Sự việc của Phó Vị Vũ cùng Thư Tịnh năm xưa, cư dân mạng cũng không ồn ào quá lâu.
Fan hâm mộ liên tục khống bình (*) kết hợp với công ty nhanh chóng làm công tác xã hội khiến cho cư dân mạng và nhóm người chó săn không thể thổi phồng tin tức. Hơn nữa, bọn họ lại không có chứng cứ xác thực hai người “ lưu luyến tình cảm” nên đành phải thất vọng kết thúc việc bàn tán.
Chỉ là từ đầu đến cuối, Thư Tịnh vẫn không lên tiếng.
Sáng nay, Phó Vị Vũ đã chính thức ký hợp đồng kịch bản “ Chỉ có trên tháp phía Tây”, chuẩn bị gia nhập đoàn làm phim mới.
“Chỉ có trên tháp phía Tây” là bộ phim có đoàn đội chế tác lớn. Lấy bối cảnh là thời dân quốc, bộ phim kể về cuộc đời của một con gái tự cường,dũng cảm trong những năm tháng chiến tranh gian khổ. Cô tháo bỏ “xiềng xích” của gia đình, tự đi tìm mục tiêu sống cho bản thân. Sau này, khi đã lập nên trường nữ sinh, mở nhà máy, lại thành lập trại trẻ mồ côi; người con gái ấy đã trở thành một huyền thoại trong lịch sử Trung Quốc với hình ảnh của một trong những người phụ nữ giàu có nhất lúc bấy giờ.
Cô dứt khoát nhận kịch bản này; bởi đối với cô, bộ phim này không phải quá khó diễn. Từ khi xuất đạo đến nay, cô đã diễn qua không ít tác phẩm. Diễn xuất tuy đã có tiến bộ, nhưng vẫn luôn cảm thấy không thực sự đột phá so với trước đó. Chính vì vậy, cô muốn nhân cơ hội này dùng thực lực để chứng minh bản thân. Và một điều quan trọng nữa là, trong lòng cô vẫn luôn ấp ủ một giấc mơ.
“Sau này, em chỉ cần tập trung vào diễn xuất, có gì cần xử lý thì cứ gọi cho anh.” Nhận kịch bản này, Phó Nghệ Luân vui mừng tựa như trúng số, hứng khởi không thôi, chuyện gì cũng đều để Phó Vị Vũ quyết định.
Phó Vị Vũ đem toàn bộ lực chú ý đặt vào nội dung kịch bản tập 1, thuận tiện “Ừ” một tiếng.
Bộ phim cũng không phải chỉ một mình nữ chính diễn, sự phối hợp với nam chính cũng rất quan trọng. Sau khi gặp nhà sản xuất, cô đã đại khái biết được các diễn viên sẽ tham gia lần này, ngoại trừ vị nam chính vắng mặt kia. Cô chỉ biết, anh là một diễn viên phái thực lực, nhân khí những năm gần đây tương đối cao.
“ Cậu ấy xuất thân chính quy, mấy năm nay cũng đóng không ít tác phẩm, đa số các giải thưởng truyền hình điện ảnh trong nước đều đã được đề cử. Mượn cơ hội hợp tác lần này, em cố gắng học tập một chút, sau này nhất định sẽ có ích cho sự nghiệp.”
Phó Nghệ Luân có vẻ rất hài lòng với diễn viên đóng nam chính lần này. Hơn Vị Vũ 6 tuổi, lai lịch rất sâu, lại còn là nam nhân đã kết hôn thì tất nhiên là không có việc gì xấu, tất cả đều rất tốt.
“ Được” Phó Vị Vũ gật đầu, không ngẩng lên.
“ Mấy tháng nhập đoàn sau này sẽ có chút vất vả, từ giờ, em hãy ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, nghiên cứu kịch bản.” Phó Ngệ Luân tận tình khuyên bảo, lải nhải không ngừng bên Vị Vũ.
Cô khép kịch bản lại, ngẩng đầu lên : “Em sẽ xem kịch bản thật kỹ nhưng trước hết, có một việc em muốn làm.”
“ Việc gì ?”
“ Đến gặp bà ngoại.”
Nhập đoàn một lần liền mấy tháng, hơn nữa đã hơn nửa năm, cô chưa đến viện dưỡng lão tư nhân ở ngoại thành để thăm bà ngoại. Lời hứa lúc trước với Phó Nghệ Luân cô vẫn chưa quên.
