Cố Nam Sóc căng thẳng, tình trạng của Tống Giai giống hệt tình trạng của hắn năm trước khi gặp phải đám cướp.
“Có điều may mà có người bên cạnh, ngã không đau lắm. Lúc ấy tôi cảm thấy không thích hợp, nghi ngờ xem xét khắp nơi, phát hiện ra một bóng người gần đó đang chạy trốn. Bóng lưng kia rất giống Cố Kiều, nhưng cô ta không lộ mặt.”
Cố Nam Sóc nói: “Chắc là bên cạnh cô có nhiều người vây quanh, thời cơ không thích hợp.”
Tống Giai cũng cho rằng như vậy: “Tôi đoán có lẽ cô ta thấy một lần chưa thành công, không cam lòng. Hôm nay cô gái kia xông tới từ phía sau lưng tôi, tôi không tránh kịp. Nhưng tôi dám khẳng định, cô ta cố ý dẫm chân lên vết thương lần trước của tôi, còn dùng sức vô cùng lớn, nếu không, tôi sẽ không bị thương nặng như vậy.”
“Tôi để ý thấy, khi đó Cố Kiều núp ngay sau bóng cây, cô ta đã ra ngoài rồi đang chuẩn bị chạy tới đỡ tôi, đột nhiên Nam Huyền xông tới. Nhìn thấy Nam Huyền, cô ta rất kinh ngạc. Khi thấy Nam Huyền đỡ tôi dậy, còn gọi bạn học quanh đó đưa tôi đi bệnh viện, sắc mặt cô ta không đẹp lắm, vô cùng âm trầm.”
Tống Giai thở dài: “Tôi cảm thấy thật sự quá khó đề phòng đối phương, các anh cũng phải cẩn thận.”
Cố Nam Sóc cúi đầu nhìn về phía hạt châu trên cổ tay. Trong món đồ chơi hắn sản xuất vẫn luôn bán kèm sách phổ cập khoa học, hơn nữa hắn còn sửa đường giúp quê nhà, lập quỹ học bổng giúp đỡ học sinh nghèo, hiện giờ trong hạt châu đã tích lũy được một chút công đức rồi.
Nghĩ một lát, hắn khẽ sử dụng ý niệm, phân ra một sợi ánh sáng từ hạt châu chui vào trong cơ thể Tống Giai.
“A!” Tống Giai kinh ngạc nhìn vết thương trên người mình: “Hình như đột nhiên không đau như trước.”
Cố Nam Sóc:…… Hạt châu còn có tác dụng kỳ diệu này?
“Cô ta đã nhằm vào tôi rồi, sợ là sẽ không dễ dàng từ bỏ, phải nghĩ cách giải quyết mới được.”
Nghe thấy lời này, tròng mắt Cố Nam Sóc chuyển động: “Cô có kế hoạch gì?”
“Từ khi thấy cô ta ở Kinh Đại, tôi đã bắt đầu chuẩn bị. Tôi nhờ người tìm hiểu, biết được khi còn ở Nguyên Hoa, tủy rằng thành tích của Cố Kiều không tồi, thường xuyên xếp hạng nhất, nhưng anh cũng biết tình hình giáo dục ở Nguyên Hoa rồi đấy, so với học sinh trên tỉnh, trên thành phố, hạng nhất của cô ta không đủ để nhảy từ lớp mười một lên lớp mười hai.”
Cố Nam Sóc hiểu ý: “Cô nghi ngờ cô ta nói dối?”
“Ban đầu đúng là tôi từng nghi ngờ, nhưng tôi nhờ người tới Nhất Trung trên tỉnh điều tra, tuy rằng trước đó Cố Kiều xin nhập học có điểm trái quy định, dựa vào quan hệ nhà bí thư tỉnh, nhưng cô ta nhảy lớp thật sự đã trải qua kỳ thi. Thành tích thi không quá nổi bật, nhưng vẫn miễn cưỡng đủ điều kiện, phương diện này hoàn toàn không thành vấn đề.”
