Lời vừa nói ra, bà Tần đã nghẹn họng trân trối, không dám tin tưởng.
“Ông muốn ly hôn? Tôi gả cho ông đã mấy chục năm, sinh con dưỡng cái vì ông, bây giờ ông lại muốn ly hôn tôi?”
“Đúng! Ly hôn!” Ông Tần nói vô cùng kiên định.
Cả người bà Tần run rẩy: “Ông không thể đối xử với tôi như vậy! Tôi đã không còn nhà mẹ đẻ, ly hôn rồi, ông bảo tôi phải đi đâu? Khi cha mẹ tôi mất, chính ông đã hứa sẽ đối xử tốt với tôi. Đây là đối xử tốt với tôi sao? Còn Tư An nữa, khi Tư An mất nó nói thế nào? Nó bảo ông đối xử tốt với tôi, cho dù tôi có làm gì sai, ông cũng nên nghĩ đến những việc tốt tôi đã từng làm. Ông đã đồng ý rồi, ông đã đồng ý tất cả rồi, bây giờ ông lại nói muốn ly hôn, muốn đuổi tôi ra khỏi nhà họ Tần. Ông đúng là không phải người!”
Nói tới Tần Tư An, vẻ mặt tức giận của ông Tần lại thêm chút thống hận: “Bà còn mặt mũi nhắc tới Tư An với tôi! Tư An c.h.ế.t thế nào? Nếu không phải vì bà, sao Tư An lại vào bộ đội? Sao lại gặp phải đặc vụ địch? Sao… Sao có thể m.á.u chảy đầm đìa quay về?”
“Ông… Ông đang trách tôi sao? Nó là con trai tôi, là con ruột của tôi, chẳng lẽ tôi mong nó xảy ra chuyện? Tôi mong nó c.h.ế.t sớm sao? Cùng là con trai ông, Tần Thanh Giang có thể, vì sao Tư An không thể? Rõ ràng là chính ông bất công! Ông giao hết mạng lưới quan hệ trong quân đội cho Tần Thanh Giang, con trai tôi thì sao? Tôi sinh ra thì nó không phải con trai ông à?”
Ông Tần tức giận đến mức mặt đỏ bừng: “Tôi đã nói với bà bao nhiêu lần rồi. Mỗi người có một lĩnh vực am hiểu khác nhau. Tôi để Thanh Giang vào bộ đội là vì thằng bé thích hợp. Tư An không thích hợp.”
“Sao Tư An lại không thích hợp? Nó thông minh như vậy, từ nhỏ đã thông minh rồi, bất kể việc gì, đều vừa học đã biết. Ông đừng lấy mấy lý do này ra lừa gạt tôi. Là ông sợ nó vào bộ đội rồi, sẽ vượt xa Tần Thanh Giang, khiến Tần Thanh Giang không ngóc đầu lên được! Ông coi Tần Thanh Giang là bảo, coi Tư An là cỏ rác.”
“Tư An thông minh, nó có thể làm nhà khoa học, có thể làm nhà ngoại giao, vì sao bà phải khăng khăng ép nó vào bộ đội? Tôi đã lót sẵn đường cho nó rồi, để nó vào viện nghiên cứu, còn để Viện sĩ Nguyễn làm thầy dạy dỗ nó. Kết quả bà lại sống c.h.ế.t ép nó vào bộ đội.”
Ông Tần cắn răng, nhắm mắt. Tần Tư An là đứa con thông minh nhất của ông ta, sao ông ta không yêu thương, sao ông ta không suy xét vì con mình, thậm chí ông ta còn ký thác kỳ vọng cao với đứa con này. Điểm nào của Tư An cũng tốt, chỉ có điều quá để ý tới người mẹ đẻ này.
Khi còn trẻ, ông ta chưa nhìn rõ gương mặt thật của bà La, đám trẻ đều do bà La dạy dỗ. Bà La yêu thương Tư An tận xương tận tủy. Sau đó khi ông ta đưa các con tới bên người mình dạy dỗ, Tư Viễn vẫn còn nhỏ có thể thay đổi được, Tư An đã hiểu chuyện rồi, sao có thể vứt bỏ được tình cảm với mẹ ruột.
Mỗi khi nhìn thấy Tư An ngoan ngoãn khép nép cầu xin cho bà La, ông ta lại mềm lòng.
Thế nên sau này, vô số lần ông ta hối hận vì mình đã mềm lòng. Sao ông ta không nhẫn tâm một chút, nhẫn tâm chặt đứt quan hệ giữa mẹ con bọn họ, như vậy sẽ không đến mức để bà La liên lụy Tần Tư An càng ngày càng sâu.
