Các nhà khoa học đều không phải người tham sống sợ chết, vừa nghe lão Lý nói vậy, tất cả đều tranh nhau muốn làm đối tượng thực nghiệm. Cuối cùng vẫn là viện sĩ Lý nói: “Để tôi trước đi, chuẩn bị đầy đủ dụng cụ, chú ý sự thay đổi của số liệu.”
“Bạn học Cố Kiều, mời sử dụng thẻ đạo cụ.”
Cố Kiều:…… Ngoài ngoan ngoãn nghe lời, còn có thể thế nào?
Dưới tầng tầng lớp lớp bảo vệ, nếu cô ta thật sự dám làm gì, khả năng giây tiếp theo t.h.i t.h.ể sẽ nằm yên tại chỗ.
“Hệ thống, mua sắm thẻ đạo cụ, chỉ định đối tượng thả xuống, Lý Quang Nhất.”
Hệ thống không mấy sẵn lòng, nhưng không cách nào từ chối ký chủ của mình.
Giây tiếp theo, Cố Kiều nâng đôi tay trống rỗng lên viết gì đó. Cùng lúc ấy, cơ thể viện sĩ Lý tự dưng mất đi khống chế, nghiêng người trẹo chân, may mà có người bên cạnh giúp đỡ, không bị té ngã. Nhưng tình huống rút gân đau nhức dưới chân vẫn tồn tại như cũ, nửa tiếng sau mới tự động biến mất.
Viện sĩ Lý lập tức trở nên nghiêm túc. Vậy mà trên đời thật sự có lực lượng cổ quái như vậy! Đây là lực lượng khủng bố gì thế?
“Vừa rồi hai tay cô làm gì vậy?”
“Viết ra sự kiện xui xẻo, trước đó đã từng nói với các ông rồi.”
“Nhưng mà chúng tôi chưa từng nhìn thấy thẻ đạo cụ kia.”
“Hệ thống nói, chỉ có ký chủ trói định mới có thể trông thấy.”
Sắc mặt mọi người càng ngưng trọng.
Viện sĩ Trần nói tiếp: “Vừa rồi, trong khoảnh khắc thẻ đạo cụ xuất hiện, từ trường xung quanh có thay đổi, số liệu tăng vọt, hơn so với trước đó mười ba lần.”
Viện sĩ Chu: “Đồng thời, sóng điện não của cô ta cũng d.a.o động vô cùng mãnh liệt. Nhưng nhìn bề ngoài, có vẻ như cô ta không hề cảm thấy có gì không ổn.”
Viện sĩ Lý xụ mặt: “Ghi lại số liệu, thu thập tư liệu.”
Mọi người điểm? Đầu.gật đầu.
Đợi mọi người đi khỏi, đã lấy được số liệu để tiến hành phân tích và tham khảo, người phụ trách mới quay trở lại phòng giam cùng với Cố Nam Sóc: “Tôi có thể giúp cô ra khỏi căn phòng này. Nhưng cần cô ký tên vào bản hiệp nghị tự nguyện làm đối tượng nghiên cứu.”
Cố Kiều do dự. Cô ta biết rõ, một khi ký tên vào bản hiệp nghị này, cô ta sẽ thế nào.
Cố Nam Sóc nhắc nhở: “Cô có thể không ký. Như vậy theo pháp luật, cô có ý định mưu sát tôi và Nguyễn Thành Trạch chưa thành công, với luật phát hiện giờ, sẽ trực tiếp mang đi xử bắn. Văn kiện cấp trên sẽ nhanh chóng truyền xuống, cô không sống được mấy ngày nữa đâu.”
Nghe thấy thế, sắc mặt Cố Kiều trắng bệch.
“Ký tên vào bản hiệp nghị này, là cơ hội sống sót duy nhất của cô. Đừng trông cậy vào nhà họ Nguyên nữa, nhà họ Nguyên không giúp được cô đâu, bọn họ cũng sẽ không giúp cô. Cô nghĩ vì sao chúng tôi lại xác định được trên người cô có lực lượng cổ quái?”
Cố Kiều trợn tròn mắt: “Sao các anh biết được?”
“Nhà họ Nguyên, nói chính xác hơn là Nguyên Ứng nói cho chúng tôi biết.”
Cố Kiều lảo đảo như bị sét đánh, lớn tiếng quát to: “Chú lừa tôi. Không thể nào!”
