Sắp trưa, mặt trời từ xa chiếu nghiêng xuống, kéo dài bóng của hai người, làm hai bóng chồng lên nhau.
Đôi mắt của Hướng Nguyệt Minh bị ánh sáng mặt trời làm chói mắt, mãi sau mới hiểu ẩn ý trong câu nói của Trình Trạm.
Cô ngước mắt lên, nhìn vào đôi đồng tử sâu thu hút của anh, bỗng cô thất thần.
Chẳng mấy chốc, cô hồi phục lại tinh thần.
Hai người im lặng nhìn nhau, rơi vào trầm tư.
Hướng Nguyệt Minh dời ánh mắt đi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi nguyện ý bị bắt nạt, đáp án này vừa lòng anh chưa?”
Trình Trạm: “…”
Anh nhìn xuống cô, nhẹ nhàng nói: “Thật sao?”
“Đúng vậy.”
Hướng Nguyệt Minh hất tay anh ra: “Trình tổng nên chú ý hình tượng một chút, giữa thanh thiên bạch nhật kéo tay diện viên nữ không lo bị hủy hoại thanh danh sao?”
Trình Trạm ngừng lại nhìn cô: “Lo lắng cho tôi?”
“…?”
Hướng Nguyệt Minh ngỡ ngàng nhìn anh, trong mắt cô đầy vẻ kinh ngạc. Mặt người đàn ông này dày đến mức nào?! Cô nói cô lo lắng cho anh hồi nào cơ chứ?!
Hướng Nguyệt Minh cười lạnh một tiếng, quay đầu nhìn đối phương: “Tôi không thèm để ý chó mèo, càng không thèm để ý anh.”
Cô nhắc nhở Trình Trạm: “Chúng ta đã kết thúc, Trình tổng nên tự trọng.”
Cô nói xong nghiêng đầu nhìn anh, nhướng mày cười nói: “Hay là Trình tổng đã phát hiện ra đã yêu tôi đến mức không nhịn được, muốn lôi kéo tôi về?”
Trình Trạm không nói gì.
Hướng Nguyệt Minh che giấu sự chua xót trong lòng, bĩu môi: “Tôi còn phải quay phim, đi trước đây.”
Cô ngẩng cao đầu, bước đi thẳng tắp, duyên dáng.
Trình Trạm theo bản năng nghiêng đầu nhìn bóng lưng của cô.
Cô tập khiêu vũ từ nhỏ nên có chiếc cổ mảnh khảnh và khí chất rất khác biệt. Mặc dù chỉ là bóng lưng thôi cũng khiến người khác nhìn không muốn rời mắt.
Khi cô biến mất khỏi tầm mắt, Trình Trạm cúi đầu nhìn bàn tay vừa bị hất ra.
Anh khẽ nhếch môi dưới, vừa định rời đi thì bên cạnh truyền đến một trận cười to.
Trình Trạm ngước mắt lên.
Bác Ngọc từ phòng vệ sinh đi ra, dựa vào cửa cười nửa miệng nhìn anh: “Bị đá rồi?”
Anh ta khoanh tay, nâng cằm lên: “Đây là người đẹp ngày nào cũng làm nũng của cậu sao?”
“…”
Trình Trạm lạnh lùng nhìn anh ta.
Bác Ngọc khẽ cười một tiếng, ẩn ý nói: “Không phải tôi cố ý nghe lén, là hai ở chốn đông người nói chuyện, tôi miễn cưỡng nghe lọt một tai mà thôi.”
Trình Trạm trầm mặt xuống.
Bác Ngọc nhướng mày, cười yêu nghiệt: “Cậu thử nghĩ xem nếu Khương Thần và những người khác biết chuyện này, chắc bọn họ sẽ cười cợt cậu suốt nửa năm, phải không?”
Trình Trạm: “…”
Không chỉ nửa năm, có thể là nửa đời người.
Anh liếc nhìn Bác Ngọc với ánh mắt cảnh cáo: “Câm miệng.”
Bác Ngọc cười, vỗ vai anh: “Nếu là người đẹp kia đá cậu, kịch bản kia tôi có thể suy sét chút.”
Anh ta nhìn Trình Trạm, đôi mắt hoa đào tràn đầy giễu cợt: “Cậu có cần xem qua kịch bản không?”
Trình Trạm nhìn anh ta.
Bác Ngọc cười nói: “Trong kịch bản, nữ chính cũng đá nam chính, giống y như cảnh tượng ban nãy, không tồi đâu.”
Anh ta an ủi Trình Trạm: “Tôi sẽ thảo luận với đạo diễn Từ cho cô ấy cơ hội thử vai.”
“Bác Ngọc!” Trình Trạm nghiến răng, như gầm lên.
Bác Ngọc khẽ hừ một tiếng: “Làm sao? Không phải cậu muốn tranh tài nguyên cho cô gái đó sao sao?”
