Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Chương 283: Nhận thân



Tứ hợp viện.

Xe quân dụng dừng ngay trước cửa nhà họ Cố, Nguyễn Chính Huân được Nguyễn Thành Trạch đỡ xuống xe, cả người run rẩy bước đến, gõ vang cửa lớn.

Cố Nam Sóc nhìn ông cụ đang cố nén cơn kích động trước mắt, nghĩ tới câu hỏi lần trước của bà Du, trong lòng dâng lên phỏng đoán mơ hồ.

Mọi người ngồi xuống, đợi Cố Nam Thư mang trà lên rồi, Nguyễn Chính Huân mới mở miệng: “Tôi họ Nguyễn, không biết cha mẹ các cháu đã từng nhắc tới cái họ này bao giờ chưa?”

Cố Nam Huyền nhíu mày ngẫm nghĩ: “Hình như cha mẹ cháu từng nói, trước kia hai người làm con ở cho nhà họ Nguyễn. Bác… Bác là cậu chủ của nhà kia à?”

“Bác là bác của các cháu!”

Cố Nam Thư và Cố Nam Huyền đều trợn tròn mắt: “Bác ơi, bác đùa cái gì vậy?”

Nguyễn Chính Huân thở dài một tiếng, ánh mắt lướt qua khuôn mặt của ba chị em: “Cháu là Cố Nam Thư, cháu là Cố Nam Sóc, còn cháu là Cố Nam Huyền nhỉ? Có phải các cháu còn một người anh trai, tên là Cố Nam Vọng, đúng không? Vọng, Thư, Sóc, Huyền, đều là từ chỉ về ánh trăng.”

Cố Nam Huyền có chút mê mang: “Chúng cháu biết chuyện này, cha mẹ cháu cố ý dùng ánh trăng để đặt tên cho bốn anh chị em chúng cháu.”

“Vậy các cháu có biết, vì sao bọn họ lại đặt tên các cháu như vậy không?”

Ba chị em nhìn nhau, đều mờ mịt.

Nguyễn Chính Huân khẽ cười: “Mẹ cháu tên là Nguyễn Tố Nga, còn có biệt danh là Tiểu Nguyệt Lượng.”

Cố Nam Sóc sửng sốt, Tố Nga là ánh trăng, biệt danh chỉ là cách gọi thẳng ra.

Cố Nam Thư lắc đầu: “Có phải ngài hiểu lầm rồi không? Mẹ cháu tên Liễu Như Ngọc, không phải Nguyễn Tố Nga.”

“Không! Con bé là Nguyễn Tố Nga!” Nguyễn Chính Huân chỉ vào hạt châu đen trắng trên cổ tay Cố Nam Sóc: “Nó là vật gia truyền của nhà họ Nguyễn chúng ta.”

Cổ họng Nguyễn Chính Huân nghẹn ngào: “Thứ này là Thái Cực châu, đã truyền rất nhiều đời rồi, tổ tiên còn truyền lại không ít lời đồn về nó. Những lời đồn ấy bác chỉ xem như là chuyện xưa, nhưng Tiểu Nguyệt Lượng lại cảm thấy rất thú vị. Năm đó bác ra nước ngoài du học, cha đã truyền lại vật ấy cho bác, vốn dĩ bác không thèm để ý tới nó, thấy Tiểu Nguyệt Lượng thích, liền lén lút đưa lại cho con bé.”

Nguyễn Chính Huân nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, nói liên miên về chuyện ngày bé.

Nhà họ Nguyễn là địa chủ, gia tài phong phú. Nguyễn Chính Huân rất thông minh, năm mười bảy tuổi đã được ông cụ Nguyễn đưa ra nước ngoài du học, nói là không muốn mai một tài năng của ông ấy, thứ hai là vì tình hình trong nước khi ấy, ra nước ngoài có thể tránh được chiến loạn.

Cách xa trùng dương, thư từ qua lại không tiện. Hai năm đầu còn có thể liên lạc được với nhau, sau đó thì hoàn toàn bặt vô âm tín.