Cố Nam Sóc đưa một phần tài liệu qua: “Những tài liệu này đều do Nguyên Ứng tự mình đưa tới. Cô có thể nhìn xem. Bên trong ghi chép rất nhiều về xung đột giữa cô và Sở Gia Thụy, và biểu hiện của cô khi ở nhà họ Sở, còn cả thái độ của cô với nhà họ Sở và những lời cô nói nữa. Tôi nghĩ ngoài cô và Nguyên Ứng ra, không có người thứ ba biết được rõ ràng như vậy.”
Cố Kiều lật xem từng trang một, càng xem sắc mặt càng trắng, càng xem cả người càng run rẩy. Bỗng nhiên, cô ta vò nát đống tài liệu, ngã ngồi ra đất, trầm mặc không nói gì.
Nguyên Ứng……
Vậy mà Nguyên Ứng cũng đã biết cô ta…
“Cô cho rằng tình cảm Nguyên Ứng dành cho cô có mấy phần chân thực? Cậu ta đã phát hiện ra cô không bình thường từ lâu, cậu ta chỉ đang lợi dụng cô thôi. Cô tự ngẫm nghĩ lại từng chi tiết khi hai người ở bên nhau mà xem. Vì sao cô lại đối phó với nhà họ Sở, có phải vì cậu ta từng nói gì đó hay không?”
“Bây giờ nghĩ lại những lời cậu ta từng nói, những việc cậu ta từng làm, có phải cậu ta đang cố ý dụ dỗ cô, lợi dụng năng lực đặc biệt của cô để kéo sập nhà họ Sở hay không? Hiện tại tội mưu sát của cô đã có chứng cứ xác thực, không thể chối cãi, biết quân cờ này đã không còn tác dụng, sao Nguyên Ứng có thể để một con cừ liên lụy tới bản thân? Đương nhiên cậu ta phải nộp ra chứng cứ, thoát tội cho mình rồi.”
“Đừng nói nữa! Chú đừng nói nữa!” Cố Kiều ném toàn bộ tài liệu ra ngoài giống như nổi điên: “Tôi không nghe, tôi không muốn nghe nữa! Chú ra ngoài đi! Chú ra ngoài đi!”
Cố Nam Sóc cũng không kiên trì, thấy chuyển biến tốt thì thu tay, nóng vội không thành công, hắn nghe lời lui ra ngoài, đóng cửa lại.
Trong nhà tù yên tĩnh tối tăm, Cố Kiều cắn chặt môi, rơi lệ đầy mặt.
Cô ta cho rằng bản thân đang lợi dụng Nguyên Ứng, lợi dụng đối phương để leo lên tầng lớp quyền quý, lợi dụng đối phương để trở thành người trên người. Cô ta cho rằng cô ta là người đánh cờ, ai ngờ cuối cùng lại chỉ là một quân cờ.
Sau chuyện thành tích thi đại học bị phơi bày, tất cả mọi người đều rời xa cô ta, chỉ có Nguyên Ứng vẫn chạy lên chạy xuống giúp đỡ. Cô ta cho rằng đã tìm được người thật lòng với mình. Trong khoảnh khắc ấy, cô ta thật sự cảm động trước những gì Nguyên Ứng bỏ ra, thề cả đời này sẽ không cô phụ tấm chân tình của đối phương, cùng nắm tay anh ta tới bạc đầu giai lão.
Nhưng nào ngờ, thâm tình gì đó, chẳng qua đều là diễn trò.
Diễn trò? A! Diễn trò!
Cố Kiều nắm chặt tay, móng tay đ.â.m vào da thịt, cắt da tay chảy máu, lại không hề cảm thấy đau đớn chút nào.
Cô ta hận! Nguyên Ứng! Kẻ lừa đảo này! Kẻ lừa đảo này!
Không phải nói có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu sao? Bây giờ cô ta đã tuyệt đường rồi, anh ta lại định bán đứng cô ta, dẫm lên cô ta để bò lên trên. Cửa cũng không có đâu!
Cố Kiều hung hăng nghiến răng, đứng dậy. Trong mắt phát ra hận ý nồng đậm, đi tới trước cửa: “Có ai không! Tôi đồng ý! Tôi đồng ý làm đối tượng nghiên cứu! Tôi đồng ý ký hiệp nghị!”
Cô ta ký, chỉ có ký mới có thể sống sót! Giữ được rừng xanh sợ gì không có củi đốt! Cô ta phải bảo vệ bản thân trước, phải tồn tại mới có thể suy xét tới việc trả thù!”