Trình Trạm trầm mặc.
Bác Ngọc nghiêm túc hơn một chút, ngước mắt lên: “Làm một biên kịch, có cần tôi dạy cậu một số phương pháp tán gái không?”
Trình Trạm liếc xéo anh ta, đi thẳng về phía trước: “Không cần.”
Anh cười nhạt: “Kẻ tám lạng người nửa cân, cậu có tư cách gì cười tôi?”
Bác Ngọc: “…”
Lần đầu tiên anh ta bị Trình Trạm nói đến câm nín.
–
Trở lại trường quay, khuôn mặt của Hướng Nguyệt Minh hình như không ổn định cho lắm.
Tiểu Hi đưa cốc nước cho cô, nhỏ giọng nói: “Chị, Trình tổng chỉ ngồi trong nhà kho một lát sau đó cũng đi theo chị.”
Hướng Nguyệt Minh cụp mắt xuống, không nói gì.
Tiểu Hi thì thầm: “Lâm Ưu Viện cũng hỏi Trình tổng là ngài ấy định đi đâu, nhưng Trình tổng phớt lờ chị ta.”
Cô nén giọng nói: “Cô ta muốn đi theo, Trình tổng liền nói—“
Trước khi cô nàng kịp nói, Hướng Nguyệt Minh đã ngắt lời cô.
Cô mỉm cười nhìn Tiểu Hi: “Tiểu Hi, chị không còn liên quan gì đến anh ta nữa. Anh ta nói chuyện với ai và anh ta nói gì không liên quan gì đến chị cả.”
“A?” Tiếu Hi nhìn cô: “Nhưng mà ——”
“Không nhưng nhị gì cả.”
Hướng Nguyệt Minh lắc lắc kịch bản trong tay, nhẹ nhàng nói: “Chị đang bận đọc kịch bản.”
“…Được rồi, em không tranh cãi với chị nữa.”
Hướng Nguyệt Minh nghiêm túc đọc kịch bản, không quan tâm mọi thứ xung quanh.
Một lúc sau, lại là một cảnh quay giữa Lâm Ưu Viện và một diễn viên khác.
Hướng Nguyệt Minh chăm chú quan sát và bày tỏ sự ngưỡng mộ của mình.
Cô ước mình cũng có loại sức hút này.
–
Sau khi buổi quay phim buổi sáng kết thúc, Hướng Nguyệt Minh ở lại và ăn cơm cùng mọi người.
Đạo diễn Tống rất nhiệt tình chào đón cô.
Nhưng điều cô không ngờ tới là Trình Trạm và đạo diễn Từ cũng ở lại.
“Hai người có muốn ở đây ăn cơm cùng đoàn đóng phim không?”
Đạo diễn Từ mỉm cười: “Tôi thì không sao, phải hỏi Trình tổng.”
Trình Trạm “ừm” một tiếng, gật đầu: “Có.”
Đạo diễn Tống gật đầu, nhìn Trình Tạm giới thiệu: “Trình tổng, ngài đừng ghét bỏ, diễn viên chúng tôi từ trước tới giờ đều ăn cái này.”
Trình Trạm mỉm cười: “Không sao.”
Một lúc sau, tất cả cơm hộp đã được đưa đến.
Hướng Nguyệt Minh biết rõ cô không quen với người khác, cũng có chút không thích hợp. Cô và Tiểu Hi có ý thức tìm một góc nhỏ, nhưng họ chưa kịp ngồi xuống, đột nhiên có người gọi cô.
Hướng Nguyệt Minh ngước mắt nhìn.
Đạo diễn Tống vẫy tay: “Nguyệt Minh, lại đây ngồi ăn cơm với chúng tôi.”
Hướng Nguyệt Minh: “Dạ?”
Trước ánh mắt tò mò của cô, đạo diễn Tống vội giải thích: “Đạo diễn Từ nói có chuyện muốn nói với cô, chúng ta vừa ăn vừa bàn bạc.”
Ngay lập tức, mọi người đều kinh ngạc nhìn Hướng Nguyệt Minh.
Đạo diễn Từ là ai? Ông là một đạo diễn phim có danh tiếng và doanh thu phòng vé siêu cao.
Ông ấy khác với đạo diễn Tống, một người tập trung vào phim điện ảnh và một người tập trung vào phim truyền hình.
Đạo diễn Từ không có nhiều sản phẩm, nhưng mỗi bộ phim đều là sản phẩm chất lượng cao và đều được yêu thích.
Hiện tại trong giới có rất nhiều diễn viên nổi tiếng, trong số đó có rất nhiều người là do ông ấy lăng xê. Hầu hết các diễn viên ông ấy mời đóng đều có thực lực và danh tiếng.
Nhưng bây giờ, ông ấy thậm chí còn công khai nói rằng ông ấy muốn nói chuyện công việc với Hướng Nguyệt Minh.
