói gì không?”
“Không.”
Trình Trạm nhàn nhạt nói: “Anh đứng ở phía dưới chờ anh ấy, anh nói chuyện điện thoại với em mà.”
Hướng Nguyệt Minh: “…”
Cô nhất thời không nói nên lời, mặt không chút cảm xúc nhìn anh: “Anh không an ủi đạo diễn Du sao?”
Trình Trạm nhướng mày, thờ ơ nói: “Anh ấy không cần an ủi, anh ấy tự biết suy nghĩ cho bản thân.”
Điều này nghe có vẻ hơi vô tâm, nhưng nếu nghĩ kỹ lại, lại khá là có lý.
Hướng Nguyệt Minh thở dài.
Trình Trạm không cho cô có thời gian để buồn bực, trực tiếp bế cô lên: “Dậy đi, đừng nghĩ đến mấy việc này nữa.”
Hướng Nguyệt Minh mỏ to hai mắt nhìn anh: “Vậy anh đang nghĩ gì vậy?”
“Đưa em đi nghỉ phép.”
Hai mắt Hướng Nguyệt Minh sáng lên, kinh ngạc nói: “Bây giờ đi luôn sao?”
Trình Trạm gật đầu.
–
Nói là đi nghỉ, nhưng điểm dừng chân đầu tiên cách đó không xa.
Đó là một khu nghỉ mát ở Giang Thành, rất thích hợp cho Hướng Nguyệt Minh, một người mệt mỏi đến đây để thư giãn, nghỉ ngơi.
Khu nghỉ dưỡng là một chuỗi sản nghiệp của Cận Trình, khi Trình Trạm đến, các nhân viên bên dưới căng thẳng như gặp kẻ thù, họ sợ mình sẽ không phục vụ đủ chu đáo.
Nhìn họ khẩn trương như vậy, Hướng Nguyệt Minh dở khóc dở cười.
Hai người ở trong một villa, toàn bộ được lát gỗ, diện tích không quá nhỏ. Ngoại hình trông rất đặc biệt và bắt mắt, khiến cô có cảm giác như đang đi nghỉ trên núi.
Bên trong còn có dòng suối nước nóng tự nhiên, rất thích hợp.
Gió đêm thoảng qua, Hướng Nguyệt Minh cảm thấy vô cùng thoải mái.
Ngay khi cô và Trình Trạm đến vào buổi chiều, họ đã chợp mắt một chút. Xong mới chính thức đi thăm thú cảnh quan.
“Đói chưa?”
Trình Trạm nhìn cô.
Hướng Nguyệt Minh gật đầu, cô mặc bộ quàn áo đơn giản lượn qua lượn lại trong phòng.
Căn villa không lớn, nhưng cũng không nhỏ. Có tổng cộng hai tầng và một ban công áp mái nhỏ được bao bọc bởi cây cỏ xanh tốt, khác với những ngôi nhà gỗ san sát bên kia, nơi này được chuẩn bị đặc biệt cho cấp cao và người thân.
Trình Trạm vào bếp, Hướng Nguyệt Minh lê dép đi theo anh.
“Anh tự nấu à?”
Trình Trạm “ừm” một tiếng, quay đầu nhìn cô: “Lúc trước anh đã hứa nấu cho em món mì trộn tương, quên rồi sao?”
“Không có.”
Hướng Nguyệt Minh không chút do dự nói: “Sao mà quên được.”
Món ăn ngon như vậy làm sao cô có thể quên được. Cô chỉ… chỉ là nhất thời không nhớ ra mà thôi.
Trình Trạm cười một cái, mở tủ lạnh ra.
“Ngoại trừ mì trộn tương, em còn muốn ăn gì nữa không?”
Hướng Nguyệt Minh đứng bên cạnh thò đầu vào tủ lạnh, như đang thị sát.
Cô liếc nhìn, thấy trong tủ lạnh được nhét chật cứng. Chắc là Trình Trạm đã chuẩn bị từ trước.
Hướng Nguyệt Minh nâng cằm, trực tiếp ra lệnh: “Em còn muốn ăn lẩu.”
Trình Trạm: “…”
Nói xong, cô nhìn Trình Trạm, hỏi: “Anh có thể làm được không?”
Trình Trạm nhìn cô, giả vờ thở dài: “Không.”
“…” Hướng Nguyệt Minh nghẹn lại, hờn dỗi nhìn anh: “Vậy anh còn hỏi em làm gì.”
Cô cười khanh khách nói: “Em ăn gì cũng được.”
Trình Trạm mỉm cười nhìn cô: “Ngày mai anh sẽ nấu lẩu cho em, nhưng tối nay thì không được.”
Mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn trong tủ lạnh, trừ nước cốt nấu lẩu.
Hướng Nguyệt Minh thèm ăn, miễn là ngon, cô đều có thể nuốt trôi. Ngoại trừ những món ăn mà cô không thích.
