Trong khoảnh khắc vừa bước ra khỏi cửa, Cố Kiều lập tức ngửa đầu nhìn về phía mặt trời rực rỡ lóa mắt trên cao, ánh sáng khiến cô ta không nhịn được giơ tay lên che mắt lại. Tốt quá, cuối cùng cô ta cũng ra ngoài rồi! Cuối cùng cũng được nhìn thấy ánh mặt trời đã lâu không nhìn thấy.
“Kiều Kiều! Bên này!”
Là Nguyên Ứng! Cố Kiều thu lại suy nghĩ hỗn loạn trong lòng, mỉm cười bước đến: “Anh Nguyên Ứng, cảm ơn anh! Em biết, nếu không có anh, em sẽ không thể ra ngoài sớm như vậy!”
“Giữa hai ta còn nói cảm ơn làm gì. Mau lên xe đi. Chúng ta về nhà trước, dùng nước lá bưởi trừ đi đen đủi trên người em. Anh còn đặt cho em một bàn đồ ăn ngon rồi. Mấy ngày nay ở trong đó chắc em đã chịu khổ rồi, yên tâm, anh cố ý đặt đồ ăn của Tụ Phúc Lâu, tất cả đều là món ăn em yêu thích.”
Cố Kiều kéo tay Nguyên Ứng, vùi mặt vào trong khuỷu tay anh ta. Người đời thường nói hoạn nạn thấy chân tình, mấy ngày qua, xem như cô ta đã nhìn rõ khuôn mặt thật của không ít người.
Đám bạn học mới kết giao trong trường, thấy cô bí bắt, không một ai chịu tới thăm cô ta.
Từ khi xác định quan hệ yêu đương với Nguyên Ứng, cô ta có thể lấy được không ít tài nguyên, cộng thêm vận may giúp đỡ, trong tay không hề thiếu tiền. Rất nhiều bạn học nghèo khó, hoặc gặp phải chuyện ngoài ý muốn, đều được cô ta ra tay tương trợ. Không ít người từng nợ ân huệ của cô ta, không ít bạn học trước đây luôn gọi chị xưng em, luôn miệng nói “tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo”, sau khi biết được thành tích thi đại học không phải của cô ta, đều lật mặt chuyển sang khinh thường.
Còn một ít người cô ta từng chủ động làm quen, đối phương cũng luôn tỏ vẻ yêu đơn phương cô ta, sau chuyện này một phần cảm thấy trước kia mình bị mù, một phần vẫn lựa chọn tin tưởng cô ta, vẫn giữ lại một phần nhung nhớ nhưng không muốn bị cuốn vào việc này, sợ bị liên lụy tới bản thân.
Không nói tới đám bạn bè nói tiếp xúc gần hai tháng đó nữa, còn người thân của cô ta thì sao?
Cô ta ở đồn công an được phép liên lạc với cha mẹ mình. Khi đó cô ta tuyệt vọng bất lực, chỉ nghĩ cha mẹ quen biết người nhà họ Du, bây giờ cô ta bị bắt vào đồn cảnh sát rồi, không thể gặp mặt người nhà họ Du, nhưng cha mẹ cô ta có thể. Chỉ cần bọn họ chịu giúp đỡ, tới cầu xin người nhà họ Du, cô ta sẽ không đến mức khổ sở như vậy. Dù sao cô ta cũng có ơn với nhà họ Du, chỉ cần thao tác thích đáng, không phải không thể khiến nhà họ Du giơ cao đánh khẽ.
Hiện giờ điều kiện trong nhà không hề khó khăn, đừng nói tới tiền vé xe lên thủ đô một chuyến, cho dù muốn ở lại thủ đô một khoảng thời gian cũng hoàn toàn không thành vấn đề. Cho dù nhà họ Du không chịu, không giúp đỡ được gì, cũng có thể tới thăm cô ta, an ủi cô ta một chút cũng được.
Nhưng từ cha cho tới mẹ, đều không ai sẵn lòng. Thậm chí bọn họ còn cảm thấy may mắn vì trước đó không gióng trống khua chiêng khoe ra chuyện cô ta thi đỗ đại học. Bây giờ không ai ở quê biết chuyện này, nếu không sợ là thể diện mấy đời nhà bọn họ đều mất hết. b ọn họ còn tìm đủ lý do từ chối, không ai muốn tới thủ đô, càng không ai muốn chạy ngược chạy xuôi vì cô ta. Thậm chí nghe tin cô ta bị bắt, vẫn đang bị tạm giam, rất có thể sẽ bị phán xử, đều hận không thể phủi sạch quan hệ với cô ta.
Khoảnh khắc ấy, trái tim Cố Kiều như rơi vào hầm băng. Cô ta biết, người nhà không đáng tin, nhưng lại không ngờ bọn họ lạnh lùng như vậy, không có một chút tình cảm nào với cô ta.
Sau khi trải qua đủ tình người ấm lạnh, những hành động của Nguyên Ứng càng trân quý hơn. Với gia thế, địa vị của đối phương, có rất nhiều cô gái tốt khác, đối phương không cần thiết phải chấp nhất với cô ta. Khi vừa bị bắt về đồn công an, Cố Kiều cũng từng suy nghĩ, Nguyên Ứng có vì chuyện này xa cách cô ta hay không? Nhưng cô ta không cam lòng, vẫn liên hệ với đối phương, ai ngờ đối phương không ghét bỏ, còn chạy ngược chạy xuôi vì cô ta.
Cố Kiều ôm Nguyên Ứng chặt hơn, trong lòng cảm thấy vô cùng may mắn vì có thể gặp được người như vậy/
Đầu dựa vào vai Nguyên Ứng, Cố Kiều vô cùng cảm động. Khi đầu hơi nghiêng sang bên cạnh, biểu cảm trên mặt cô ta lại cứng đờ, bởi vì cô ta nhìn thấy Cố Nam Sóc đang đứng dưới bóng cây đối diện, nhìn về phía cô ta.
Cố Kiều nhíu mày, trong mắt sinh ra một tia sáng lạnh lẽo.
Nhìn xe nhà họ Nguyên lăn bánh đi xa dần, Nguyễn Thành Trạch vô cùng tò mò: “Cậu đã nói gì với Cố Kiều thế? Sao tôi thấy ánh mắt cô ta nhìn cậu lại căm thù như vậy?”