Nguyễn Chính Huân không nói rõ nguyên nhân trong chuyện này, nhưng qua vài câu ông ấy nói, Cố Nam Sóc đã có thể hiểu được đại khái.

Trong nước gặp phải chiến loạn, nước ngoài cũng không hoàn toàn yên ổn. Nguyễn Chính Huân là thanh niên có chí, tham gia vào tổ chức cộng sản nước ngoài, khả năng là sau đó tổ chức xảy ra chuyện, bọn họ chỉ có thể ẩn nấp. Nhưng vì Nguyễn Chính Huân học về vật lý, thành tích lại cực cao, ban đầu còn không biết khiêm tốn giấu dốt, khiến nhiều người chú ý, cho nên sau đó đành phải thay hình đổi dạng, trốn tránh qua ngày, cuộc sống vô cùng gian nan.

Sau đó, nước Tân Hoa thành lập, tình hình nước ngoài cũng thay đổi tốt đẹp. Tổ chức phái người hỏi thăm tìm kiếm, ông ấy là nhân tài đặc biệt được bí mật đưa về nước. Nhưng đợi khi ông ấy lại lần nữa bước chân lên mảnh đất này, đã là năm 1955 rồi.

Khi đó nhà họ Nguyễn đã rách nát không chịu nổi, chỉ còn lại tàn tích, cỏ dại mọc thành cụm, không còn chút hơi người.

Sau khi hỏi thăm khắp nơi, cuối cùng ông ấy mới biết được đầu đuôi mọi chuyện. Năm đầu khi đất nước mới thành lập, khắp nơi đều có thổ phỉ. Khi đám thổ phỉ nghe được tin tức quân đội định tới tới Lâm Xuyên diệt phỉ, bọn chúng biết không thể chống lại được quân đội chính quy, nên muốn chạy trốn, nhưng trước khi chạy trốn bọn chúng muốn làm một vụ lớn trước đã. Nhưng ăn cướp ở đâu bây giờ? Trong thành phố đã bị chính phủ mới khống chế, vào thành quá nguy hiểm, đặc biệt là vào rồi, ai biết có cơ hội ra ngoài hay không, vì vậy bọn họ nghĩ ra một kế sách.

Nếu nói về gia đình giàu có nhất trong thành phố, ngoài nhà họ Nguyễn ra không còn nhà nào nữa. Tên thủ lĩnh của đám thổ phỉ bèn nghĩ cách liên lạc với quản gia nhà họ Nguyễn, hai b ên hợp mưu. Quản gia khuyên bảo người nhà họ Nguyễn chạy trốn, khi ấy nước Tân Hoa vừa mới thành lập, tiếng hô đả đảo địa chủ đang vang vọng khắp nơi, vốn dĩ ông cụ Nguyễn đã thấp thỏm rồi, cộng thêm con trai bị mất liên lạc, trong lòng càng ưu phiền.

Quản gia dựa vào hai điểm này, đề nghị bọn họ tới Dương Thành trước, rồi nghĩ cách đi Cảng Thành sau. Bởi vì tin tức cuối cùng Nguyễn Chính Huân gửi về là từ Cảng Thành, nên ông cụ Nguyễn đã động lòng. Cả nhà bọn họ dọn ra khỏi thành, trên đường đi gặp phải mai phục, cứ như vậy cả gia tộc đã bị hủy diệt. Vị quản gia kia cũng không có được kết cục tốt, tá ma g.i.ế.c lừa, bị c.h.ế.t thê thảm.

Đương nhiên, sau này đám thổ phỉ kia cũng bị chính phủ tỉnh cách vách tiêu diệt toàn bộ, nhưng dù vậy người nhà họ Nguyễn cũng không thể sống lại được. Hai ba mươi người của nhà họ Nguyễn, chỉ có hai đứa con ở còn giữ được tính mạng. Sau đó hai người quay lại thu dọn t.h.i t.h.ể giúp người nhà họ Nguyễn, lập bia mộ cho bọn họ, rồi cùng nhau trở về quê quán.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.