Bảo sao điều này khiến ai cũng tò mò và ngạc nhiên.
Ánh mắt nhân viên công tác tràn đầy kinh ngạc, sắc mặt Lâm Ưu Viện lập tức thay đổi, có chút khó coi. Vì đóng vai chính nên cô ta cố ý ngồi cạnh đạo diễn Từ, muốn cùng ông trò chuyện. Trước khi cô ta cất lời, đạo diễn Từ đã ra hiệu cho Hướng Nguyệt Minh lại đây.
Cô ta không biết liệu đạo diễn Từ có phải cố ý hay không.
Nhưng dù có là gì đi chăng nữa, thì hành động này cũng khiến cô ta vô cùng xấu hổ và khó chịu.
Lâm Ưu Viện biết đạo diễn Từ chuẩn bị cho ra mắt một bộ phim mới.
Một bộ phim về chủ đề phi hành, Bác Ngọc là biên kịch chính. Với sự hợp tác của hai người này, bộ phim có thể nói là chưa kịp quay đã nổi rần rần, hai người này chính là hiện thân của danh tiếng và thực lực.
Miễn là một trong số họ đang đứng ra tài trợ thì chất lượng miễn phải bàn.
Lâm Ưu Viện liên tục yêu cầu người đại diện của cô ta thương lượng, cố gắng cho cô ta có được cơ hội thử vai.
Nhưng câu trả lời của đạo diễn Từ là vẫn chưa đến lúc. Bên cạnh buổi thử vai, việc đặt lịch hẹn trước cũng vô ích.
Cho nên cô ta muốn nhân cơ hội này nói chuyện với đạo diễn Từ nhiều hơn, ít nhất là để ông ấy có ấn tượng với cô ta.
Lúc này sắc mặt cô ta cứng ngắc, nhìn Hướng Nguyệt Minh cười nói: “Mau lại đây, ngồi ở bên cạnh tôi.”
Hướng Nguyệt Minh khẽ mỉm cười: “Cảm ơn.”
Cô vừa định đi tới, Bác Ngọc đã đứng dậy: “Ngồi đây đi.”
Anh ấy cười rạng rỡ với Hướng Nguyệt Minh: “Ngồi đây nói chuyện với đạo diễn Từ sẽ dễ dàng hơn.”
Bên cạnh đạo diễn từ, một bên là Lâm Ưu Viên, một bên là Bác Ngọc, Trình Trạm thì ngồi bên cạnh Bác Ngọc.
Vị trí không được sắp xếp mà bọn họ ngồi ngẫu nhiên.
Hướng Nguyệt Minh giật mình, không dám từ chối.
“Cảm ơn thầy Bác.”
Bác Ngọc: “Không có gì.”
Bác Ngọc chuyển sang phía bên kia của Trình Trạm, nói chuyện phiếm với đạo diễn Tống.
Sau khi ngồi xuống, đạo diễn Từ liếc nhìn Hướng Nguyệt Minh, nhướng mày: “Trông cô rất xinh xắn.”
Đạo diễn Từ cười giải thích: “Vợ tôi có theo dõi chương trình tạp kỹ của cô, tên là Vũ Đạo Nhân Sinh đúng không?”
Hướng Nguyệt Minh gật đầu.
Đạo diễn Từ nói tiếp: “Vợ tôi là fan của cô, lát nữa cô có tiện cho tôi xin chữ ký được không?”
Hướng Nguyệt Minh được để ý mà đâm ra lo sợ, vội vàng nói: “Đương nhiên là tiện rồi ạ, đạo diễn Từ đừng trêu tôi nữa.”
Đạo diễn Từ cười nói: “Không có, vợ tôi nhất định rất vui nếu có dịp cô đến nhà tôi ăn cơm.”
“Vâng ạ.” Hướng Nguyệt Minh nhẹ nhàng đồng ý: “Hy vọng có cơ hội này.”
Đạo diễn Từ hài lòng gật đầu.
Thức ăn trên bàn của họ hơi khác so với những người khác.
Ban đầu, đạo diễn Tống cũng ăn cơm hộp như những người khác. Nhưng sau đó, Trình Trạm và những người khác đến đây nên ai đó đã đặc biệt mang vài món khác đến, ăn cũng ngon miệng hơn.
Mọi người trò chuyện và ăn uống, trước mặt Hướng Nguyệt Minh là cà tím và hai món ăn mà cô không thích lắm.
Cô cúi đầu, ăn từng miếng cơm trắng vậy, thỉnh thoảng đáp lại vài câu.
Đạo diễn Từ nhìn bức ảnh một lúc, sau đó nhìn sang bên kia: “Trình Trạm.”
Trình Trạm ngước mắt lên.
Đạo diễn Từ thẳng thắn nói: “Chữ viết của Nguyệt Minh có phải giống cậu hay không?”