“Anh muốn em giúp gì không?”
“Không cần.” Trình Trạm liếc nhìn chân cô: “Em đi nghỉ ngơi đi, bây giờ không thể đứng mãi như vậy được.”
“……Ồ.”
Hướng Nguyệt Minh không do dự, đi thẳng ra phòng khách.
Cô vừa ngồi xuống bật TV lên thì mẹ Hướng gọi đến.
Ngay khi Hướng Nguyệt Minh nhìn thấy cuộc gọi đến, suy nghĩ đầu tiên trong đầu cô là – mấy bài đăng trên Weibo vài giờ trước, hẳn là mẹ cô đã xem rồi, phải không?
Hướng Nguyệt Minh đấu tranh tâm lý vài giây mới chột dạ nghe điện thoại.
Đối phương còn chưa kịp nói chuyện, cô đã hắng giọng vui vẻ nói: “Mẹ, mẹ ăn tối chưa? Mẹ có nhớ con không?”
Hướng Nguyệt Minh: “…Tại sao mẹ lại không nhớ con?”
Cô xót xa nói: “Hai chúng ta đã lâu rồi không gặp nhau, vậy mà mẹ không thèm nhớ đến đứa con gái này sao?”
Mẹ Hướng dừng một chút, giơ điện thoại di động lên nói: “Dù sao thì ngày nào mẹ cũng có thể nhìn thấy con gái mình trên tin tức, có gì mà phải nhớ với chả nhung?”
Bà không nhanh không chậm nói: “Ở trên tin tức, mẹ còn được nhìn con gái nhiều hơn, hiểu được con gái mẹ dạo này sống như thế nào.”
“…”
Hướng Nguyệt Minh không dám cãi.
Cô dựa vào tay ghế sô pha khẽ chớp mắt: “Mẹ, mẹ không thể nói như vậy được, tin tức đều là bịa đặt.”
“Thật sao.”Mẹ Hướng nhàn nhạt hỏi: “Vậy tài khoản Weibo của con bị hack à?”
Buổi tối ở đây rất dễ chịu, cả một dãy nhà gỗ cách đó không xa được thắp sáng như những vì sao trên bầu trời đêm.
Tay của Hướng Nguyệt Minh được Trình Trạm nắm chặt, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi.
Sau khi đi dạo một vòng nhỏ, cô có chút ngạc nhiên khi nghe thấy có giọng nói từ xa.
“Chuyện gì đang xảy ra ở đằng kia thế?”
Trình Trạm nhướng mày: “Muốn đi xem không?”
Hướng Nguyệt Minh gật đầu: “Đi thôi, đi thôi.”
Đến nơi hai người mới biết có một lễ hội Tháng Mười được tổ chức ở đây và một số ca sĩ đang biểu diễn ở đây.
Hướng Nguyệt Minh nhìn vẻ mặt vô cảm của Trình Trạm, trêu chọc nói: “Trình tổng, ông chủ của anh thật không đáng tin cậy phải không?”
Trình Trạm: “…”
Ở Giang Thanh có lãnh đạo riêng, Trình Trạm cũng không thể nắm bắt hết mọi chuyện.
Các sự kiện nhỏ như Lễ hội Tháng Mười sẽ không được báo cáo đến anh. Về phần vì sao hôm nay ban quản lý không nói gì, chắc cũng vì khẩn trương mà quên mất. Ngoài ra, nơi Trình Trạm và Hướng Nguyệt Minh ở cách nơi tổ chức lễ hội Tháng Mười hơi xa một chút, nên sẽ không ảnh hưởng gì.
Nhưng ban quản lý đã tính sai sót, hai người có thể ra ngoài đi dạo tầm nửa tiếng là đến nơi.
Trình Trạm cười khẽ, nhìn cô: “Có nên dẫn người đến đây không?”
“Dẫn đến làm gì?” Hướng Nguyệt Minh nhìn đám người náo nhiệt cách đó không xa: “Chúng ta đứng phía sau xem đi.”
“Không muốn đứng ở hàng trước sao?”
“Không cần, đứng đây em cũng nghe rõ.”
Trình Trạm gật đầu, không miễn cưỡng cô nữa.
Mặc dù giọng hát ở lễ hội Tháng Mười không hay bằng ở buổi hòa nhạc, nhưng cũng không đến nỗi dở tệ.
Hướng Nguyệt Minh ngẩng đầu lắng nghe, cảm thấy rất vui tai.
Trình Trạm nhìn cô một lúc, thấp giọng hỏi: “Em thích sao?”
Cô nói: “Bài hát không đến nỗi tệ, người hát cũng khá đẹp trai, nhưng em không biết anh ấy.”
“…”
Trình Trạm ngước mắt lên và nhìn người trên khán đài một lúc lâu: “Bình thường.”
