Đợi người nhà thích ứng với cuộc sống thủ đô, Cố Nam Sóc lại tới Bằng Thành.
Lần này tới, hắn có hai việc phải làm.
Thứ nhất, rất lâu rồi Nam Lân chưa ra sản phẩm mới, lần này hắn chuẩn bị làm ba món: Chim cánh cụt gõ băng, cá mập cắn tay, thùng hải tặc cắm kiếm. Mỗi món đều chuẩn bị bản hướng dẫn sử dụng riêng, phối hợp với chò trơi thật lòng hay mạo hiểm, cùng chơi với bạn bè lại càng thú vị.
Thứ hai, lần trước hợp đồng hắn ký với ông chủ Phương, ông chủ Dư và Lý Thủ Nghĩa chỉ còn hai tháng nữa là hết hạn. Cố Nam Sóc mời bọn họ tới, mở họp, đưa ra hai phương án. Thứ nhất, tiếp tục sử dụng hợp đồng năm trước, mỗi năm trả cho Nam Lân một vạn tiền phí độc quyền. Thứ hai, không cần chi trả bất kỳ khoản chi phí nào, đồ chơi bọn họ sản xuất ra không bán cho người ngoài, trực tiếp bán cho Nam Lân, giá thu mua thấp hơn giá bán sỉ của Nam Lân từ ba mao tới tám mao…
Khoảng giá này cơ bản vẫn để bọn họ kiếm tiền, nhưng không kiếm được nhiều như trước. Điểm có lợi là, bọn họ không cần tự mình nhọc lòng chuyện bán hàng, chỉ cần đảm bảo chất lượng là được, những việc khác đều do Nam Lân gánh vác. Ông chủ Phương và ông chủ Dư cân nhắc một lát, tất cả đều lựa chọn phương án thứ hai. Lý Thủ Nghĩa thì trầm mặc không nói gì, điều này khiến Cố Nam Sóc có chút bất ngờ.
Sau khi tan họp, đợi mọi người đi khỏi, Lý Thủ Nghĩa mới quay lại tìm Cố Nam Sóc.
“Ông chủ Cố, tôi có thể chọn phương án thứ ba không?”
Cố Nam Sóc sửng sốt: “Phương án thứ ba?”
“Tôi biết bây giờ Nam Lân đã xây dựng xong chi nhánh ở thủ đô, phân chia nam bắc riêng biệt. Tôi đã cố ý tới đó xem thử, chỉ trong thời gian vài tháng ngắn ngủn, hiện giờ ở thủ đô đã có bốn trung tâm thể nghiệm đồ chơi, còn nhiều hơn Bằng Thành một cửa hàng, cửa hàng nào cũng buôn bán rực rỡ. Các cửa hàng bách hóa, cung tiêu xã đều bán đồ chơi Nam Lân, doanh số càng ngày càng tăng.”
“Bắc Kinh là thủ đô, Bằng Thành là đặc khu kinh tế, đều chiếm vị trí địa lý ưu thế, Hải Thành cũng không kém. Trước giải phóng đã là bến cảng thông thương với nước ngoài, sau cải cách, Hải Thành càng phát triển mạnh mẽ. Với vị trí địa lý của Hải THành, dù là chuyển hàng tới Bằng Thành, hay từ chuyển hàng tới thủ đô, nếu đi đường biển đều phải dừng ở Hải Thành. Vì sao không xây dựng chi nhánh ở Hải Thành? Bằng Thành là đầu mối quản lý khu vực phía nam, Thủ đô là đầu mối quản lý khu vực phía bắc, còn khu vực phía tây nên là Hải Thành.”
Khả năng Cố Nam Sóc đã đoán được ý nghĩ của Lý Thủ Nghĩa, hắn hỏi: “Ý của ông chủ Lý là?”
“Ông chủ Cố, nếu tôi bán lại cửa hàng đồ chơi của mình với giá thấp cho cậu, không biết cậu có thể cho tôi vị trí tổng giám đốc chi nhánh Hải Thành không? Tôi sẵn lòng tới Hải Thành, khai thác lãnh thổ vì Nam Lân.”
Xây dựng chi nhánh công ty ở Hải Thành, chính là kế hoạch tiếp theo của Cố Nam Sóc, Hắn nhìn về phía Lý Thủ Nghĩa: “Gốc rễ nhà ông đều ở bên này, nỡ buông bỏ tất cả, tới Hải Thành bắt đầu từ con số không sao?