“…”
Lâm Ưu Viện dừng lại, ngẩng đầu nhìn hai người họ: “Thật sao? Tôi muốn xem.”
Khi cô ta nói, cô ta là người đầu tiên bước lên phía trước.
Lâm Ưu Viện liếc nhìn, bỗng một tia cảm xúc không thể giải thích hiện lên trong mắt cô ta.
Thực ra cô ta… chưa từng được nhìn nét chữ của Trình Trạm.
Đạo diễn Tống cũng tham gia cuộc vui: “Tôi cũng muốn xem, Trình tổng, hay cậu viết thử vài chữ đi?”
Như thường lệ, Trình Trạm sẽ chẳng bao giờ tự nhiên khoe khoang trước mặt người khác. Nhưng lần này, anh lại thản nhiên đồng ý.
“Được thôi.”
Trình Trạm liếc nhìn mặt sau của bức ảnh có chữ ký của Hướng Nguyệt Minh, vẫn còn một khoảng trống.
Anh đưa tay về phía cô.
Hướng Nguyệt Minh còn chưa kịp hiểu tình hình.
Trình Trạm thấp giọng nhắc nhở: “Bút.”
Hướng Nguyệt Minh đưa bút cho anh.
Trình Trạm cúi xuống và viết một câu dưới dòng cô vừa viết.
——Khỏe mạnh và mãi trẻ trung.
Anh ngang nhiên viết bên cạnh chỗ Hướng Nguyệt Minh vừa viết.
Chờ anh viết xong, đạo diễn Từ mới phản ứng lại.
“Trình Trạm! Tôi đâu có yêu cầu cậu viết ở trên đó. Đó là chữ ký dành cho vợ tôi. Cậu viết cái gì vậy?”
Trình Trạm bình tĩnh đưa bức ảnh cho ông, không nhanh không chậm nói: “Ngài cũng không yêu cầu tôi viết ở chỗ khác.”
Đạo diễn Từ tức muốn tăng xông.
Bác Ngọc khẽ nhếch mép cười, cong khóe môi: “Tôi cũng muốn viết một câu chúc phúc thì sao?”
Trình Trạm không chút nghĩ ngợi liền trực tiếp từ chối: “Cậu không xứng.”
Bác Ngọc: “…”
Hướng Nguyệt Minh: “…”
Cô nhỏ giọng nói: “Anh cũng không xứng.”
Nhưng lời nói quá nhỏ, chỉ có Trình Trạm đứng bên cạnh là nghe được.
Trình Trạm rũ mắt nhìn cô.
Đạo diễn Tống nhìn chữ viết của hai người, vuốt vuốt cằm cảm khái: “Thật sự có chút giống.”
“Tôi cũng cảm thấy vậy.”
Hướng Nguyệt Minh không nói lời nào.
Cô đã luyện tập thư pháp khi còn học tiểu học, chữ viết của cô không xấu. Nhưng nói thế nào nhỉ, so với chữ Trình Trạm thì chữ của cô có chút khác biệt.
Sau đó, khi hai người quen nhau, thỉnh thoảng Trình Trạm sẽ lặng lẽ luyện tập thư pháp, Hướng Nguyệt Minh nghĩ điều này rất thú vị nên muốn luyện tập thư pháp trong phòng làm việc của Trình Trạm mỗi khi cô có thời gian rảnh.
Lúc đầu, cô tập viết bút lông.
Chữ viết tay của cô rất tầm thường, không có phông chữ nào cả.
Trình Trạm chọc ghẹo cô vài lần mới cầm tay cô giúp cô viết.
Thật khó hiểu, hình ảnh lần đầu tiên anh dạy cô luyện chữ bỗng xuất hiện trong đầu Hướng Nguyệt Minh.
Trình Trạm dạy học thì tất nhiên là muốn thu phí.
Trước khi dạy học, Hướng Nguyệt Minh sẽ bị anh cưỡng hôn một hồi lâu rồi anh mới miễn cưỡng dạy cô.
Anh cầm bút sửa tư thế cho cô, đứng sau lưng cô.
Nắng từ song cửa sổ hắt vào, rơi trên trang giấy trắng.
Trình Trạm nắm tay cô và dạy cô cách sử dụng lực để nhấn nhá chữ viết, khi nào thì cần lực ghì mạnh, khi nào không.
Anh kiên nhẫn hơn giáo viên bình thường.
Ban đầu, Hướng Nguyệt Minh viết như gà bới, xấu không dám nhìn.
Anh cũng không cười cô.
Khi Hướng Nguyệt Minh thất vọng, anh đã cố tình viết xấu và nói với cô rằng cô và anh giống nhau thôi.
Sau một thời gian dài dạy học, Hướng Nguyệt Minh cũng có thể viết một cách tự nhiên nhất có thể.
