Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Chương 330: Hoàn chính văn (3)



Lưu Ái Hoa nhíu mày, nói với Cố Nam Sóc bên cạnh: “Cháu biết chuyện Hồ Dao Hoa rồi nhỉ? Thím nghe nói là bị vạch trần ở thủ đô, Giai Giai còn nói với thím vài câu, chắc là cháu cũng rõ rồi.”

Cố Nam Sóc gật đầu.

“Cũng không biết cô ta nghĩ thế nào nữa, một đứa con gái xinh đẹp như vậy, lại đi l.à.m t.ì.n.h nhân cho người khác. Còn bị con gái đối phương ném ra ngoài, không thấy xấu hổ sao? Lúc việc này truyền tới đây, không ai không phỉ nhổ. Ban đầu nhà họ Hồ còn không tin, nói là người khác cố ý phá hoại thanh danh con gái nhà bọn họ. Nhưng người kia lấy ra đủ loại ảnh chụp và chứng cứ. Nhà họ Hồ muốn bảo vệ con gái cũng không bảo vệ được.”

“Người nọ đi khỏi, vài ngày sau Hồ Dao Hoa đã quay về. Sức khỏe vô cùng yếu ớt. Chị dâu Hồ hỏi cô ta cái gì, cô ta cũng không chịu nói. Sau đó còn có một lần lăn ra ngất xỉu, nhà bọn họ đưa cô ta tới bệnh viện mới biết, cô ta vừa làm phẫu thuật phá thai. Lúc ấy Lão Hồ mới tin lời người nọ nói đều là sự thật, tức giận đến mức thiếu chút nữa đã ngất xỉu.”

“Từ đó trở đi, nhà họ Hồ chưa bao giờ yên bình. Có lẽ là Hồ Dao Hoa sống sung sướng lâu ngày quen rồi, quay về thôn không quen cái này không quen cái kia, ngày nào cũng gây sự, muốn ăn ngon mặc đẹp, ngay cả quần áo của mình còn không muốn giặt, còn cho rằng mình vẫn là tình nhân của người giàu, có bảo mẫu sao?”

Cố Nam Sóc hiểu được, chính là từ nghèo lên giàu thì dễ, từ giàu về nghèo thì khó.

Lưu Ái Hoa thở dài: “Hai vợ chồng Lão Hồ lấy đâu ra tiền cho cô ta hoang phí. Thấy cô ta như vậy, lão Hồ cũng đề phòng, sợ cô ta giở trò quỳ mới đưa hết tiền cho con gái cả làm ăn buôn bán. Việc này càng khiến Hồ Dao Hoa bất mãn, suốt ngày cãi nhau, luôn lấy chuyện năm đó cô ta quay về, mua đồ này đồ nọ cho hai vợ chồng lão Hồ ra nói. Mấy thứ đó thì đáng bao nhiêu, thời gian qua cô ta còn tiêu nhiều hơn số đó.”

“Cô ta cũng là người thông minh, luôn chọn lúc lão Hồ không có nhà mới giở trò. Chị dâu Hồ luôn để ý tới cô ta, cuối cùng còn không phải đều đáp ứng sao. Nói dễ nghe là muốn thay đổi triệt để, bắt đầu lại lần nữa. Thật ra nếu thật sự như vậy, cho cô ta tiền ra ngoài lăn lộn một phen cũng không có gì. Nhưng nhìn dáng vẻ này của cô ta, giống người đã thay đổi triệt để sao? Đừng nói chúng ta không tin, lão Hồ cũng không tin, chỉ có mình chị dâu Hồ vẫn luôn tin tưởng cô ta. Không biết sau này, chị dâu Hồ có hối hận hay không.”

Cố Nam Sóc khẽ lắc đầu: “Đều là việc nhà người khác, người ngoài không tiện nhúng tay vào.”

Lưu Ái Hoa lại thở dài: “Ai nói không phải đâu. Không nói chuyện này nữa, nhà cháu lâu rồi không ai ở, có cần thím dọn dẹp giúp không?”

“Không cần. Chúng cháu tự dọn dẹp là được rồi.”