Lý Thủ Nghĩa thở dài: “Ông chủ Cố, không sợ cậu chê cười. Tình hình nhà tôi thế nào, cậu cũng biết rồi đấy. Con trai tôi không nên thân, vợ trước nhà tôi… Không nhắc tới cũng được. Bây giờ bà ta không hài lòng mỗi tháng tôi cho bà ta một trăm đồng, ngày nào cũng muốn phục hôn, còn tìm con trai tôi nhờ giúp đỡ. Con trai tôi không có chính kiến, vất vả lắm tôi mới giúp nó sửa lại được tính tình, không muốn thất bại trong gang tấc. Thà mang nó tới Hải Thành, ngăn nó gặp mặt mẹ đẻ còn hơn. Đương nhiên đây chỉ là một lý do.”
“Lý do thứ hai là gì?” Cố Nam Sóc khẽ cười.
“Nam Lân gần như độc quyền ở Bằng Thành, đã chiếm lĩnh hết thị trường xung quanh. Chúng tôi được cho phép sản xuất độc quyền một năm qua cũng không làm ra được tên tuổi gì, ông chủ Cố tốt bụng, không không đuổi tận g.i.ế.c tuyệt, sợ chúng tôi thiệt thòi còn nghĩ ra hai phương án, bằng lòng thu mua. Tôi đã tính toán rồi, như vậy đúng là đã cho chúng tôi một con đường sống, nhưng nhà máy sẽ chỉ như vậy, không thể phát triển được. Thà tới làm cho Nam Lân còn có tiền đồ hơn.”
Ý cười trong mắt Cố Nam Sóc càng lớn hơn: “Ông chủ Lý rất có lòng tin với Nam Lân nhỉ. Đương nhiên, cũng rất có lòng tin với bản thân.”
Tới Hải Thành bắt đầu từ con số 0, không phải việc dễ dàng.
Lý Thủ Nghĩa đã có dự định từ trước: “Căn cơ của Nam Lân chính là xưởng đồ chơi họ Lý, do chính tôi thành lập, lòng tin này đương nhiên phải có rồi.”
Cố Nam Sóc suy nghĩ một lát, nếu công ty mở thêm chi nhánh ở Hải Thành, đúng là hắn vẫn còn thiếu một vị Tổng giám đốc, vì thế vươn tay ra: “Tổng giám đốc Lý, hợp tác vui vẻ.”
Sau khi đồng ý, chuyện tiếp theo chính là đãi ngộ và kế hoạch phát triển ở Hải Thành.
Cố Nam Sóc và Lý Thủ Nghĩa hàn huyên hai ngày, phát hiện đối phương thật sự có năng lực, sau khi đưa ra đãi ngộ hào phóng xong, lập tức giao toàn quyền xử lý chuyện Hải Thành cho đối phương.
Cuối tháng 9, một ngày trước ngày quốc khánh, Cố Nam Sóc trở lại thủ đô.
Lúc hắn tới nơi, các cơ quan chính phủ, các đơn vị đã treo đầy cờ hoa, không khí quốc khánh vô cùng nồng đậm.
Cố Nam Sóc vừa bước vào nhà, đã trông thấy Cố Nam Huyền hớt hải chạy từ ngoài về, sau khi thu dọn một đống đồ, lại xách túi lên, vô cùng lo lắng chạy ra ngoài. Cố Nam Sóc vươn tay ra chặn cô ấy lại: “Làm thì thế?”
“A, anh Ba? Anh về khi nào vậy?”
“Vừa vào nhà sớm hơn em một phút. Anh đứng ngay trước cửa, người lớn thế này, em chạy qua người anh vài lần vẫn không nhìn thấy à?”
“Chị Tống Giai bị thương nằm viện, em vội thu dọn đồ đạc qua đó chăm sóc chị ấy, mới không chú ý tới anh.”
“Tống Giai? Cô ấy nằm viện? Em đi một mình à? Đi rồi còn quay về không?”
Cố Nam Huyền gật đầu: “Có về!”
Cố Nam Sóc nhìn sắc trời: “Không còn sớm nữa, bây giờ đi còn được, lát về đã muộn rồi, con gái đi đêm một mình không an toàn, để anh đi với em.”