Sau đó, cô thấy Trình Trạm viết bút máy cũng rất hay, vì vậy cô cũng bắt chước anh một khoảng thời gian.
Kết quả là, các ký tự được cô viết bây giờ có một chút phong cách của Trình Trạm.
Nghe thấy tiếng xì xào bên tai, Hướng Nguyệt Minh định thần lại.
“Không có.”
Cô cười nói: “So với Trình tổng, chữ viết của tôi kém xa.”
“Khá giống mà.”
Trình Trạm nhàn nhạt nói: “Cô tìm giáo viên dạy viết sao?”
Hướng Nguyệt Minh “ừm” một cách vô cảm.
May mắn thay, mọi người cũng không hỏi quá sâu vào vấn đề, nói vài câu rồi chấm dứt câu chuyện.
Hướng Nguyệt Minh và đạo diễn Từ đã có một cuộc trò chuyện nghiêm túc về buổi thử vai.
Đạo diễn Từ đúng là đang có kịch bản trong tay, nhưng trước đây ông ấy đã xem qua vai diễn của Hướng Nguyệt Minh, diễn cũng bình thường, không có gì để tâng bốc cả.
Chẳng qua là do ông chủ công ty dặn dò ông.
Trình Trạm không ép ông, anh chỉ bảo ông đến phim trường xem cô diễn, nếu không vừa ý thì thôi.
Vừa mới cùng đạo diễn Từ đến phim trường, vừa vặn gặp Bác Ngọc ở đoàn làm phim bên cạnh, cho nên anh lôi cả anh ta đi theo.
–
Vào buổi chiều, Hướng Nguyệt Minh xuất hiện với tư cách khách mời.
Hôm nay đạo diễn Từ rất rảnh rỗi nên đứng ngoài quan sát.
Đạo diễn Tống quay đầu nhìn ông, tò mò hỏi: “Ông thật sự thích Hướng Nguyệt Minh sao?”
Đạo diễn Từ liếc ông một cái: “Xem cô ấy diễn một chút rồi nói sau.”
Đạo diễn Tống gật đầu, chỉ chỉ: “Dù sao thì Trình Trạm cũng ở đây.”
“Ngài ấy đến để xem Bác Ngọc.”
Đạo diễn Tống khẽ hừ một tiếng, liếc ông: “Ông thực sự cho rằng tôi không nhận ra sao?”
Quan sát tương tác giữa Hướng Nguyệt Minh và Trình Trạm, cho dù hai người có cố che giấu, thì cũng không thể qua mắt được hai con cáo già này.
Hơn nữa, chỉ có Hướng Nguyệt Minh là đang trốn tránh, còn Trình Trạm thì không hề kiềm chế bản thân chút nào.
Đạo diễn Từ cười đắc ý, nhấp một ngụm trà: “Nhìn thấu rồi thì cũng đừng nói toạc ra hết vậy chứ?”
Đạo diễn Tống: “…”
“Quan hệ yêu đương sao?”
“Tôi không rõ.” Đạo diễn Từ chậm rãi nói: “Tôi không hỏi.”
Trình Trạm đi sang một bên nghe điện thoại, là Đinh Thuyên gọi đến.
“Trình tổng.”
Trình Trạm đứng dưới một góc, thấp giọng trả lời: “Làm sao?”
“Chương trình Vũ Đạo Nhân Sinh vào đêm chung kết rất có khả năng xảy ra vấn đề.”
Trình Trạm ngước mắt lên: “Ý cậu là có người được nâng đỡ sao?”
Đinh Thuyên nói người này tên là Thước Lạc, là một nữ diễn viên trong giới, cô ta cũng là một vũ công, nhưng cô ta đến từ một công ty khác.
Trong giới giải trí, giao dịch ngầm này rất phổ biến.
Đôi khi để tham gia các cuộc thi, điều quan trọng không phải chỉ cần có thực lực là được. Đằng sau luôn có những thế lực bí ẩn mà bạn phát hiện ra nhưng không thể làm gì được.
Đổi lại nếu là người khác, Trình Trạm sẽ không thèm bận tâm đ ến mấy chuyện này.
Chẳng qua chuyện này đối với anh mang một ý nghĩa khác.
Anh trầm tư chốc lát, không vội hỏi: “Người chống lưng là ai?”
“Duẫn tổng.”
Trình Trạm nhướng mày, nhẹ giọng hỏi: “Thật không?”
Đinh Thuyên: ”Vâng.”
Trình Trạm nhắc nhở: “Chương trình này không cho phép các quy tắc giao dịch ngầm.”
Anh nói: “Nói cho Ôn Xuân biết sự thật.”
“Đã rõ.”
Có tiếng cảm thán từ phía sau, Trình Trạm vô thức quay đầu lại.
Nắng chiều gay gắt, xuyên qua tầng mây ló ra, rơi xuống mặt đất.
