Cố Kiều vô cùng nôn nóng, bởi vì vận may của Du Uyển lại khôi phục thêm lần nữa, mặc dù vẫn chỉ là số lượng nhỏ như cũ, nhưng vì phản phệ gấp đôi, hiện giờ hệ thống cấp bốn của cô ta đã bị giảm đi 90%, chỉ còn lại 10% cuối cùng. Nếu còn giảm tiếp sợ là sẽ không giữ nổi cấp bốn. Tuy rằng bây giờ xu thế giảm đã tạm dừng, nhưng chỉ cần Du Uyển lại khôi phục thêm dù chỉ một chút nữa thôi, cô ta sẽ không giữ nổi cấp bốn. Muốn thăng cấp lần nữa, phải bỏ ra số điểm năng lượng gấp đôi lần trước.
Không còn cách nào khác, cô ta đành phải dùng điểm năng lượng dự trữ của mình để bổ sung 50% phần trăm đã hao hụt. 50% chắc là đã đủ để chống đỡ qua lần này rồi. Hy vọng vận may của Du Uyển không tiếp tục khôi phục.
Đương nhiên, hy vọng chỉ là hy vọng, Cố Kiểu hiểu rất rõ điểm này. Thậm chí cho dù trong tay cô ta vẫn còn một khoản điểm năng lượng dự phòng nữa, nhưng dựa vào nó để bổ sung, chung quy cũng chỉ là trị được phần ngọn không thể trị tận gốc. Đặc biệt là điểm năng lượng của cô ta có hạn, sẽ có lúc dùng hết, đến lúc đó cô ta phải làm sao bây giờ?
Không được! Cô ta phải ra ngoài! Bắt buộc phải ra ngoài!
Rõ ràng công an không có chứng cứ, lại cố tình nhốt cô ta lại. Ngoài miệng nói là cần chờ kết quả điều tra cuối cùng, sau khi điều tra rõ, nếu đúng là ngoài ý muốn như lời cô ta nói sẽ thả cô ta ra, nhưng mà cô ta phải chờ bao lâu? Cô ta không chờ nổi.
Cố Kiều nhìn Nguyên Ứng bên kia song sắt, nước mắt lưng tròng, ánh mắt dịu dàng đưa tình: “Anh Nguyên Ứng, anh tin em đi, em thật sự không làm chuyện này. Mấy năm trước, cũng từng xảy ra vài chuyện giả mạo thành tích thi đại học, báo chí đăng rùm beng, nhà nước rất coi trọng chuyện này, em nào dám ngược gió gây án? Huống chi em chỉ là một cô gái không quyền không thế, lấy đâu ra năng lực ấy?”
Cố Kiều giơ ba ngón tay phải lên: “Em thề! Em trong sạch, tuyệt đối không đút lót bất cứ kẻ nào để mưu lợi. Anh Nguyên Ứng, anh có thể điều tra, công an cũng có thể điều tra! Em không sợ!”
Nguyên Ứng mím môi: “Công an đang điều tra, nếu em trong sạch, chắc chắn sẽ không tra được gì. Em đừng lo lắng.”
“Đương nhiên em không lo lắng rồi, căn bản không có gì để điều tra.”
Thấy đối phương ăn nói thản nhiên như vậy, hai mắt Nguyên Ứng lóe lên, cô ta không sợ hai xnhw vậy, chắc chắn lời này không phải giả. Nhưng cô ta không đút lót, không đại biểu cô ta không làm gì. Nguyên Ứng chưa bao giờ quên bí mật trên người Cố Kiều, nó năng lực nghịch thiên thế này, còn cần gì đút lót, để lại nhược điểm?
“Anh Nguyên Ứng, anh có tin em không?”
Nguyên Ứng mỉm cười: “Đương nhiên là anh tin em rồi!”
“Vậy anh giúp em với, anh bảo bọn họ thả em ra ngoài có được không? Bọn họ không có chứng cứ, dựa vào đâu có thể nhốt em lại? Anh Nguyên Ứng, nơi này rất tối rất đáng sợ. Em… Em là con gái, em…”
Cố Kiều khóc thút thít, như hoa lê dưới mưa, dáng vẻ vô cùng tội nghiệp.
Trong lòng Nguyên Ứng nổi lên chút gợn sóng, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, thu hồi lý trí, nhíu mày lại nói: “Anh biết em phải chịu ấm ức, nhưng mà Du Uyển là con gái bí thư Du, nhà họ Du không có gì đáng ngại, nhưng đứng sau bọn họ còn có nhà họ Nguyễn. Nguyễn Chính Huân - cậu của Du Uyển là viện sĩ, không chỉ có vậy, ông ta còn là…”
Nguyên Ứng không nói rõ ràng, bây giờ anh ta vẫn còn nhỏ, chưa tiếp xúc được với tầng lớp này, nên cũng không hiểu lắm. Chỉ vì gia thế nhà mình, anh ta mới nghe được đại khái qua lời nói của phụ huynh trong nhà. Viện sĩ Nguyễn là người có cống hiến kiệt xuất cho quốc gia, Có thể nói, không có người tư lệnh như ông nội anh ta, quốc gia không bị ảnh hưởng gì, bởi vì phía sau ông nội anh ta còn có rất nhiều người tài ba khác, vô số người có thể thay thế vị trí ông ta. Nhưng viện sĩ Nguyễn lại khác, không nhiều người có được năng lực có thể so với ông ấy. Không có ông ấy, là tổn thất lớn của quốc gia.
“Thi đại học vốn dĩ vì tuyển chọn bồi dưỡng nhân tài cho đất nước. Hai năm qua có vài trường hợp mạo danh thay thế thành tích thi đại học ở các nơi bị phát hiện, cấp trên rất coi trọng chuyện này. Hơn nữa vụ án của em còn do nhà họ Nguyễn nộp đơn lên trên, nên mức độ coi trọng của cấp trên càng cao hơn, điều tra cũng chặt chẽ hơn. Kiều Kiều, không phải anh không muốn giúp em, nhưng đối mặt với nhà họ Nguyễn, nhà họ Nguyên cũng phải dè chừng. Anh…”
Nguyên Ứng thở dài một tiếng: “Kiều Kiều, em nhịn thêm chút nữa được không? Tuy rằng địa vị của nhà họ Nguyễn rất cao, nhưng bọn họ không làm về chính trị, không thể trực tiếp nhúng tay vào việc này. Vụ án này do công an thủ đô và công an Lâm Xuyên phối hợp điều tra dưới sự giám sát của nhà nước. Nếu không có chứng cứ, quốc gia sẽ không để em chịu oan uổng. Em đừng sợ nhà họ Nguyễn hãm hại mình, nếu em trong sạch, chắc chắn sẽ được thả ra.”
Cố Kiều lo lắng không được thả ra sao? Không phải, cô ta chỉ muốn nhanh chóng ra ngoài thôi.
“Anh Nguyên Ứng, xin lỗi anh, có phải em khiến anh khó xử rồi không? Em… Em sợ lắm, anh Nguyên Ứng!”
Nguyên Ứng dịu dàng nói: “Kiều Kiều, anh biết mà, nơi này đâu phải nơi con gái có thể ở. Anh… Anh về nói với ông nội, nhất định anh sẽ nghĩ ra cách giúp em ra ngoài.”
Nhận được câu trả lời vừa lòng, Cố Kiều cảm kích rơi nước mắt.