Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Chương 301: Thực nghiệm Mic Jill



Đồn Công An.

Sau khi biết được hành động của nhà họ Nguyên, Cố Nam Sóc vô cùng choáng váng. Cho dù là trong quyển tiểu thuyết tiên đoán đã biến mất, hay là từ những mảnh ký ức đời trước hạt châu cho hắn xem, Cố Kiều và Nguyên Ứng đều là một đôi tình sâu như biển, kiên cố không gì phá nổi.

Cố Nam Sóc còn tưởng rằng tình cảm giữa hai người bọn họ rất sâu đậm, kết quả vậy mà lại…

Lại như vậy.

Nếu như tài liệu kia là do người khác trong nhà họ Nguyên đưa tới, Cố Nam Sóc còn có thể tìm lý do, có lẽ Nguyên Ứng không biết chuyện này. Nhưng tài liệu lại do chính tay Nguyên Ứng đưa tới, đúng là thú vị thật.

Khóe miệng Nguyễn Thành Trạch co giật, lộ ra sắc mặt khinh thường: “Nhà chúng ta với nhà họ Nguyên không chung một đường, không hề lui tới, nhưng tôi cũng từng nghe thấy tác phong làm việc của nhà bọn họ rồi. Chính là ích kỷ, không thấy lợi ích không ra tay. Mọi phương diện của Cố Kiều đều không phù hợp với tiêu chuẩn chọn bạn đời của nhà bọn họ, vậy mà Nguyên Ứng lại quang minh chính đại chạy ngược chạy xuôi vì cô ta, ông cụ Nguyên cũng cam chịu để nhà họ Nguyên làm hậu thuẫn cho bọn họ.”

“Trước đây tôi đã cảm thấy kỳ quái rồi, những việc này không giống tác phong của nhà họ Nguyên. Cho dù Nguyên Ứng còn trẻ, bị tình cảm mê mắt đi chăng nữa, ông cụ Nguyên và Nguyên Quang Tá đều không phải kẻ ngốc. Thái độ của bọn họ có gì đó không đúng lắm, bây giờ xem ra, nếu như bọn họ đã biết về năng lực cổ quái của Cố Kiều, thì không có gì kỳ lạ nữa.”

Cố Nam Sóc ngây người, ánh mắt lóe lên. Lời này đã nói rõ, nhà họ Nguyên xem trọng và ủng hộ Cố Kiều như vậy, là vì muốn sử dụng năng lực cổ quái của cô ta.”

Nếu là như vậy, có lẽ đời trước cũng thế. Vậy thì có thể giải thích được lý do vì sao bất kể từ phương diện nào Cố Kiều đều không phải ân nhân của nhà họ Nguyên, nhà họ Nguyên lại chỉ báo ân cho Cố Kiều rồi.

Thứ gọi là báo ân, thứ gọi là tình thâm, chẳng qua cũng chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi.

Cố Nam Sóc a một tiếng, khóe mắt lộ ra vẻ châm chọc.

Hai người cùng nhau tới đồn công an, xem phần tài liệu Nguyên Ứng mới giao nộp, đa phần thông tin trên đó không khác những gì b ọn họ điều tra được, nhưng kỹ càng tỉ mỉ hơn chút.

Sắc mặt phó cục trưởng đầy phức tạp, Cố Nam Sóc liếc mắt nhìn qua, hỏi: “Phó cục trưởng không tin à?”

Phó cục trưởng ngập ngừng: “Chuyện này bảo tôi phải tin thế nào?”

Cố Nam Sóc không giải thích, chỉ nói: “Dù cô ta có lực lượng cổ quái, biết phép thuật hay không, ít nhất tài liệu này đã chứng minh có rất nhiều điểm đáng ngờ bên trong. Chuyện nhà họ Sở và chuyện nhà họ Du đều có bóng dáng cô ta, chộng đầu độc tôi và anh họ cũng có chứng cứ phạm thội vô cùng xác thực, nhưng vụ án nhà họ Du và nhà họ Sở còn phải điều tra thêm.”

Phó cục trưởng gật đầu: “Đúng là như vậy, chúng tôi cũng đã bắt tay vào điều tra, nhưng mà không có manh mối trực tiếp, không dễ tra. Cửa khẩu đột phá duy nhất chính là Cố Kiều, nhưng Cố Kiều rất cứng miệng, không chịu nói gì cả.”

“Đã thẩm vấn chưa?”