Mặt đất như bị nhiệt độ thiêu đốt, khiến người ta cảm thấy nóng bức.
Nhưng người xuất hiện cách đó không xa lại khiến người ta cảm thấy mát mẻ, dễ chịu.
Hướng Nguyệt Minh vừa thay một bộ trang phục khiêu vũ, ôm sát cơ thể mảnh mai của cô.
Bộ đồ tôn lên đôi chân dài và thẳng tắp của cô, vòng eo thon gọn của cô càng thêm quyến rũ, một vòng tay cũng có thể ôm hết.
Đầu tóc được chuyên gia trang điểm búi gọn lên, trông như một cô giáo dạy múa thực thụ.
Khuôn mặt không trang điểm nhiều, chỉ trang điểm phơn phớt nhẹ, trông rất tươi tắn và xinh xắn. Làn da sáng mịn khiến người khác không tự chủ mà đắm đuối nhìn cô.
Nhân viên nhìn chằm chằm, thấp giọng thốt lên: “Xinh quá.”
“Trời ơi, khí chất trong bộ đồ khiêu vũ thật khác biệt.”
“Phong thái thật là hoàn mỹ.”
“Trình tổng?”
Đinh Thuyên tiếp tục gọi: “Trình tổng.”
Trình Trạm hoàn hồn, rời tầm mắt khỏi Hướng Nguyệt Minh, trả lời: “Để ban tổ chức biết ý nghĩa của chương trình này là gì và quy tắc ngầm là không được phép.”
“Vâng.”
Trình Trạm dừng lại một chút, nhắc nhở: “Đưa cả tin tức này cho bên chương trình.”
Đinh Thuyên lắng nghe.
“Hướng Nguyệt Minh là người của Thần Tinh.”
Sau khi cúp điện thoại, Trình Trạm ngước mắt nhìn Hướng Nguyệt Minh một lúc lâu rồi mới đi đến chỗ đạo diễn.
–
Buổi chiều, cảnh quay diễn ra trong một lớp học lớn ở tầng một.
Hướng Nguyệt Minh là một giáo viên dạy học sinh khiêu vũ.
Những người không liên quan ở bên ngoài cũng bận rộn không kém, chỉ có đạo diễn và vài người tiến vào bên trong, cố gắng không gây ra bất kỳ tiếng động nào.
Bác Ngọc còn có việc phải làm nên rời đi trước.
Trình Trạm đi đến chỗ đạo diễn Từ và ngồi xuống, đạo diễn Từ liếc nhìn anh, trêu chọc: “Hôm nay công ty không có việc sao?”
“Ừm.”
Đạo diễn Từ biết thừa: “Vậy cậu cứ ngồi đây xem đi.”
Trình Trạm gật đầu.
Cảnh quay này là của Hướng Nguyệt Minh với Lâm Ưu Viện.
Trong cảnh quay, cô là giáo viên dạy khiêu vũ của Lâm Ưu Viện. Tuy nhiên, cả hai chỉ trao đổi ngắn gọn vài lời.
Lâm Ưu Viện thay quần áo và đi ra, đột nhiên nhìn thấy Hướng Nguyệt Minh mặc cùng kiểu với cô ta nhưng khác màu.
Nhìn người đang co dãn cơ cách đó không xa, khuôn mặt của Lâm Ưu Viện trầm xuống.
“Cô Lâm đẹp quá.”
Lâm Ưu Viện khẽ mỉm cười: “Cảm ơn.”
Cô ta đi về phía Hướng Nguyệt Minh.
Ngay khi cô ta bước tới, mọi người đều ngạc nhiên khi thấy Hướng Nguyệt Minh thậm chí còn lấn áp Lâm Ưu Viện. Dù là ngoại hình hay khí chất, Hướng Nguyệt Minh đều có thể đạt 101 điểm.
Đạo diễn Tống cũng cau mày: “Đột nhiên tôi hối hận rồi.”
Đạo diễn Từ cười nói: “Vai phụ xuất sắc hơn vai chính, ông cảm thấy thế nào?”
Đạo diễn Tống: “…Tôi không tiếp xúc nhiều với Hướng Nguyệt Minh, chỉ từng thấy cô ấy qua ảnh chụp.”
Trình Trạm nói mà không thèm nghĩ: “Là do cô ấy không ăn ảnh.”
So với những bức ảnh đã qua chỉnh sửa đó, ngoài đời Hướng Nguyệt Minh xinh hơn nhiều.
Ngoài đời trông cô trông rất nhanh nhẹn và có sức sống.
Những bức ảnh cứng nhắc đã kìm hãm sức hút của cô.
Lời vừa nói ra, hai người quay đầu nhìn anh.
Trình Trạm rất bình tĩnh, nhướng mi: “Hai người nhìn tôi làm gì?”
Đạo diễn Từ: “Cậu đoán xem?”