“ Dự định lúc nào đi ? Anh sẽ sắp xếp.”
Phó Nghệ Luân mở lịch trình ra, còn chưa nhìn kỹ thì Phó Vị Vũ đã đứng dậy : “Hai ngày nay em không có việc, khi đó sẽ nhờ Tiểu Triệu lái xe đưa đi.”
“ Cũng được, nếu có chuyện gì xảy ra thì gọi cho anh.”
Trong tay Phó Nghệ Luân còn có nghệ sĩ khác, gần đây rất bận rộn, trùng hợp là không thể đi cùng được. Vị Vũ ra hiệu “ OK”, rồi xách túi rời khỏi công ty giải trí Thiên Luân.
(*) khống bình: khống chế bình luận
*
Bộ phim mới còn chưa chính thức công bố, nhưng Quan Niệm đã follow weibo của Phó Vị Vũ. Cô theo phép lịch sự, liền follow lại với cô ấy.
Cùng lúc đó, Quan Niệm đã gửi tin nhắn: “ Phó lão sư, hợp tác vui vẻ.”
Trong vòng (*), cô được coi là tuyến một, người khác cũng sẽ khách khí mà gọi cô một tiếng “ Phó lão sư”, nhưng thực sự thì cô không thích điều ấy.
Song cô vẫn đáp lại: “Hợp tác vui vẻ, anh gọi em Vũ Vũ là được rồi [ mỉm cười ].”
Fan hâm mộ thích gọi cô là Vũ Vũ nên cô đã quen với điều ấy.
Quan Niệm: “ OK, Vũ Vũ. Năm tháng sau này, xin được chỉ bảo.”
Phó Vị Vũ: “ [ icon bắt tay] “
Quan Niệm: “ Chúng ta thêm wechat đi, về sau thảo luận kịch bản cũng tiện hơn.”
Quan Niệm chủ động gửi tới một dãy số di dộng, để cô trực tiếp thêm. Phó Vị Vũ vừa muốn trả lời lại, xe liền phanh gấp khiến điện thoại bị văng ra, ngay cả cô cũng nghiêng về phía trước. Khi ngồi sau, cô không có thói quen thắt dây an toàn nên trán đập vào chiếc TV nhỏ phía trước. Một lúc sau, ở đó nhô lên cái cục u nhỏ, hơi đỏ.
“Sao đột nhiên lại phanh xe vậy ?” Cô xoa trán hỏi Triệu Điềm Điềm.
“ A em xin lỗi chị, vừa rồi có con chó đột nhiên xông ra, em …… “
Vùng ngoại thành có ít xe đi lại nhưng thường xuyên có chó mèo chạy ra. Phó Vị Vũ không mắng Triệu Điềm Điềm, ngồi thẳng lại để cô ấy tiếp tục lái xe. Xe khởi động lại, Vị Vũ xoay người nhặt điện thoại lên, định trở lại giao diện khi nãy, nhưng phát hiện điện thoại hết pin. Lục túi không thấy sạc pin, cũng không mang theo sạc dự phòng, cô liền nói: “ Tiểu Triệu, em mang theo sạc dự phòng không ?”
“ A em không mang rồi.”
“ Vậy còn cáp dữ liệu ?”
Triệu Điềm Điềm lắc đầu
“ Xe này có chỗ sạc pin không ?”
“ Để em xem một chút …. “
“ Được rồi, em vẫn là nên chuyên tâm lái xe đi. Đến viện dưỡng lão, em giúp chị sạc điện thoại là được.”
Triệu Điềm Điềm là trợ lý sinh hoạt mà Phó Nghệ Luân tuyển cho cô, nhưng đa phần cô không cần cô ấy giúp đỡ sinh hoạt hằng ngày. Là một người trung thực, lại chăm chỉ cần cù, nghe lời; năm nay mới hai mươi tuổi cũng không chênh lệch lắm nên cô luôn coi cô ấy là chị em, ngược lại nhiều khi còn chiếu cố cho cô tiểu trợ lý này.
Sự việc ở sân bay lần trước, cô cũng không so đo với cô ấy.