“Thẩm vấn rồi. Nhưng hiện tại không cho phép tra tấn bức cung, không dễ làm.”

Cố Nam Sóc lắc đầu: “Không cần dụng hình. Không biết phó cục trưởng đã từng nghe qua thực nghiệm Mic Jill chưa?”

“Gì cơ?” Phó cục khó hiểu.

“Năm 1954, có vài chuyên gia tâm lý học, mỗi ngày trả công cho học sinh mười đô la, thuê bọn họ tới làm một cuộc thí nghiệm. Thí nghiệm đó được gọi là thực nghiệm Mic Jill. Nội dung cụ thể về thực nghiệm thế nào, phó cục trưởng có thể tự mình tìm hiểu.”

“Nếu ngài tin được tôi, tôi sẽ nói cho ngài một kiến nghị. Chuẩn bị một căn phòng không có cửa sổ, bốn phía không có ánh sáng, nhốt một mình Cố Kiều bên trong, đảm bảo yên tĩnh và tối tăm tuyệt đối. Ba bữa cơm mỗi ngày chỉ đưa vào phòng một bát cháo loãng, nhân viên đưa cơm không được nói chuyện, không được phát ra tiếng động. Ngoài ra, không cần làm gì cả. Đương nhiên, vẫn phải âm thầm theo dõi chặt chẽ tình hình của đối phương.”

Phó cục trưởng có chút khó hiểu, nhưng vẫn đồng ý.

Ngày đầu tiên, Cố Kiều cực kỳ thoải mái. Tuy rằng thay đổi nhà tù, nhưng không tiếp tục bị công an liên tục thẩm vấn, cô ta có thể ngủ một giấc yên ổn.

Ngày thứ hai, cô ta bắt đầu cảm thấy nhạt mồm nhạt miệng, Mỗi bữa chỉ ăn một bát cháo loãng, ngay cả dưa muối cũng không có. Từ nghèo thành giàu dễ, từ giàu về nghèo khó. Đã rất lâu rồi cô ta không sống khổ như vậy, nhất thời không thể quen được. Dù là lần trước vào đồn cảnh sát, đồ ăn không ngon, nhưng tốt xấu gì vẫn có thêm vài miếng rau xanh có thể ăn, tốt hơn cháo loãng bây giờ rất nhiều.

Ngày thứ ba, Cố Kiều bắt đầu lộ ra vài phần nôn nóng. Cô ta bắt đầu đập cửa kêu gào, hỏi xem bên ngoài có ai không, trong đầu thì tranh cãi với hệ thống.

“Đừng nói với ta cấp bậc giảm xuống gì đó nữa! Dù ta biết đã giảm xuống cấp một thì thế nào? Ngươi không xem tình cảnh của ta hiện giờ ra sao à? Ngươi luôn bảo ta nghĩ cách, nghĩ cách! Ta đang ở trong tù, nghĩ cách thế nào? Ngươi có bản lĩnh thì giúp ta ra ngoài đi!”

“Đinh! Hệ thống không có năng lực này.”

Cố Kiều mỉa mai: “Vậy ngươi có năng lực gì?”

Hệ thống im lặng.

Cố Kiều cười nhạt hai tiếng, hít sâu, cố gắng bình tĩnh lại. Cô ta phải suy nghĩ cẩn thận, xem nên làm thế nào bây giờ. Tội mưu sát Cố Nam Sóc và Nguyễn Thành Trạch, xem như đã có chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực. Dựa theo luật pháp, chắc chắn cô ta không có đường sống. Nhưng cô ta biết rõ, trên đời này có rất nhiều chuyện đều không xử lý theo quy định, luôn có ngoại lệ. Bây giờ, hy vọng duy nhất của cô ta, chính là Nguyên Ứng.

Hôm nay là ngày thứ mấy rồi nhỉ? Ngày thứ tư.

Bốn ngày, cho dù chưa nghĩ ra được biện pháp cứu cô ta ra ngoài, cũng nên tới thăm cô ta mới đúng. Nhưng từ sau ngày chia tay đó, Nguyên Ứng không còn xuất hiện. Anh ta không tới, cũng không sai người khác tới. Về lý thuyết, tình hình của cô ta không ổn như vậy, muộn nhất ngày thứ hai anh ta đã phải bảo luật sự tới rồi, nhưng mà…

Trong lòng Cố Kiều căng thẳng, bắt đầu luống cuống.

Chẳng lẽ Nguyên Ứng đã từ bỏ cô ta rồi?
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.