Trình Trạm phớt lờ hai người họ.
Cảnh quay chính thức bắt đầu.
Hướng Nguyệt Minh khiêu vũ dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, cô bắt đầu nhập tâm diễn. Ánh mắt của Lâm Ưu Viện cũng khác trước.
Lâm Ưu Viện nhìn cô, không thể theo kịp bước chân của cô, ánh mắt cũng không đúng lắm.
Sau nhiều lần NG(*), đạo diễn Tống phải để họ nghỉ ngơi.
(*) NG: trong quá trình sản xuất phim thì người ta sinh ra khái niệm NG (Not Good), ý nói tới những cảnh quay bị lỗi hoặc không đạt chất lượng.
Ông nhìn Lâm Ưu Viện: “Ưu Viện, cô sao vậy? Đang quay phim đừng để bị phân tâm.”
Sắc mặt cô ta cứng đờ, tràn đầy hối lỗi: “Tôi xin lỗi.”
Đạo diễn Tống “ừm” một tiếng, nhìn Hướng Nguyệt Minh: “Nguyệt Minh đang làm rất tốt, cô cứ cố gắng tiếp tục tỏa sáng như vậy trong tương lai.”
Hướng Nguyệt Minh gật đầu: “Cảm ơn đạo diễn Tống.”
Hai người sang một bên nghỉ ngơi.
Các nhân viên thì thầm: “Tôi không ngờ là kĩ năng diễn xuất của Hướng Nguyệt Minh lại tốt như vậy.”
“Đúng đúng, tôi cũng vừa mới phát hiện ra, vừa rồi chị Lâm còn không theo kịp.”
“Chắc là tôi nên suy nghĩ lại.”
“Thành thật mà nói, Hướng Nguyệt Minh khiêu vũ thực sự rất đẹp! Giống như một tiên nữ vậy.”
“Tôi muốn trở thành fan của Hướng Nguyệt Minh.”
…
Lâm Ưu Viện nghe được mấy lời nghị luận bên cạnh, sắc mặt bỗng trở nên cực kỳ khó coi.
Cô ta không bao giờ ngờ rằng kỹ năng diễn xuất của Hướng Nguyệt Minh sẽ tốt đến thế.
Nếu cô ta nhớ không lầm, trước đây cô ta và Hướng Nguyệt Minh đã cùng thi diễn, kỹ năng diễn xuất của cô chỉ 50% là cùng. Nhưng vừa rồi phải nói là 80% cũng không ngoa.
Trợ lý nhìn sắc mặt của cô ta, thấp giọng nói: “Chị Ưu Viện, chị đừng nghe lời bọn họ nói, chị tốt hơn cô ta nhiều.”
Lâm Ưu Viện cười khẩy: “Cũng chỉ là một cảnh quay bỗng phát huy tốt thôi.”
Trợ lý gật đầu lia lịa: “Đúng vậy.”
Hai người đang trò chuyện cạnh nhau, về phía Hướng Nguyệt Minh, Tiểu Hi đang bận rộn tâng bốc cô.
“Chị, vừa rồi chị thật tuyệt vời quá.”
Hướng Nguyệt Minh buồn cười nhìn cô, uống một ngụm nước: “Là Lâm Ưu Viện không phát huy tốt thôi, thật ra chị cũng không bằng cô ta.”
“Em mặc kệ.”
Tiểu Hi với ánh mắt lấp lánh nhìn cô: “Ở trong tim của em, chị chính là người lợi hại nhất.”
Hướng Nguyệt Minh mỉm cười.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, bộ phim sẽ tiếp tục.
Lâm Ưu Viện không còn phân tâm nữa, cả hai đều đắm mình vào vai diễn.
Đạo diễn Tống đã có một khoảng thời gian quay phim tuyệt vời.
Sau hai lần, cảnh quay kết thúc.
Ông ấy khen hai người họ, gật đầu và nói: “Cả hai đều biểu hiện không tồi.”
Hai người gật đầu.
Cả buổi chiều, Hướng Nguyệt Minh xuất hiện với tư cách khách mời.
Cô không phải diễn nhiều nên nếu mọi cảnh quay thuận lợi thì có thể hoàn thành trong một buổi chiều.
Đạo diễn Tống vốn tưởng rằng cảnh của Hướng Nguyệt Minh sẽ mất hai ngày để quay, nhưng không ngờ lại diễn ra suôn sẻ như vậy.
Khi cảnh quay cuối cùng kết thúc, đạo diễn Tống đã vỗ tay đầu tiên: “Nhiệm vụ đã hoàn thành trước thời hạn.”
Nhân viên công tác xua tay: “Đây là công việc của chúng tôi mà.”
Buổi tối, đạo diễn Tống nhìn cô: “Cô có muốn ở lại ăn cơm với chúng tôi không?”