“Hả?”
Hướng Nguyệt Minh giơ đèn điện thoại lên lắc lắc, như thể đang cổ vũ: “Cái gì bình thường?”
Trình Trạm: “Bài hát cũng giống như con người.”
Hướng Nguyệt Minh: “…”
Cô không nói gì nhìn anh, hừ nhẹ nói: “Bình thường chỗ nào, rõ ràng rất hay.”
Cô nói tiếp: “Ít nhất là anh ấy có thể hát hay hơn anh.”
Nói xong, Hướng Nguyệt Minh dừng lại, nói theo bản năng: “À, em chưa được nghe anh hát bao giờ cả.”
Trình Trạm cúi đầu nhìn cô: “Muốn nghe không?”
“Anh biết hát sao?”
Trình Trạm lặng lẽ nhìn cô một lúc lâu mà không nói lời nào.
Hướng Nguyệt Minh nhướng mày, chọc chọc cánh tay của anh nói: “Biết hay không?”
Trình Trạm “ừm” một tiếng, “Anh không hát nhiều.”
Anh không thích hát.
Hướng Nguyệt Minh “Ồ” lên một tiếng, ghét bỏ nói: “Vậy sao anh còn bày đặt chê người khác.”
Trình Trạm: “…”
Hướng Nguyệt Minh tập trung vào sân khấu, tiếp tục hò hét để cổ vũ, nụ cười trên khuôn mặt cô khiến Trình Trạm chua chát.
“Anh đi gọi điện thoại.”
Hướng Nguyệt Minh không thèm để ý, cũng không thèm liếc anh một cái, nhàn nhạt nói: “Vâng vâng.”
Thấy vẻ mặt chiếu lệ của cô, Trình Trạm nhéo má cô một cái, đi đến chỗ yên tĩnh gần đó gọi điện thoại.
Hướng Nguyệt Minh vẫn đang cổ vũ, cô phải thừa nhận cô khá vui khi thỉnh thoảng được tham gia những hoạt động nhỏ như vậy. Người trên sân khấu hát khá hay, người bên dưới la hét và cổ vũ không ngừng, điều này sẽ mang đến cho mọi người một cảm giác được động viên, và họ sẽ có động lực để tiếp tục.
Sau khi nghe hai bài hát liên tiếp, Hướng Nguyệt Minh vẫn đắm chìm trong giai điệu và cô không chú ý rằng Trình Trạm đã nghe điện thoại từ lâu, cô thậm chí không phát hiện ra điện thoại của mình đang rung.
Một lúc sau, người dẫn chương trình bước lên sân khấu, trên mặt nở nụ cười tươi: “Các bạn nghe có vui không?”
Mọi người: “Vui lắm!”
Người dẫn chương trình cười nói: “Bài hát tiếp theo khá đặc sắc.”
Có nhân viên phía sau cô ấy di chuyển cây đàn piano và đặt nó ở vị trí chính giữa.
Hướng Nguyệt Minh ngẩng đầu nhìn, cô cũng hơi kinh ngạc. Đánh đàn Piano tại lễ hội Tháng Mười, trông không giống một buổi biểu diễn đơn giản chút nào.
Người dẫn chương trình nhìn xung quanh và cười nói: “Chúng ta hãy chào đón màn trình diễn tuyệt vời của ca sĩ tiếp theo này.”
Lời vừa dứt, khán giả vỗ tay vang dội.
Ánh đèn trên sân khấu mờ đi, đột nhiên đèn bật sáng ở cây đàn piano.
Một lúc sau, mọi người kêu lên.
Hướng Nguyệt Minh cũng vô thức nhìn lên, sau khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia, cô sửng sốt.
Cảm nhận được ánh mắt của cô, Trình Trạm nhướng mi nhìn sang, nhìn cô xuyên qua đám đông.
Ánh nhìn của anh nóng bỏng, anh vẫn có thể tìm thấy cô ngay lập tức mặc cho đám đông chen chúc. Loại cảm giác đó sẽ khiến Hướng Nguyệt Minh cảm thấy cô là duy nhất.
Nếu như hai ngược bị lạc trong đám đông, cô cũng có niềm tin anh sẽ tìm thấy cô.
Tim cô đập nhanh hơn, đột nhiên có cảm giác thôi thúc. Cô muốn lao vào vòng tay anh, ôm anh và hôn anh.
Cô không thể diễn tả được loại cảm xúc đó.
Cô thích cách Trình Trạm mang đến cho cô từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, điều này sẽ khiến cô vui vẻ như một cô bé. Mặc dù nghe có vẻ sáo rỗng, nhưng cô cũng bằng lòng.
Trình Trạm nhìn cô một lúc rồi cười khẽ: “Bài hát tiếp theo là dành cho bạn gái của tôi.”