Cố Nam Sóc nhíu mày: “Thi nhảy lớp không thành vấn đề, không đại biểu thi đại học không có vấn đề. Người nhà Cố Kiều không phải người khiêm tốn gì. Nghỉ hè tôi còn về thôn Dương Liễu một chuyến, nhưng không nghe được bất kỳ tiếng gió nào về Cố Kiều thi đỗ đại học. Với bản tính người nhà bọn họ, nếu trong này không có trò mèo, nuôi ra được sinh viên Kinh Đại, sợ là bọn họ đã tuyên truyền khắp nơi, chiêu cáo cho cả thiên hạ biết rồi!”
Tống Giai khẽ cười: “Cho nên, tôi tra được một tin tức khác. Sau khi thi đại học không lâu, bí thư tỉnh xảy ra tai nạn xe cộ, cả nhà đều ở trên xe.”
Đồng tử trong mắt Cố Nam Sóc co lại.
Tống Giai lại nói: “Hai vợ chồng kia dùng cơ thể che chở cho con gái, nên cô gái đó không vấn đề gì. Mẹ cô gái đó bị thương nhiều chỗ, bí thư thì bị va đập vào đầu, hôn mê bất tỉnh.”
Tống Giai mím môi, hỏi: “Còn nhớ rõ suy đoán trước kia của chúng ta về Cố Kiều không?”
“Đánh cắp vận may của người khác? Cô nghi ngờ cả nhà bí thư xảy ra chuyện có liên quan với cô ta?”
“Đúng, nếu thật sự như vậy. Gia đình thư ký không phải người đầu tiên, cũng tuyệt đối không phải người cuối cùng.”
Sắc mặt hai người đều trở nên ngưng trọng.
Không phải người đầu tiên…
Nếu bí thư không phải người đầu tiên, vậy ai là người đầu tiên?
Một tia linh cảm chợt lóe lên trong đầu Cố Nam Sóc, tai nạn xe cộ? Trước đây Cố Tứ Tường cũng gặp phải tai nạn xe cộ! Hay là……
Trước đây khi hạt châu cho hắn xem cảnh tượng kiếp trước, không hề có Cố Tứ Tường. Nhưng Hồ Dao Hoa có được một phần ký ức đời trước, nếu cô ta quyết định ở bên Cố Tứ Tường, còn khăng khăng nhận định anh ta có thể thi đỗ đại học. Vậy thì chứng tỏ đời trước Cố Tứ Tường thật sự thi đỗ, hơn nữa bởi vậy còn có được tương lai sáng lạn.
Cố Nam Sóc không hoàn toàn tin theo chuyện đời trước, hắn không cho rằng chuyện đời từng phát sinh đời trước, đời này nhất định sẽ phát sinh. Cho nên khi Cố Tứ Tường xảy ra chuyện, hắn chỉ cho là hiệu ứng bươm bướm, bởi vì đời trước chắc chắn Tống Ngọc Mai không ngồi tù, Cố Tứ Tường cũng không bị mang danh “Con trai tội phạm”, bị người ta trào phúng, châm chọc.
Bây giờ xem ra, có lẽ không chỉ là hiệu ứng bươm bướm.
Còn Hồ Dao Hoa nữa. Sau khi Cố Tứ Tường xảy ra tai nạn xe cộ, trạng thái tinh thần của cô ta vẫn luôn không thích hợp. Ban đầu Cố Nam Sóc chỉ cho rằng cô ta bừng tỉnh, phát hiện chuyện đời trước mình hết lòng tin theo không hề phát sinh như cô ta mong muốn, nên bị kích thích mạnh, nhưng nếu không phải thì sao?
Ánh mắt Cố Nam Sóc sáng lên, thu lại ý nghĩ của mình, nhìn về phía Tống Giai, quay lại chủ đề chính: “Bước tiếp theo cô định làm thế nào?”