“Ừ! Có việc gì cứ nói với thím, đừng khách sáo.”

“Vâng. Cảm ơn thím.”

Hai bên chào tạm biệt, ngày hôm sau, nhà họ Cố lên núi tế bái Nguyễn Tố Nga, thuận tiện tế bái cả Cố Trường Phú và Cố Nam Vọng một lần.

Sau đó Cố Nam Sóc lên huyện một chuyến. Mấy năm nay, hắn vẫn luôn tự mình chuyển tiền học bổng cho các trường học ở huyện Nguyên Hoa, không có thời gian quay về, đều do Triệu Lập An tới kiểm toán. Năm nay nếu đã về, cũng nên tự mình tới một chuyến.

Ra khỏi tiểu học Nguyên Hoa, Cố Nam Sóc tiện tay mua một bao thuốc ở quầy tạp hóa đối diện: “Cho tôi bao thuốc, loại tốt chút.”

“Thừa Huệ, một đồng rưỡi.”

Hai người ngẩng đầu lên, bốn mắt chạm vào nhau, cả hai đều sửng sốt.

“Cố Từ Tường!”

“Cố Nam Sóc!”

Cố Tứ Tường mở miệng trước: “Về khi nào thế?”

“Về ba bốn ngày rồi, cũng sắp đi.”

“À!”

Sau đó cả hai lại lâm vào t rầm mặc, bầu không khí rất xấu hổ.

Cố Nam Sóc quan sát tiệm tạp hóa nho nhỏ này. Diện tích không lớn, nhưng coi như đầy đủ, đồ ăn đồ uống, đồ chơi, văn phòng phẩm đều có. Đáng chú ý nhất hiển nhiên là ô tô và s.ú.n.g giả đều do Nam Lân sản xuất ở trước sạp hàng.

Cố Tứ Tường nói: “Trong tiệm này, mấy món đồ chơi của anh là bán chạy nhất.”

Cố Nam Sóc gật đầu, không để ý lắm: “Trước đây tôi nghe nói anh ở Bằng Thành.”

“Vừa về năm trước. Dù sao tôi vẫn còn một đứa con gái. Ở Bằng Thành, có đôi khi một mình tôi còn không sống nổi, sao có thể chăm sóc con bé. Vẫn luôn nhờ nhà họ Hồ giúp đỡ, mỗi tháng gửi tiền về nhà, tuy rằng Hồ Dao Hoa không tốt, nhưng nhà họ Hồ vẫn xem như hiểu lý lẽ, đối xử tốt với Đình Đình.”

“Nhưng mà Hồ Dao Hoa quay về thì khác. Tôi sợ để con bé ở nhà họ Hồ, sẽ bị Hồ Dao Hoa ảnh hưởng. Hơn nữa làm ăn bên kia cũng không dễ dàng, áp lực rất lớn, nên tôi nghĩ, thà quay về, dùng tiền kiếm được mở một quầy hàng nhỏ. Quầy hàng đối diện trường học, học sinh nhiều, buôn bán cũng coi như tạm ổn.”

Cố Nam Sóc: “Khá tốt.”

Cố Tứ Tường cũng nở nụ cười: “Đúng là khá tốt.”

Hai bên gặp nhau bất ngờ, nói vài câu ngắn ngủn, lại vội vàng lướt qua nhau.

Đi một đoạn, Cố Nam Sóc quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy một cô bé nhỏ khoảng bốn tuổi, vừa chạy tới quán tạp hóa vừa gọi cha, sau đó nhào vào lòng Cố Tứ Tường. Cố Tứ Tường bế cô bé lên, mặt nở nụ cười xán lạn.

Đời này, hiển nhiên Cố Tứ Tường đã không có khả năng trở thành cán bộ chính phủ phục vụ nhân dân, muốn gió được gió muốn mưa được mưa rồi. Nhưng cuộc sống bình thường, an tĩnh thế này, cũng coi như một loại hạnh phúc.

Ba ngày sau, đoàn người trở lại thủ đô, lại lần nữa quay về với sự nghiệp của mỗi người.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.