“Có thể là của ai? Có thể là của ai… Tôi…” Vương Tiểu Lệ gãi đầu không ngừng: “ Hầu hết đồng nghiệp trong quán cà phê đều có tiếp xúc với tôi. Không chỉ đồng nghiệp, còn cả khách hàng. Bọn họ đều có khả năng bỏ đồ vào quần áo tôi. A, không đúng! Cùng lắm bọn họ chỉ có thể bỏ đồ ào túi áo bên ngoài…. Đồ được đặt túi áo trong, trừ khi…”
Hai mắt Vương Tiểu Lệ sáng ngời: “Là Cố Kiều! Trong lúc làm việc quần áo tôi từng bị bẩn, chính cô ta đã kiến nghị tôi vào nhà vệ sinh gột sạch, còn cởi giúp tôi áo đồng phục bên ngoài. Thấy áo khoác bên trong tôi mặc là áo dài tay, không có thứ gì buộc chặt cổ tay áo, không dễ dàng gột rửa vết bẩn, cô ta còn nói để cô ta treo nó lên giúp tôi!”
“Sau khi gột sạch vết bẩn xong, tôi lại mặc vào lần nữa, từ đầu đến cuối chưa quá ba phút. Khi đó, ngoài Cố Kiều ra, không có người thứ ba bước vào khu vực sau quán! Là cô ta! Chắc chắn là cô ta! Vì sao cô ta lại muốn hại tôi?”
Sắc mặt công an đen lại, không vì câu nói này của đối phương mà cảm thấy cao hứng. Nhưng không phải bọn họ không tin Vương Tiểu Lệ, hoàn toàn ngược lại, bọn họ đều cảm thấy khả năng Vương Tiểu Lệ nói thật vô cùng cao. Hung thủ đứng sau chính là Cố Kiều.
Về lý mà nói, nếu là vụ án bình thường khác, có chứng cứ trực tiếp chỉ ra hung thủ, bọn họ nên rời trọng tâm qua bên này, nhưng vụ án hiện tại lại khác.
Cố Kiều chẳng những từng mua thuốc diệt chuột, còn từng đi qua đi lại trước cửa quán cà phê “Ngôi nhà nhỏ của tôi” mấy ngày, sau đó năm ngày trước đột nhiên lại xin vào quán cà phê làm việc. Những chi tiết này không thể không khiến người ta nghi ngờ, cô ta từng theo dõi rất lâu, biết được Cố Nam Sóc có thói quen mỗi ngày đều tới quán cà phê vào thời gian nghỉ trưa, mới tới quán cà phê nghiên cứu hoàn cảnh trước, chuẩn bị ra tay.
Đáng tiếc, nơi pha chế cà phê ở phía sau quán, người không phận sự không được vào. Mà lúc ấy, ngoài Cố Kiều và Vương Tiểu Lệ ra, nhân viên trong quán đều có việc trong tay, không ai chú ý tới bên này.
Cố Kiều và Vương Tiểu Lệ, bân nào cũng cho là mình đúng, mà chứng cứ lại chỉ thẳng về phía Vương Tiểu Lệ, lời khai của Vương Tiểu Lệ sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Trong tình huống này, căn bản bọn họ không có cách nào làm gì đước Cố Kiều.
Bên ngoài phòng thẩm vấn.
Cố Kiều ra khỏi phòng, khẽ cười với Nguyên Ứng tới đón mình, bước tới nắm c.h.ặ.t t.a.y đối phương: “Đừng lo, em không sao đâu.”
Hai mắt Nguyên Ứng lóe lên, nhỏ giọng đáp lại một câu.
Anh ta muốn biết không phải là Cố Kiều có sao hay không, mà là Cố Kiều có thành công hay không. Nhưng anh ta không thể hỏi thẳng. Ngược lại cũng không cần hỏi, cuối cùng sẽ biết thôi.
Ánh mắt anh ta đảo qua Cố Nam Sóc trùng hợp bước tới, nếu như thành công, chắc chắn rất nhanh thôi người này sẽ gặp xui xẻo, không lâu nữa, sẽ thấy được kết quả.
Hai bên đi ngang qua nhau, Cố Nam Sóc vươn tay cản đường hai người kia: “Sợ là cô vẫn chưa đi được.”
Cố Kiều ngước mắt: “Chú họ, cháu biết chú có thành kiến với cháu, nhưng chú không thể vì thành kiến chủ quan của riêng chú, nhận định cháu là hung thủ. Công an đã điều tra ra được chứng cứ quan trọng rồi, việc này không liên quan với cháu, bọn họ không có lý do nào bắt giam.”
Cố Nam Sóc bật cười: “Nếu tôi có thì sao?”
Hắn đi lướt qua hai người, tới phòng phó cục trưởng phụ trách vụ án này. Người xảy ra chuyện một là cháu trai Nguyễn Chính Huân, một là con trai ruột của ông ấy, còn là vụ án liên quan tới mạng người, với tầm quan trọng của Nguyễn Chính Huân đối với quốc gia, cấp trên vô cùng coi trọng vụ án này, cục trưởng cũng trực tiếp hỏi thăm, giao vụ án này cho phó cục trưởng toàn quyền thẩm tra xử lý.
“Phó cục trưởng, không biết hai đồng chí Tiểu Trịnh và Tiểu Triệu đã ghi khẩu cung xong chưa?”
“Ghi xong rồi.”
Tiểu Trịnh và Tiểu Triệu chính là hai người cấp trên phái đi bảo vệ Nguyễn Chính Huân. Nguyễn Chính Huân vào viện nghiên cứu, nơi đó canh phòng nghiêm ngặt, không cần thiết đi theo bên người bảo vệ, chỉ giữ lại lính cần vụ chăm sóc cuộc sống hàng ngày, hai người vệ sĩ này có thể nghỉ ngơi. Nguyễn Thành Trạch biết chuyện, đã xin chỉ thị, mượn bọn họ đi theo dõi Cố Kiều.
Lúc trước Cố Kiều đi mua thuốc diệt chuột, và nhiều lần theo dõi Cố Nam Sóc, đều bị bọn họ phát hiện ra.
“Mặc dù có lời làm chứng của bọn họ, nhưng vẫn chưa đủ để bắt giam Cố Kiều.”
Phó cục trưởng vừa nói, vừa dùng khóe mắt liếc nhìn Nguyên Ứng. Nếu không có Nguyên Ứng, có lẽ bọn họ còn có thể sử dụng thủ đoạn cứng rắn, tạm giam trước bốn mươi tám tiếng. Nhưng có người nhà họ Nguyên xen vào, việc này không dễ làm, trừ khi bọn họ có thể lấy ra được chứng cứ quan trọng.