Quãng đường đến viện dưỡng lão còn một khoảng khá xa, mà điện thoại không sử dụng được nên cô nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Viện dưỡng lão tư nhân này là do tập đoàn Hoa Hâm xây dựng. Sở dĩ ở vùng ngoại thành là vì không khí ở đây trong lành, an tĩnh, làm cho người già cảm thấy thoải mái, dễ chịu hơn. Hơn nữa đồ dùng trong viện luôn được đảm bảo tốt nhất, là những thương hiệu uy tín, có danh tiếng trong nước. Tận hưởng quãng đời còn lại ở đây cũng không khiến cho người ta có cảm giác nuối tiếc.
Viện dưỡng lão sử dụng hệ thống bảo mật an ninh hiện đại nhất, nên để ra vào cần phải xác nhận dấu vân tay, và nhận điện khuôn mặt. Triệu Điềm Điềm cùng Phó Vị Vũ có đến mấy lần nên danh phận đã được lưu trong hệ thống. Sau khi đã xác nhận, hai người thuận lợi vào được bên trong.
Viện dưỡng lão được phân thành nhiều khu vực, từ khu cư trú, khu giải trí đến khu chữa bệnh, khu phòng chờ. Mỗi khu vực đều có kiểm tra an ninh, chỉ cần nhận diện khuôn mặt là có thể trực tiếp đi vào. Bên cạnh đó, khu vực nào cũng được trang bị màn hình cảm ứng, phòng trừ trường hợp có người đi lạc, không biết đường đi.
Phó Vị Vũ quen đường, tìm thấy bà ngoại. Bà đang ở khu giải trí chơi mạt chược. Năm nay đã 85 tuổi nhưng bà vẫn là một tay đánh bài giỏi. Dù mắc chứng bệnh hay quên, nhưng bà vẫn không quên cách chơi mạt chược. Số,cách cầm bài, lối chơi, bà vẫn nhớ rất rõ. Nếu như không phải không nhận ra người nhà thì ai có thể nghĩ rằng bà bị bệnh Alzheimer ?
Màn hình điện tử còn có thể giám sát các khu vực. Trên màn hình là ba bà lão cùng một thanh niên trẻ đang đánh bài. Thanh niên ấy đội mũ lưỡi trai, vành mũ kéo thấp, không rõ tướng mạo, nhưng dáng người cao cao gầy gầy, ngón tay thon dài di chuyển linh hoạt giữa các ô mạt chược.
Động tác cầm thẻ bài sao lại có cảm giác quen thuộc như vậy ?
Là Thư Tịnh.
Phó Vị Vũ hít sâu một hơi, sao cô lại quên mất việc xóa người kia ra khỏi hệ thống chứ ?
“ Chị sao thế ?” Triệu Điềm Điềm nhìn sắc mặt cô trắng bệch, không khỏi lo lắng.
Phó Vị Vũ bình tĩnh lại: “ Không có gì, chị đi tìm bà, em giúp chị tìm chỗ sạc điện thoại đi.”
Cô, ngược lại, là muốn gặp người không hiểu vì cái gì mà chạy đến đây.
trong vòng: ý chỉ trong vòng diễn viễn
*
“Bà ngoại”
Trong phòng chỉ toàn là tiếng đánh mạt chược. Phó Vị Vũ bất thình lình cất tiếng gọi ngọt ngào khiến tất cả mọi người đều quay lại nhìn.
“ Ôi chao, đại minh tinh của chúng ta tới rồi.”
“ Cuối cùng con cũng tới rồi, Tiểu Vũ.”
………….
Các lão nhân gia đã lâu không thấy Vị Vũ, mặt ai cũng đều hớn hở, nhanh chóng dừng động tác trên tay.
“ Bà Tiền, bà Tôn, mọi người đều khỏe chứ ạ ?
Vị Vũ vừa xinh đẹp lại khéo ăn nói, chào hỏi từng người một.
Nguyễn Tĩnh vui vẻ lấy tiền, đếm lại, phát hiện dư ra mười đồng: “Ai cho thêm vậy ?”
Bà Tiền và bà Tôn cùng nhìn nhau lắc đầu. Nguyễn Tĩnh vui vẻ nhìn về phía chàng trai trẻ: “Tiểu Thư, con đừng thấy tiểu Vũ đến liền cho ta thêm tiền, nhanh cầm lại đi.”
Nghe thấy bà ngoại gọi “Tiểu Thư”, Phó Vị Vũ nhất thời hoảng hốt. Vì sao bà ngoại lại nhớ kỹ anh ta?
