Lưu Ái Hoa trợn mắt khinh bỉ: “Bây giờ người ta không bám vào bí thư tỉnh nữa rồi. Không thấy nghỉ hè Cố Kiều cũng không về sao? Mấy ngày nay các bà không nghe hai vợ chồng Cố Đại Phát nói chuyện à? Bọn họ tới kinh thành rồi, lần này còn bám được vào nhân vật to hơn bí thư đấy!”
Có người nghe thấy dịch người tới gần hai vợ chồng Cố Đại Phát: “Ai u, nhân vật lớn vậy à? Vậy chắc không chỉ sửa đường đâu nhỉ, hay là xây cho mỗi chúng tôi một căn nhà kiểu tây được không?”
“Ha ha ha! Lấy đâu ra chuyện xây nhà kiểu tây cho chúng ta! Bà không thấy chính nhà bọn họ còn chưa xây sao? Suốt ngày nó có tiền đồ, sợ là toàn bốc phét!”
Hai vợ chồng Cố Đại Phát vừa thẹn vừa giận: “Người ta sửa cái đường, các bà đã hận không thể cung phụng người ta rồi. Bà nghĩ Cố Nam Sóc thật sự tốt bụng, vì mọi người sao? Cậu ta cũng là người trong thôn, bà không nghe cậu ta nói à? Cậu ta làm vậy chỉ vì bản thân về thôn cho tiện, vi đường thôn chúng ta hiện giờ quá khó đi mà thôi.”
Lưu Ái Hoa bĩu môi: “Cả nhà Cố Nam Sóc đều dọn lên huyện rồi, một năm về nhà được mấy ngày? Cậu ấy bỏ ra nhiều tiền sửa đường như vậy, chỉ vì một năm về thôn một hai lần sao? Bà nghĩ cậu ta là kẻ ngốc à? Cậu ta nói vì bản thân, là lời khiêm tốn, không muốn tranh công. Không giống như ai đó, không làm được gì, suốt ngày hận không thể khoe khoang khắp nơi.”
Hai vợ chống Cố Đại Phát bị mắng á khẩu không phản bác được, sau khi về nhà lập tức thương lượng phải viết thư cho Cố Kiều.
Mưu cầu phúc lợi cho mọi người trong thôn là chuyện không thể nào. Có lợi cần gì đưa cho đám người kia, nhưng người trong nhà phải có.
Khi Cố Kiều chưa bám được vào nhân vật lớn kia, cô ta còn có thể buôn bán giúp đỡ gia đình kiếm được không ít tiền. Nhưng từ khi cô ta rời khỏi huyện Nguyên Hoa, việc buôn bán nhà bọn họ không còn được như trước. Cố Kiều càng có tiền đô, thu nhập của nhà bọn họ càng ít đi. Trước đây bọn họ không cảm thấy gì, bây giờ bị người trong thôn khích bác, hai vợ chồng mới nghĩ thông suốt.
Đúng vậy! Chỉ cần nhân vật lớn kia giúp đỡ nhà bọn họ một chút, không phải đủ để bọn họ sống sung sướng sao? Sao không thấy Cố Kiều mưu cầu thứ gì cho nhà bọn họ?
Viết thư! Phải viết thư!
Khi Cố Kiều ở thủ đô xa xôi nhận được thư, căn bản cô ta không thèm để ý, lập tức vo tròn ném vào sọt rác. Cả phong thư dày vài trang giấy, chỉ viết về từ khi cô ta đi, gia đình khó khăn thế nào, ám chỉ cô ta làm làm hết trách nhiệm của con gái cả trong nhà, mỗi câu mỗi chữ đều mang ý đòi tiền, không hề có một câu nào hỏi cuộc sống của cô ta hiện giờ có tốt hay không, có thiếu thốn gì hay không.
Cha mẹ như vậy… Ai…
Trước đây cô ta còn khổ sở vì việc này, còn tìm mọi cách chứng tỏ giá trị bản thân, tăng thêm sức nặng trong lòng cha mẹ, hy vọng cha mẹ có thể quan tâm yêu thương cô ta thêm chút nữa. Cô ta muốn chứng minh với bọn họ, dù mình không phải con trai, vẫn có thể chăm sóc nuôi dưỡng bọn họ lúc tuổi già, để bọn họ có được cuộc sống tốt hơn.
Nhưng bây giờ sẽ không.
Ở nhà bí thư tỉnh mấy tháng, khiến cô ta hiểu ra được, cha mẹ chân chính yêu thương con gái là thế nào. Nhà bí thư cũng không có con trai, dưới gối chỉ có một cô con gái. Bọn họ đối xử với con gái và vợ chồng Cố Đại Phát đối xử với cô ta, hai bên khác nhau như trời với đất.
Cố Kiều hít sâu một hơi, người nhà không dựa vào được, cô ta chỉ có thể dựa vào bản thân.
Thay quần áo xong, Cố Kiều soi gương chỉnh sửa lại đầu tóc, rồi vui vẻ xuống lầu.
Ngoài cửa, Nguyên Ứng đã đứng chờ từ lâu. Cố Kiều vui vẻ như Tiểu Yến Tử chạy tới: “Anh Nguyên Ứng, anh tới lúc nào thế, sao không gọi em?”
“Con trai chờ con gái không phải đương nhiên sao? Cũng không lâu lắm, không sao cả. Hôm nay em mặc bộ này xinh quá.”
Cố Kiều cười thẹn thùng.
Nguyên Ứng nhìn căn nhà trước mặt: “Chuyển qua đây ở đã quen chưa? Anh nói rồi có thể sắp xếp cho em ở nơi tốt hơn, em lại không muốn.”
“Đương nhiên không muốn rồi. Đâu phải em không có tiền, nhưng thuê chỗ này rất tốt. Anh Nguyên Ứng, hôm nay chúng ta đi đâu?”
“Vài ngày trước đã mang em đi thăm Cố Cung với Trường Thành rồi, hôm nay dẫn em đi ăn vài món ngon nhé. Nhưng mà…” Nguyên Ứng dừng một chút, mới nói tiếp: “Trước đó, sợ là anh còn phải tới nhà họ Sở một chuyến.”
Cố Kiều sửng sốt.
Nguyên Ứng thở dài: “Em còn nhớ Sở Gia Thụy mấy hôm trước chúng ta gặp ở Trường Thành không? Ngày đó cậu ta bị chúng ta chọc tức phát bệnh, sau khi về nhà vẫn luôn nằm một chỗ…”
Cố Kiều nhíu mày: “Đâu phải lỗi của chúng ta, do anh ta khiêu khích trước.”
“Anh biết. Do cậu ta nói năng lỗ mãng với em trước. Kiều Kiều, thật ra không phải cậu ta nhằm vào em, mà là nhằm vào anh. Cậu ta theo họ mẹ, mẹ cậu ta đã đính hôn với cha anh, tháng sau sẽ gả qua nhà anh rồi. Từ nhỏ cậu ta đã thông minh, chưa tốt nghiệp cấp ba đã được mấy vị giáo sư nhìn trúng, tuyển thẳng vào Kinh Đại. Còn anh…”
Cố Kiều vội nói: “Bây giờ vẫn chưa có thành tích mà, nhất định anh cũng thi đỗ.”
“Vẫn chưa chắc đâu. Cho dù thi đỗ, cũng không giống cậu ta…”