Hướng Nguyệt Minh cười nhắc nhở: “Đạo diễn Tống, ngài vừa nói buổi tối sẽ quay phim mà.” Cô thẳng thắn nói: “Lần sau đợi mọi người nghỉ ngơi, tôi sẽ quay lại mời mọi người ăn tối.”
Mọi người hoan hô.
Hướng Nguyệt Minh là cameo, quay xong liền dời đi.
Cô quay lại phòng hóa trang để thay đồ, liền đụng phải Lâm Ưu Viện khi cô ta đang đi ra.
“Cô đừng đắc ý sớm.”
Lâm Ưu Viện nhìn cô: “Cô cũng không khá hơn được đâu.”
Hướng Nguyệt Minh mỉm cười nhìn cô: “Chị Lâm, lời này nên để tôi tặng chị mới đúng.”
Cô nghiêng đầu cười, nghĩ đến cảnh tượng vừa nãy: “Chị thật sự muốn gần gũi với Trình tổng sao?”
Lâm Ưu Viện trùng mắt nhìn cô.
Hướng Nguyệt Minh cong môi cười, bộ dáng vô hại: “Thật đáng tiếc, Trình tổng không thèm để ý tới chị đâu.”
Cô chỉnh lại quần áo, nhẹ giọng hỏi: “Chị có biết tại sao không?”
Lâm Ưu Viện tức giận trừng mắt nhìn cô: “Tôi nghe không hiểu cô đang nói cái gì.”
“Ồ.” Hướng Nguyệt Minh rất bình tĩnh: “Vậy quên đi.”
Cô hất tóc, giả vờ nhõng nhẹo nói: “Tôi muốn nói cho chị biết một bí mật, nhưng nếu chị không có hứng thú, tôi sẽ không nói nữa.”
Hướng Nguyệt Minh nói xong, giả vờ muốn đi.
Vừa mới bước được một bước, giọng nói của Lâm Ưu Viện từ phía sau truyền đến: “Chờ một chút.”
Hướng Nguyệt Minh quay lại.
“Hối hận?”
“Bí mật gì?”
Hướng Nguyệt Minh nhìn cô ta một lúc, cười khẽ.
Cô lùi lại hai bước, hơi khom người, ghé vào tai cô ta nói: “Trình tổng, ngài ấy thích tôi.”
Lâm Ưu Viện mở to mắt, khi nhận ra mình bị giễu cợt thì đối phương đã đi xa.
Cô ta nhìn bóng lưng đang đi xa, nghiến răng hét lên: “Hướng Nguyệt Minh!”
…
Sau khi bước ra khỏi trường quay, Hướng Nguyệt Minh nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào má.
Cô ngẫm nghĩ hai giây, nói vậy có phải hơi quá không.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn thấy không sao cả. Cô chỉ nói dối thôi, không có gì to tát đâu.
Ngay khi cô đang suy nghĩ, một chiếc ô tô dừng lại bên cạnh cô.
Hướng Nguyệt Minh đang đợi Tiểu Hi và tài xế, nhìn vào màu sắc của chiếc xe, không chút nghĩ ngợi liền mở cửa xe ngồi lên.
Trời chạng vạng, mặt trời đang dần lặn về phía Tây.
Bầu trời bên ngoài nhuốm màu đỏ cam, nhìn rất đẹp.
Hướng Nguyệt Minh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, gọi to: “Tiểu Hi, chị khát nước, có nước không?”
Lời vừa dứt, một chai nước khoáng đã mở nắp đưa tới trước mặt cô.
Hướng Nguyệt Minh nhìn không rõ, ngửa đầu uống nửa chai.
Uống xong, cô thấy dễ chịu hơn nhiều. Cô dụi dụi mắt, có chút mệt mỏi: “Tiểu Hi, chị hơi buồn ngủ, chị ngủ một lát nhé.”
Không ai trả lời.
Hướng Nguyệt Minh lặp lại: “Nhớ gọi chị dậy nhé.”
Trong xe trầm mặc một hồi, một giọng nói quen thuộc từ bên cạnh truyền đến: “Phía sau có quần áo.”
Hướng Nguyệt Minh sửng sốt.
Cô cứng ngắc quay đầu lại nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh.
Cô mấp máy mội, phải một lúc sau mới thốt lại được một câu: “Sao lại là anh? Tiểu Hi đâu?”
Trình Trạm ngước mắt lên: “Em có chắc đây là xe của em không?”
Hướng Nguyệt Minh nhìn xung quanh, tốt rồi. Chiếc xe có cùng kiểu dáng và màu sắc, nhưng đây không phải xe của cô.
Cô nghẹn lại, không nói nên lời.
“Vậy anh cho dừng xe lại, bây giờ tôi đi xuống.”
Trình Trạm nhìn cô, nhẹ nhàng hỏi: “Tôi là người như vậy sao?”