Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Chương 259: An hưởng tuổi già



Tần Tư Viễn bước lên trước: “Con kém anh Ba thật, không thông minh bằng anh Ba, không có bản lĩnh như anh Ba, cũng không thể mang về vinh quang cho mẹ như anh Ba. Nhưng dù sao con cũng là con của mẹ, con đã từng hứa với anh Ba, sẽ chăm sóc mẹ, sẽ để mẹ sống yên vui lúc tuổi già. Sau khi mẹ với cha ly hôn rồi, con sẽ bảo người đưa mẹ về thôn La Gia. Nơi đó là nơi mẹ sinh ra, các chú các thím nhà họ La đều ở nơi đó.”

Tần Tư Viễn ra ngoài, khi vào lại, La Vĩnh Thanh đã đi theo.

Bà Tần kinh hãi: “Vĩnh Thanh? Sao cháu lại tới đây?”

La Vĩnh Thanh liếc mắt nhìn Tần Tư Viễn một cái: “Em họ bảo cháu tới đây.”

“Anh họ, mấy ngày tới phiền anh chăm sóc mẹ em. Đợi bà ấy ly hôn với cha mẹ rồi, còn phải nhờ anh đưa bà ấy về quê.”

Bà Tần nhíu mày, nghi ngờ nhìn Tần Tư Viễn, không biết anh ta đưa La Vĩnh Thanh tới làm gì.

Tần Tư Viễn không định giấu diếm, nói thẳng ra mục đích của mình: “Thôn La Gia non xanh nước biết, là nơi tốt để dưỡng lão. Mẹ cứ ở lại nơi đó, đừng chạy loạn khắp nơi. Hàng tháng con sẽ gửi tiền qua, ăn mặc đi lại của mẹ đều có người nhà họ La chăm sóc. Rảnh rỗi con sẽ qua thăm mẹ. Mẹ có yêu cầu gì có thể nói với anh họ Vĩnh Thanh, cũng có thể chờ con tới trực tiếp nói với con.”

Đừng chạy loạn khắp nơi là thế nào? Là muốn nhốt bà ta trong thôn La Gia, không cho ra ngoài sao?

Có người nhà họ La chăm sóc là thế nào? Giọng điệu này rõ ràng là đang nói, có người nhà họ La giám thị mà!

Đây là con trai ngoan của bà ta đấy!

Bà Tần nhìn về phía Tần Tư Viễn, ánh mắt mang theo hận ý. Tần Tư Viễn càng không nghe lời, càng khiến bà ta khó chịu, bà ta càng nhớ tới Tần Tư An.

Cũng may, may mắn thôn La Gia là địa b àn của bà ta, người nhà họ La đều nghe lời bà ta, không phải Tần Tư Viễn có thể quyết định.

Tất nhiên là Tần Tư Viễn cũng đã nghĩ tới điểm này, anh ta nhìn La Vĩnh Thanh: “Anh họ, mấy năm qua mẹ em giúp đỡ các anh rất nhiều. Nhưng bà ấy giúp đỡ bằng tiền bạc và mạng lưới quan hệ của nhà họ Tần. Em hy vọng anh hiểu rõ, ai mới là người chân chính cho các anh cơm ăn áo mặc. Bà ấy có thể cho các anh cuộc sống tốt hơn, sắp xếp công việc cho hai đứa con trai nhà anh. Nhà họ Tần cũng có thể dễ dàng đẩy các anh về chỗ cũ, khiến hai đứa con trai anh mất việc.”

La Vĩnh Thanh chấn động, bà Tần cũng dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Tần Tư Viễn.

Tần Tư Viễn khẽ cười, nhìn chằm chằm vào bà ta: “Không thể tin được con sẽ nói ra loại lời này, lấy tiền đồ của người khác ra để áp chế bọn họ sao? Bởi vì con là con trai mẹ! Cũng kế thừa đức tính ti tiện của mẹ, mẹ vừa lòng chưa?”

Bà Tần há miệng, lại không thể nói ra lời nào.

Tần Tư Viễn cười khổ một tiếng, quay đầu ra ngoài: “Làm phiền anh họ đỡ mẹ em lên lầu nghỉ ngơi trước. Hôm nay náo loạn lâu như vậy, bà ấy cũng mệt mỏi rồi. Em nghĩ, lúc này chắc hẳn bà ấy cũng không muốn nhìn thấy em, càng không muốn em chạm vào bà ấy. Làm phiền anh rồi. Đợi sau khi xử lý xong thủ tục ly hôn, em sẽ đi cùng hai người, thuận tiện nói chuyện với trưởng bối trong dòng họ La về tương lai sau này.”