“ Bà ngoại, đây là trước đó con thiếu bà, con xin lỗi vì tới hôm nay mới trả lại cho bà.” Thư Tịnh chậm rãi mở miệng, âm thanh ôn hòa.
Tâm trí đang bình tĩnh của Phó Vị Vũ bỗng nổi lên từng tầng đợt sóng ngầm.
“ Trước kia con thiếu sao? Sao ta không nhớ rõ ?”
Nguyễn Tĩnh vui vẻ, không biết bản thân bị bệnh, quên rất nhiều chuyện, nhưng bà vẫn còn nhớ rõ một số người.
“Vâng, bà hãy tin tưởng con.” Thư Tịnh mỉm cười, như cây trong gió xuân.
“ Vậy ta lấy, ta biết tiểu Thư sẽ không gạt bà lão này.” Nguyễn Tĩnh vui mừng, không nghi ngờ gì mà đem tiền bỏ vào túi.
Phó Vị Vũ ở bên cạnh, không nói một lời nào, cũng đã hoàn hồn. Sẽ không gạt bà sao? Anh ta chính là đang gạt bà.
“Bà ngoại, bà ngồi lâu sẽ không tốt đâu ạ, tiểu Vũ đưa bà đi ra ngoai thư giãn một chút, có được không ? “
“ Cũng được, con và tiểu Thư cùng ta đi đến một nơi.”
Ba năm trước, bởi vì yêu cầu của chương trình, Thư Tịnh đã từng lấy danh phận “bạn trai” của Phó Vị Vũ để cùng tới thăm Nguyễn Tĩnh. Bà rất thích Thư Tịnh, cũng không biết bọn họ ở chung với nhau là vì muốn nâng cao hiệu quả của chương trình. Lúc đầu bà thường hay quên, tiết mục qua đi cũng sẽ quên Thư Tịnh nhưng bà lại xem đi xem lại chương trình, rồi từ đó mặc định Thư Tịnh là “bạn trai” lâu năm của cháu ngoại mình.
“ Bà ấy không chơi, vậy chúng ta cũng không chơi nữa, đi xem TV thôi.”
Bà Tiền kéo bà Tôn rời khỏi bàn chơi mạt chược, lúc đến gần vẫn không nhịn được mà cười hì hì với cặp đôi trẻ một chút.
Đòn khiêng bên trên nở hoa: thuật ngữ trong bài mạt chược.
*
“Tiểu Vũ, khi nào con cùng tiểu Thư tính chuyện hôn lễ ?”
Phó Vị Vũ kém chút nữa đã vấp ngã, hung dữ nhìn sang Thư Tịnh. Anh vẫn bình thản như cũ, sử dụng kỹ năng diễn xuất hoàn hảo để nói dối không chớp mắt: “Bà ngoại, bọn con sang năm sẽ tiến hành hôn lễ ạ.”
“Sang năm sao ? Vậy ta phải nhanh chóng chuẩn bị hồng bao thôi! Nhưng ta lại không nhớ rõ ta để tiền ở chỗ nào …..”
Nguyễn Tĩnh không nhớ rõ tiền mình ở đâu, có chút hốt hoảng. Phó Vị Vũ nắm chặt tay bà nói: “Bà ngoại, tiền lương hưu của bà đều ở trong thẻ ngân hàng bà đưa cho con. Bà đừng lo lắng quá.”
“ A, tiểu Vũ giữ thì tốt. Con xem trí nhớ của bà này, thực sự là càng ngày càng kém mà.”
Nhìn người bà đã chăm sóc cho mình từ nhỏ biến thành như vậy khiến trong lòng Vị Vũ không khỏi chua xót. Nhưng ngoài mặt, cô vẫn không biểu lộ bất cứ thứ gì, chỉ có thể miễn cưỡng cười nói với bà.
“Bà ngoại, gió bắt đầu lớn rồi, con đưa bà trở về phòng nghỉ ngơi.”
Vào thu, khi trời dần tối thì thời tiết cũng bắt đầu chuyển lạnh. Phó Vị Vũ dìu bà vào phòng. Trên đường trở về, trong đầu Vị Vũ cứ lặp đi lặp lại việc “tổ chức hôn lễ”, sợ bà lại nhắc đến việc ấy thì không biết trả lời thế nào.
Sau khi cùng bà ngoại ăn tối xong, hai người mới rời khỏi viện dưỡng lão.