Tần Tư An vẫn nghe lời dạy của ông ta, biết yêu thương anh chị em trong nhà, biết phân biệt phải trái trắng đen. Anh ta không làm được như lời bà La nói, không cách nào tranh đoạt với Tần Thanh Giang, khiến anh em nhà họ Tần bất hòa, nhưng cũng không cách nào trái ý bà La, không để ý tới ý nguyện của đối phương, đành để bản thân đứng giữa chịu ấm ức.
Bà La ép anh ta không thể không đi theo con đường quân đội. Nhưng vào rồi, anh ta lại luôn muốn tránh né Tần Thanh Giang. Bà La bảo anh ta tranh đoạt công lao của Tần Thanh Giang, anh ta không đoạt, mà lén xút xin đi một nhiệm vụ khác nhìn như không có công lao gì. Nhưng ai ngờ, mặt ngoài vụ này có vẻ đơn giản, bên trong lại là đặc vụ của địch đang giở trò quỷ.
Tần Tư An không thích hợp theo con đường quân đội là thật sự không thích hợp. Thân thủ của anh ta không đủ dùng, cũng không có bất kỳ kinh nghiệm nào khi đối đầu với đặc vụ, còn quá lương thiện. Đặc vụ địch bắt dân chúng làm con tin, anh ta lập tức rơi vào bẫy.
Khi bọn họ nhận được điện thoại chạy tới bệnh viện, cả người Tần Tư An đã đổ đầy máu, chỉ còn một hơi, còn sống chỉ vì muốn chờ bọn họ tới, muốn gặp mặt bọn họ lần cuối.
Trong lần gặp mặt cuối cùng ấy, anh ta vẫn nhớ mãi bà La, biết bà La không tốt, anh ta còn sợ mình đi rồi, không ai đứng giữa điều hòa quan hệ, bà La và cha mình sẽ càng ngày càng xa cách, nên trước khi c.h.ế.t còn tính toán cho bà La.
Nhưng bà La thì sao?
Ông Tần ôm mặt, khóc không thành tiếng.
Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, ông ta già đi trông thấy. Ông ta hối hận rồi. Không chỉ hối hận vì năm đó không ngăn cản Tần Tư An tiếp xúc với bà La, còn hối hận vì không lôi Tần Tư An ra khỏi bộ đội.
Tần Tư An giấu ông ta vào bộ đội, nhưng sau khi biết chuyện, không phải ông ta không có năng lực kéo anh ta ra.
Khi ấy ông ta từng hỏi Tần Tư An. Tần Tư An kiên trì ở lại bộ đội. Ông ta tức giận, cảm thấy Tần Tư An quá “Lỗ tai mềm”, bị một người phụ nữ đắn đo. Đã vậy, ông ta không ngại để đối phương chịu chút đau khổ trong quân đội. Nhưng ai ngờ, ai ngờ…
Ông ta giận dỗi với con trai mình làm gì, nó là con ruột ông ta đó, ông ta đánh cuộc làm gì…
Sau khi Tần Tư An chết, không ngày nào ông ta không sống trong hối hận, nhưng hối hận còn có ích gì, dù sao Tần Tư An cũng không sống lại được.
Một lúc lâu sau, ông ta mới ngẩng đầu lên, nhìn thẳng về phía bà La: “Mấy năm nay, vì Tư An, tôi luôn cảm thấy hổ thẹn. Tôi không muốn nó lo lắng ở dưới suối vàng. Tôi luôn nghĩ, đã đồng ý với nó rồi, thì đối xử với bà tốt một chút. Tâm tính bà không tốt, tôi bao dung nhiều hơn chút. Bà thích giở trò, tôi không cho bà dùng mạng lưới quan hệ của nhà họ Tần, bà cũng không tạo ra được sóng to gió lớn gì. Nhưng mà tôi sai rồi, chỉ cần bà còn là bà Tần một ngày, là bà có thể làm được rất nhiều chuyện. Ly hôn đi! Tôi nói nghiêm túc!”
Bà Tần chưa bao giờ nghĩ tới, mình đã nói tới mức này rồi, đã lôi cả di ngôn của Tần Tư An ra, ông Tần vẫn kiên trì.
“Không! Tôi không đồng ý! Tư An không còn nữa, coi như người đi trà lạnh, trong lòng ông không còn nó, không nhớ đến nó. Nhưng còn Tư Viễn, ông không nghĩ cho Tư Viễn một chút nào sao? Tư Viên sẽ không đồng ý…”