La Vĩnh Thanh hít sau một hơi. Tần Tư Viễn làm vậy là để lại hậu chiêu, có người trong tộc họ La “Chăm sóc”, cho dù anh ta muốn làm ra chuyện gì không thể khống chế, người nhà họ La cũng không cho phép. Thôn La Gia, gần như hai phần ba dân số đều là người họ La.

Đối phương làm vậy là muốn chặt đứt nanh vuốt của bà Tần, chặt đứt mối liên hệ quà bà ta với người bên ngoài, làm một bà cụ yên phận hưởng phúc tuổi già.

La Vĩnh Thanh ngập ngừng, cúi đầu liếc mắt nhìn bà La một cái.

Với tính tình của bà La, hình như làm một bà cụ yên phận hưởng phúc tuổi già cũng không có gì không tốt.

Trong phòng khách, chỉ còn lại hai cha con Tần Tư Viễn. Tâm trạng của ông Tần có chút phức tạp, lẽ ra những việc này nên do ông ta làm, ông ta làm cũng thích hợp hơn người con trai Tần Tư Viễn này làm. Nhưng Tần Tư Viễn đã đi trước ông ta một bước, khiến ông ta không có đất dụng võ. Cũng may, Tư Viễn của ông ta có chủ kiến hơn Tư An, không bị mẹ ruột quản thúc.

“Cha, cha cũng mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi trước đi. Đợi làm xong thủ tục ly hôn, những chuyện mẹ gây ra, để con giải quyết hậu quả đi.”

Bà Tần thật sự cho rằng có thể dựa vào dẫn mối tạo ra mạng lưới quan hệ sao? Bây giờ chuyện này vẫn chưa bại lộ, nhưng giấy không gói được lửa. Bên phía nhà họ Hứa không thành công, Tần Thanh Vi còn là người nhà, coi như bỏ qua. Còn nhà họ Nguyên với nhà họ Sở thì sao? Bọn họ có thể để yên? Đến lúc đó bọn họ sẽ nhìn nhà họ Tần thế nào?

Bà Tần đang gây họa cho nhà họ Tần nhưng không tự biết! Tần Tư Viễn mím môi, vô cùng bất đắc dĩ.

Mẹ nợ con trả, anh ta còn có thể làm gì? Chẳng lẽ thật sự giao mẹ mình ra, để mặc đối phương Tần Tư Viễn

“Tư Viễn, lần này con định về bao lâu?”

“Không đi nữa. Con đã viết báo cáo gửi lên trên, bên kia đã bổ nhiệm huyện trưởng mới, đã bàn giao xong rồi. Lần này quay về, con sẽ ở lại thủ đô.”

Ông Tần mừng rỡ, liên tục nói ba từ tốt: “Nếu không ở bên kia nữa, chức vị bên này trước đây cha nói với con…”

“Con đều nghe cha.”

Ông Tần càng vui hơn, nhưng ngay sau đó đã nghĩ tới một vấn đề khác: “Con quay về thủ đô, Cố Nam Thư kia…”

“Chúng con chia tay rồi.”

Ông Tần:…

Sao lại chia tay nhanh như vậy?

Trong lúc nhất thời, ông ta cũng không biết mình nên vui mừng, hay nên muộn phiền nữa.

Vui mừng à? Tất nhiên là vui vì con trai đã chia tay đối phương rồi.

Còn muộn phiền vì lần này lại là lần con trai vì chuyện tình cảm bỏ đi xa. Lần trước là chạy từ thủ đô tới Nguyên Hoa, lần này là trốn từ Nguyên Hoa về thủ đô sao?

Nghĩ tới đây, trong lòng ông Tần rất hụt hẫng.

Còn Tần Tư Viễn lại vô cùng bình tĩnh. Anh ta đã nghĩ thông suốt rồi. Không thích hợp, chia tay cũng tốt. Nếu anh ta đã không đủ năng lực đối kháng với cha mình, không có cách nào mang lại hạnh phúc cho Cố Nam Thư, vậy thì cần gì phải giữ lấy không bỏ, lãng phí thanh xuân của Cố Nam Thư?

Như vậy, cũng tốt.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.